Chương trước
Chương sau
Dương Phàm cầm điện thoại di động xem thời gian thấy chỉ khoảng 20 phút. Dương Phàm gật đầu nói:
- Không tệ, rất nhanh chóng. Hiệu suất của đám trộm cũng không thấp, không ngờ còn nói tôi sàm sỡ. Tốt, rất tốt. Vậy tôi sàm sỡ một lần bảo hai con ranh kia vào đây.
Dương Phàm vừa nãy uống không ít rượu nên đầu hơi nóng lên, nói chuyện cũng không hề suy nghĩ. Nói xong Dương Phàm có chút hối hận, hai con bé kia việc gì phải so đo chứ. Chẳng qua lời đã nói ra khỏi miệng, mà vừa nãy hai ả cũng quá đáng, không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Vào phòng đi, ở ngoài không tiện.
Trần Xương Khoa cười cười khuyên một câu, nhưng trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Lời Dương Phàm đã nói ra không tiện sửa lại, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn, mắng hai câu là xong. Ba người đứng dậy đi vào trong phòng ngồi. Không lâu sau Mặt Sẹo dẫn hai cô bé đi vào. Đèn trong phòng bật hết lên, Dương Phàm thấy rõ hai cô ả này nhiều lắm chỉ khoảng 17, 18 tuổi.
Hai cô bé run lên đứng trước mặt Dương Phàm, trên mặt còn hằn dấu tay, vừa nãy không biết là bị ai tát. Thấy vết tay trên mặt hai ả, chút lửa giận trong lòng Dương Phàm lại bốc lên.
- Ai đánh hai cô này?
- Một thằng đàn em đánh, có phải là nhẹ quá không?
Mặt Sẹo có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn Trần Xương Khoa một chút, hy vọng hắn có thể nói giúp.
- Các cô ấy trộm của tôi, đánh cũng phải là do tôi chứ?
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, đối với loại người như Mặt Sẹo thật sự không cần phải cho sắc mặt.
Hai cô gái nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, mặt không khỏi tái mét đi. Đám trẻ con lăn lộn dưới tầng chót xã hội này mặc dù là gan to hơn trời, nhưng cũng biết người như Mặt Sẹo ra tay tàn độc như thế nào. Người đàn ông anh tuần vẻ mặt âm trầm đây chỉ cần hơi gật đầu thì chuyện bị nhét vào trong bao tải vứt xuống khe sâu hay dòng sông nào đó cũng không phải không thể xảy ra.
Hai người mềm nhũn lại, quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, vội vàng nói:
- Đại ca tha mạng, anh muốn thế nào cũng được.
Trần Xương Khoa đúng là hiểu được trong lòng Dương Phàm đang nghĩ như thế nào, cười cười vung tay lên mà nói:
- Đao Ba ra ngoài đi, nơi này không có việc gì đâu.
Mặt Sẹo có chút khó hiểu vâng dạ lui ra ngoài. Trần Xương Khoa nói tiếp:
- Lão Tứ, đám lưu manh này ở bên ngoài so sánh là ai nắm tay lớn, ra ngoài bị ăn đánh cũng bình thường như ăn cơm vậy.
Ý của Trần Xương Khoa tự nhiên là không cần làm lớn chuyện việc này. Mấy con bé ra ngoài lăn lộn, mày đồng tình chưa chắc bọn nó đã cảm kích, đây điển hình là thời kỳ không biết tốt xấu.
Trong nháy mắt vừa rồi khi Dương Phàm nhìn thấy cô gái trộm đồ của mình có vẻ giống Hiểu Nguyệt lúc trước ra ngoài ngồi tiếp khách, ánh mắt có vẻ tuyệt vọng, cho nên mới có cảm giác phẫn nộ. Trần Xương Khoa khuyên một câu như vậy, Dương Phàm từ từ bình tĩnh lại. Nhìn hai cô gái đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, Dương Phàm phất tay mà nói:
- Hai cô về đi, không có việc gì.
Hai cô gái không thể tin đứng lên, cô gái hô sàm sỡ cẩn thận nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, thật sự cho bọn em đi sao, hay là bọn em ở lại bồi ngài uống rượu?
