Chương trước
Chương sau
Dù như thế nào cũng phải cẩn thận nghiên cứu tính cách của người mình dùng, đây là thói quen đã nuôi dưỡng của Dương Phàm.
Trên thực tế Dương Phàm rất không thích thói quen này, nhưng hắn luôn cảm thấy bất tri bất giác mình đi nhìn những người bên cạnh với ánh mắt đó, đây không biết có phải là bất đắc dĩ hay không? Dương Phàm theo bản năng nghĩ như vậy, trên miệng không khỏi lộ ra một tia cười khổ.
Dương Phàm nở nụ cười này làm cho Ba Khang đang giới thiệu phòng không khỏi lộ ra một chút khẩn trương. Dương Phàm một người ở một căn biệt viện riêng. Biệt viện này chuyên môn chuẩn bị cho lãnh đạo thị ủy trước đây, thiết kế trong phòng khá hào hoa, đây là nguyên nhân mà Ba Khang khẩn trương. Khu tự trị Thiên Vực không giàu có gì, căn biệt viện này lúc trước thiết kế mất 500 ngàn, gần đây vì nghênh đón bí thư thị ủy mới, văn phòng thị ủy còn cố ý bỏ ra 100 ngàn thay đổi đồ dùng sinh hoạt.
Chẳng lẽ nói Bí thư Dương là người giản dị?
Ba Khang đang lúc quan sát vẻ mặt của Dương Phàm mà đánh giá, Biên Ba Thứ Nhân lại cười nói:
- Sao vậy? Bí thư Dương không hài lòng sao?
Trong lòng Biên Ba Thứ Nhân đúng là có chút khẩn trương. Biên Ba Thứ Nhân có thể ngồi trên vị trí trưởng ban thư ký thị ủy này đúng là do may mắn. Thì ra trưởng ban thư ký thị ủy trước đây đột nhiên bị bệnh máu trắng nên được đưa đến bệnh viện chữa trị. Biên Ba Thứ Nhân từ trước đến nay là người đôn hậu, khiêm tốn lúc này mới có thể từ chức phó trưởng ban thư ký lên làm chính, đương nhiên điều này cũng phải cảm tạ một đám người đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Đến cuối cùng lại tiện nghi cho một người thành thật mà không ai nghĩ ra có thể thành công.
Một người dù thành thật như thế nào nếu có thể ngồi lên vị trí bây giờ, nhất định ánh mắt không hề kém. Chẳng qua Biên Ba Thứ Nhân luôn giữ thái độ tự bảo vệ mình, có tâm tư không tham, không hy vọng xa vời. Chẳng qua sau khi ngồi lên vị trí trưởng ban thư ký thị ủy này, tâm trạng Biên Ba Thứ Nhân bắt đầu xảy ra biến hoá. Ngồi trên vị trí này mà lại không thể làm thường vụ thị ủy, đây cũng là kết quả thăng bằng cuối cùng sau cuộc đấu tranh gay gắt.
Con người luôn luôn hy vọng tiến bộ, có thể vào thường vụ thị ủy hay không sẽ quyết định trọng lượng lời nói của trưởng ban thư ký thị ủy.
Biên Ba Thứ Nhân không thuộc về bất cứ phái nào. Bí thư thị ủy Dương Phàm mới đến mang cho Biên Ba Thứ Nhân một cơ một, một cơ hội ngồi vững vị trí dưới mông mình. Vấn đề chỗ ở của Dương Phàm, Biên Ba Thứ Nhân thật ra đã phải suy nghĩ một phen, xem nịnh bợ như thế nào để lãnh đạo thưởng thức mình, nhìn trúng mình.
Biên Ba Thứ Nhân đã phân tích qua, tuổi Dương Phàm còn rất trẻ, đi đến vùng đất biên giới Khu tự trị Thiên Vực này nhận chức, khả năng lớn nhất là quá độ, sớm thì 2 năm, muộn thì 3 năm nhất định sẽ được điều đi. Căn cứ phân tích này, Biên Ba Thứ Nhân cho rằng cùng với việc chuyên môn an bài nhà ở cho lãnh đạo, không bằng việc sửa sang lại một chút biệt viện trong nhà khách thị ủy. Nơi này riêng một chỗ, cố gắng lấy một chữ "tĩnh" như vậy vừa thuận tiện cho lãnh đạo nghỉ ngơi, đồng thời cũng tiện cho người bên dưới bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo. Đương nhiên Biên Ba Thứ Nhân còn có một phương án khác, đó chính là thuê một phòng ở khách sạn tốt nhất Thánh Thành trong thời gian lâu dài. Chẳng qua Biên Ba Thứ Nhân cảm thấy phương án này không nhiều khả năng được áp dụng. Dương Phàm nếu chấp nhận phương án thứ hai thì đó chính là biểu hiện không chững chạc, cũng không đáng để mình dựa vào.