Dương Phàm không có hứng thú hỏi tên hai cô gái này là gì, đâu còn muốn hai cô ả ở lại bồi rượu chứ. Dương Phàm phất phất tay không nói gì. Hai cô gái như được đại xá vội vàng xoay người ra khỏi phòng.
Tâm trạng Dương Phàm thoạt nhìn có vẻ hơi kém, trong phòng lạnh lùng hơn nhiều. Trần Xương Khoa nháy nháy mắt với cô bé ngôi sao. Cô bé ngôi sao lập tức biết ý bưng chén rượu lên mà nói:
- Tứ gia, uống rượu.
Vừa nói cô bé ngôi sao còn hỏi một câu:
- Em gọi ngài như vậy có được không?
Trần Xương Khoa cười ha hả nói:
- Tứ gia, gọi thế được đó, sau này cứ gọi như vậy đi.
Dương Phàm thấy không có gì hết, cười cười một tiếng. Lúc này cửa được đẩy ra, La Thành cười ha hả xuất hiện, phía sau còn mang theo hai em nữ sinh nữa chứ. Nhìn thấy Dương Phàm liền cười lớn giơ hai tay ra.
- Tứ gia, cách gọi này rất khí thế.
Dương Phàm đứng lên ôm La Thành một cái rồi nói:
- Anh cũng đến từ trước phải không? Sao không vào hả?
La Thành cười hắc hắc nói:
- Chẳng may phá hỏng chuyện tốt gì đó của cậu thì không hay rồi.
- Cút đi cho khuất mắt.
Dương Phàm nhẹ nhàng đánh một quyền vào người La Thành, bảo La Thành ngồi xuống uống rượu.
Nhiều cô gái thì tự nhiên sẽ náo nhiệt, chứ đừng nói trong không gian nhỏ hẹp này có ba cô gái, cả ba đều là người giỏi gây náo nhiệt. Trần Xương Khoa và La Thành có thể mang các cô này đến đây, qua đó có thể thấy đều là những người lả lướt. Cô bé ngôi sao thật ra không dám có suy nghĩ gì. Nhưng hai cô gái mà La Thành mang tới mắt sáng rực lên, ngôn ngữ và động tác đều khiêu khích Dương Phàm.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt La Thành và Trần Xương Khoa, Dương Phàm mặt không chút thay đổi rõ ràng không có hứng thú với hai cô gái này, chẳng qua từ lễ phép nên nói chuyện vài câu mà thôi.
Không lâu sau Trần Xương Bình cũng mang theo một thiếu phụ xuất hiện. Người này xem ra không thay đổi thói quen, vẫn thích vợ người ta hoặc là quả phụ.
Trần Xương Bình nghe nói chuyện xảy ra, mặt có chút bất mãn mà nói:
- Mặt Sẹo thật đáng chết, anh ra đánh hắn.
Dương Phàm cười cười giơ tay lên ngăn lại rồi nói:
- Bỏ đi, mấy con bé ra lăn lộn gan to hơn trời, có biết sợ là gì đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Trần Xương Bình hiểu rõ chuyện này không thể trách Mặt Sẹo, chẳng qua vẫn đứng lên mà nói:
- Anh vẫn phải ra nhấn mạnh quy củ, nếu không sau này ai dám đến quán bar này chứ. Chuyện xảy ra ngoài cửa anh mặc kệ, nhưng trong quán bar không cho phép xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dương Phàm cũng hiểu được không cần phải xen vào chuyện này, vì thế không ngăn cản Trần Xương Bình. Trần Xương Bình đi ra, Trần Xương Khoa liền đến gần Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đây là Lão Đại cảm thấy mắt mặt, ở địa bàn của anh ta mà.
Không lâu sau Trần Xương Bình dẫn Mặt Sẹo đi vào. Mặt Sẹo đứng trước mặt Dương Phàm cười nói:
- Tứ gia, ngày đại nhân đại lượng không so đo, tôi cũng không dám tự đánh vào mặt mình. Ngài xem như vậy có được không, tôi bỏ 100 ngàn ra để ngài bớt giận.
Dương Phàm nhìn Trần Xương Bình một chút, cười cười một tiếng chỉ vào chén rượu trước mặt rồi cười nói:
- Tự mình cạn ba chén, chuyện này tôi cho qua. Mặt mũi của Lão Đại, tôi phải cho chứ.