Xuất phát từ thận trọng, khi Biên Ba Thứ Nhân đề cử thì đầu tiên đưa ra phòng ở khách sạn sang trọng. Quả nhiên không cần Dương Phàm vỗ bàn, Lý Thắng Lợi đã bác bỏ ngay phương án này.
Bây giờ vẻ mặt Dương Phàm lộ ra chút nhăn nhó, bttn cũng lo lắng mình chụp mông ngựa hơi quá đáng.
- Không có gì không hài lòng cả.
Dương Phàm lắc đầu khôi phục thái độ bình thường. Dương Phàm phát hiện trong mắt Biên Ba Thứ Nhân hiện lên một tia khẩn trương, hắn lúc này mới chú ý thiết kế trong phòng và cỏ xanh biếc trong sân. Thời tiết này không ngờ còn có cỏ xanh như vậy. Dương Phàm từ từ đi vào trong sân, ngồi xổm xuống xem một chút cỏ xanh ở hai bên đường.
- Cỏ này được trông từ năm năm trước, nơi này khi mùa đông đến màu sắc khá đơn điện, cho nên bí thư trước đây đã đề xuất tạo một mảng cỏ xanh.
Ba Khang phát hiện vấn đề là cái này, không khỏi thả lỏng một chút, vội vàng đi tới giải thích. Dù sao hắn chẳng qua chỉ là một người giúp việc, việc này dù như thế nào cũng không tính lên đầu hắn.
Dương Phàm không nói gì, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng. Loại cỏ này nhất định là nhập từ nước ngoài về, như vậy tốn không ít tiền. Chẳng qua đây là do khóa trước làm, Dương Phàm cũng không tiện đánh giá. Đặc quyền của giai cấp lãnh đạo có đôi khi thông qua các phương thức này để thể hiện.
- Vậy sao?
Dương Phàm lẩm bẩm hỏi một câu, không có đưa ra câu trả lời mà từ từ đi về phía biệt viện. Lâm Chí Quốc lái xe đến trước sân, xe vừa dừng lại thì hai cô gái trẻ tuổi đi tới. Một cô gái mặt mũi xinh đẹp cao ráo, đủ tư cách làm người mẫu. Một cô mặt tròm, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu, tương đối đầy đặn một chút. Cô gái cao hơn cười nói:
- đại ca, có cần bọn em xách hành lý giúp không?
Hai cô gái đều nở nụ cười tươi rói. Đừng nhìn Lâm Chí Quốc đối mặt dao, súng không nhíu mày, đối mặt với hai cô gái liền đỏ mặt, vội vàng lắc đầu mà nói:
- Không cần, không cần, không có bao nhiêu, các cô đi làm việc của mình đi, một mình tôi tự làm được rồi.
Nói thì nói như vậy, nhưng hành lý của ba người cũng có năm va li. Trong ánh mắt lo lắng của hai cô gái, Lâm Chí Quốc trên cổ đeo hai túi, kẹp nách một túi, hai tay xách hai va li, không hề có vẻ cố sức rất nhanh đi vào biệt viện. Hai cô gái nhìn đến độ ngẩn ra một chút, người này quá khỏe. Nhất là nhìn hai va li to kia, nhìn như thế nào cũng phải hơn trăm Cân.
Ba Khang thấy Lâm Chí Quốc xách hành lý đi vào, trong lúc nhất thời liền vội vàng đi tới giúp. Dương Phàm biết bản lĩnh của Lâm Chí Quốc, liền đứng bên cười cười mà nói:
- Chí Quốc, cậu sao không để hai cô ấy giúp.
- Không có việc gì, chút việc nhỏ mà.
Lâm Chí Quốc cười nói. Ba Khang và Lý Thắng Lợi đã đi tới xách giúp hai va li.
- Các cô gái kia là sao?