Có những lời này của Dương Phàm, mọi người đều cười rộ lên. La Thành mở miệng cười nói:
- Thằng ranh La Thành này đúng là may mắn. Tứ gia là người rộng lượng đó.
La Thành uống cạn ba chén rồi cảm tạ rời đi. Sau đó Mặt Sẹo về phòng danh cho nhân viên nghỉ ngơi, đám người ăn trộm của Dương Phàm vẫn đứng đó, không ai dám rời đi. Mặt Sẹo trước mặt Dương Phàm như con như cháu bây giờ lại kiêu ngạo hò hét tiến vào, hung tợn trừng mắt nhìn một vòng:
- Bọn mày là chó, gan to nhỉ. Tứ gia mà cũng dám trộm, ông mất mặt mới xin được cho bọn mày. Qua Tử, phạt mày nửa năm, mày không có ý kiến gì chứ?
Đám người kia không ngừng cảm kích, nịnh nọt Mặt Sẹo như vua như chúa. Vi Vi và bạn gái nhìn nhau với vẻ không cho là đúng, nhưng vẫn lấy lòng mấy câu.
Trong phòng bắt đầu trở nên náo nhiệt, ngoài đại sảnh mở nhạc ầm ĩ theo cuộc sống về đêm điên cuồng của giới trẻ. Dương Phàm từ chối yêu cầu của mấy cô gái trong phòng, đứng lên nhìn đồng hồ rồi nói:
- Không còn sớm nữa, tôi về đây.
Dương Phàm muốn đi, Trần Xương Bình hơi nhíu mày. Trần Xương Khoa kịp thời mở miệng nói:
- Lão Tứ, chú cũng không nên làm mọi người mất hứng như vậy chứ, bây giờ mới bắt đầu náo nhiệt mà.
- Tôi là nhân viên nhà nước, sao có thể so sánh với các người.
Dương Phàm nói xong liền cười cười với mọi người, xua tay mà nói:
- Đừng tiễn.
Dương Phàm đi ra ngoài quán bar, trong bóng đêm từ từ đi đến bãi đỗ xe.
Tách một tiếng, Dương Phàm mở điều khiển xe. Hắn đột nhiên cảm thấy có người đi theo phía sau mình. Dương Phàm mạnh quay đầu lại thì không thấy gì cả. Dương Phàm thầm nghĩ xem ra mình quá mẫn cảm rồi. Dương Phàm lắc đầu cười khổ chuẩn bị lên xe thì đột nhiên bên cạnh có một bóng đen lao ra. Dương Phàm theo bản năng đứng lại chú ý nhìn thì phát hiện người đến không ngờ là cô bé vừa trộm ví của mình. Cô ả mặc chiếc áo lông run run trong cơn gió lạnh, đang cười cười với mình.
"Này" Vi Vi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Dương Phàm, trong mắt lộ ra vẻ ai oán, lo lắng.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên, hắn không rõ cô gái này có ý gì:
- Sao? Có việc gì ư?
Dương Phàm bình tĩnh như vậy làm Vi Vi có thêm can đảm. Các cô gái ra ngoài lăn lộn đều muốn có một Lão Đại. Vi Vi đã nhìn ra được Dương Phàm tuyệt đối là Lão Đại. Trong lòng Vi Vi đang muốn đổi Lão Đại, vì thế liền cùng bạn gái Hiểu Tuyết chờ ở cửa. Dương Phàm đi ra liền đi theo.
Phụ nữ nếu muốn đến gần một người đàn ông, muốn người đàn ông đó che chở cho mình, biện pháp đơn giản mà hiệu quả nhất đó là lên giường với người đàn ông đó. Điểm này Vi Vi ra ngoài lăn lộn hơn năm hiểu rất rõ. Vi Vi tuy tuổi không lớn nhưng lên giường với đàn ông không còn là chuyện gì mới với ả.
- Tiền em bị Lão Đại lấy hết đi rồi, đại ca có thể đưa em một đoạn được không?
Vi Vi ra vẻ đáng thương, nhưng cách diễn quá bình thường. Dương Phàm đã xem Thiên hậu ngọc nữ diễn, nên liếc mắt một cái là nhìn thấu Vi Vi đang đóng giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.