Ba Khang mặt mày lộ ra vẻ tức giận, nhìn lướt qua cửa rồi nói:
- Mai Hoa, Ni Mã, hai cô sao không giúp vậy hả?
Hai cô gái đứng ngoài cửa không dám đi vào, vừa bị Ba Khang nói như vậy mặt liền đỏ lên, mặt mày nhăn nhó đi vào, đứng trước mặt mọi người cúi đầu không dám giải thích.
- Không có gì, là tôi không cho bọn họ giúp mà.
Liêu Chính Vũ vội vàng nói giúp. Ba Khang nghe xong vẫn trừng mắt nhìn hai người này rồi nói:
- Các cô từ nông thôn xa xôi lên thành phố làm việc, đáng lẽ phải quý trọng cơ hội này mới phải. Mắt sáng lên một chút, tay chân chăm chỉ một chút.
Vừa nói Ba Khang quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương đừng để ý, hai cô bé này còn nhỏ, đều đến từ khu Khắc Lý, chưa từng thấy qua chuyện gì nên có chút khẩn trương. Sau này tôi sẽ dạy bảo hai cô ấy, đảm bảo chiếu cố tốt cuộc sống của lãnh đạo.
Hai cô gái trẻ tuổi như bông hoa nở rộ, Dương Phàm nhìn lướt qua cảm thấy hai cô này cũng chưa lớn, không khỏi cười nói:
- Không cần lo lắng, tôi thật ra sợ các cô ấy chưa đủ 18 tuổi.
Ba Khang vừa nghe lời này lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt mà nói:
- Việc này xin Bí thư Dương yên tâm, người là do họ hàng của tôi ở Khắc Lý giới thiệu đến. Các cô bé xinh đẹp thời buổi này không mấy người nguyện ý làm việc hầu hạ người khác. Khắc Lý là nơi nghèo, ở đây một tháng có thể kiếm được 1500 tệ, các cô ấy cũng tỏ vẻ yên tâm công tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm cười cười thân thiện với hai cô bé, gật đầu nói:
- Sau này nhờ các cô.
Hai cô bé trong lúc nhất thời lại đỏ mặt, tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Ba Khang thấy thế không khỏi thầm than một tiếng trong lòng rồi nói:
- Lãnh đạo nếu không có chỉ thị gì, chúng tôi không ảnh hưởng đến lãnh đạo nghỉ ngơi.
Thấy Biên Ba Thứ Nhân đứng bên cạnh không nói gì, Ba Khang vội vàng bảo hai cô gái đi ra ngoài, để cho các lãnh đạo có cơ hội nói chuyện với nhau.
Ra ngoài sân, Ba Khang nói với hai cô gái:
- Các cô may đó, có thấy người ta là lãnh đạo lớn như vậy, mở miệng là nói vất vả, ngậm miệng là nói nhờ các cô, tố chất này quá hiếm thấy. Sau này các cô chiếu cố tốt lãnh đạo, có gì phải kịp thời báo cáo, xảy ra chuyện gì đừng chờ tôi đuổi, tự mình về nhà mà chăn trâu đi.
Hai cô bé có chút khẩn trương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hai người ở trong phòng cạnh biệt viện, bên trong còn có đèn đỏ, chỉ cần sáng lên là do lãnh đạo ấn chuông gọi.
- Bí thư Dương nghỉ ngơi trước đi.
Biên Ba Thứ Nhân thực ra muốn lưu lại một chút. Chẳng qua Dương Phàm không chủ động lưu lại, hắn cũng không có ý mặt dày lưu lại. Dù sao lãnh đạo vừa đến, ai biết lãnh đạo còn có gì muốn xử lý hay không?
Dương Phàm cũng định lưu Biên Ba Thứ Nhân lại một chút, hiểu rõ tình hình. Nếu Biên Ba Thứ Nhân đã nói như vậy thì liền nói theo hắn vậy:
- Được rồi, vất vả cho trưởng ban thư ký Biên Ba.
Dương Phàm tự mình đưa Biên Ba Thứ Nhân ra ngoài sân, đây coi như cho đủ mặt mũi rồi. Hành động này làm cho Biên Ba Thứ Nhân có cảm giác được lãnh đạo coi trọng, trong lòng có chút kích động, một lần nữa khom lưng gật đầu tỏ vẻ "xin lãnh đạo dừng bước"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.