Chương trước
Chương sau
Câu này mà thoáng nghe thì thì giống như là nhắc nhở, suy nghĩ cẩn thận lại vừa có mùi vị khác. Tuyên truyền điển hình tích cực cũng chỉ có thể là Dương Phàm. Người khác cũng không thể không biết xấu hổ mà lao lên tranh giải. Nếu xét theo góc độ tuyên truyền mà nói, chính quyền cần phải có gương mặt điển hình tích cực. Thế nhưng nếu đổi lại là góc độ khác thì sao? Giả như trắng trợn tuyên truyền Dương Phàm. Là một bí thư thị ủy đang thực hiện kế hoạch Hoa Đan Liệt. Một người như vậy lại không thể đi vào thường ủy của một tỉnh Thiên Nhai tương đối lạc hậu. Chuyện này cần phải giải thích sao chứ?
- Đồng chí Đinh Duệ đã chọn được người thích hợp sao?
Hầu Tiếu Thiên nhìn như bình tĩnh hỏi một câu. Lời này vốn là Triệu Việt nên nói nhưng Hầu Tiếu Thiên không thể im lặng được. Dương Phàm đã cho Hầu Tiếu Thiên biết chuyện Ủy ban Kỷ luật điều tra Trung ương trước khi quyết định sẽ trưng cầu qua ý kiến của tỉnh ủy. Đến khi hội nghị thường ủy tỉnh ủy thảo luận vấn đề này thì Hầu Tiếu Thiên đề nghị tạm thời hoãn lại một chút. Trên thực tế bên trong thường ủy tỉnh ủy chỉ có duy nhất Đinh Duệ hy vọng Dương Phàm nhập thường. Những người khác đều không hy vọng có một lực lượng có thể thay đổi kết cấu hội nghị thường ủy xuất hiện.
Đưa báo cáo tài liệu của Dương Phàm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Trong hệ thống có người trắng trợn nghi ngờ chuyện xưa của Dương Phàm. Việc này cuối cùng cũng không có kết luận. Thế nhưng tất cả mọi người trong tỉnh Thiên Nhai biết thời biết thế đều có thể nhìn ra kết quả này chính là xuất phát từ lợi ích.
Cho nên Hầu Tiếu Thiên muốn đứng ra bày tỏ tín hiểu một chút.
Đinh Duệ đương nhiên hiểu rõ dụng ý khi Hầu Tiếu Thiên hỏi ngược lại. Trong lòng thầm cười lạnh, không nhanh không chậm nói:
- Tôi cho rằng chuyện về đồng chí Dương Phàm hoàn toàn có thể làm thành một nhân vật điển hình tích cực để tuyên truyền.
Trước thời điểm báo cáo thật ra Triệu Việt cũng tỏ ý muốn tuyên truyền Dương Phàm. Tuy nhiên sau khi suy xét cân nhắc đến các vấn đề khác nên có phần hơi chần chừ. Hiện giờ Đinh Duệ ra mặt thì trong lòng ngược lại càng không thư thái. Bởi vì mục đích của Đinh Duệ rất rõ ràng, muốn mượn chuyện này để nâng Dương Phàm lên một cách cứng rắn. Kết quả nếu làm như vậy thì tự nhiên sẽ biến thành là phủ định quyết định của hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Ủy ban Tổ chức Trung ương khi xử lý vấn đề của Dương Phàm cần phải cẩn trọng tiếp thu ý kiến của tỉnh ủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vấn đề tuyên truyền có lẽ tạm thời không suy xét vội. Trọng tâm công tác lúc này nên dành cho việc khống chế dư luận, khẩn trương cứu tế.
Với tư cách là đồng minh với Hầu Tiếu Thiên, Khương Thanh Bình hiển nhiên phải đứng lên phát biểu.
Có Khương Thanh Bình mở đầu, những người khác tự phải tỏ vẻ một chút. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Miêu Hằng Sinh giơ tay nói:
- Chuyện của đồng chí Dương Phàm tuy rằng cảm động nhưng theo tôi phần tài liệu báo cáo vẫn còn chồng chất ở trên Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tuy rằng rất nhiều chuyện đều là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ. Nhưng nếu nói theo góc độ khác thì việc tuyên truyền chuyện của đồng chí Dương Phàm nên để chờ thương thảo.
Miêu Hằng Sinh hiển nhiên là ám chỉ chuyện tố cáo về Dương Phàm. Hiện giờ hành động thì rất nguy hiểm. Mọi người chẳng quan tâm chuyện này ai làm thế nhưng đối với những người ngồi ở đây mà nói thì điều này có lợi. Miêu Hằng Sinh tuy rằng không có phản đối trực tiếp thế nhưng ý tứ thì lại rất rõ ràng. Lúc trước Ủy ban Tổ chức Trung ương trưng cầu ý kiến thì đa số người đều đề nghị tạm hoãn. Sau khi tiếp nhận báo cáo thì đã triển khai điều tra. Ủy ban Kỷ luật Trung ương không có tuyên bố kết quả điều tra chính thức. Ai dám cam đoan Dương Phàm không có vấn đề? Tuyên truyền một điển hình như vậy đến khi tra ra vấn thì tỉnh ủy sẽ rất bị động.
Từ khi Miêu Hằng Sinh nêu vấn đề này ra, Triệu Việt vẫn không tỏ thái độ gì đột nhiên khẽ gõ bàn một cái, cả hội trường lập tức an tĩnh.
- Ý kiến đồng chí Đinh Duệ tuy rằng rất có giá trị tham khảo nhưng tạm thời nên hoãn lại. Trước hết mời đồng chí Hầu Tiếu Thiên lên nói về tình hình việc bố trí cứu tế. Thủ tưởng sau khi nghe xong báo cáo tình hình tai nạn thì rất quan tâm, quyết định tự mình tới tỉnh Thiên Nhai cho nên tất cả các đồng chí phải tập trung tinh thần vào công việc.
Triệu Việt chuyển đề tài, trong lòng Đinh Duệ hiển nhiên không cam tâm nhưng mà một bàn tay vỗ không lên tiếng nên đành ngậm miệng lại.
Trong phòng bệnh rất im lặng, ánh sáng xuyên qua bức rèm mỏng chiếu vào. Dương Phàm vẫn đang hôn mê ở trên giường. Đã hai ngày trôi qua mà Dương Phàm vẫn không hề tỉnh lại. Chuyên gia từ Bắc Kinh và Dương Thành đã tới và đang hội chẩn, Chúc Vũ Hàm đang ngồi chờ tin tức.
Trương Tư Tề thì đang lau toàn thân cho Dương Phàm. Trong phòng có điều hòa nên khá khô ráo, Trương Tư Tề còn cẩn thận vẩy vậy một tí nước. Sau khi làm xong ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm đang ngủ say trên giường. Một Trương Tư Tề bề ngoài vẫn luôn cứng cỏi nhưng giờ phút này trong ánh mắt vẫn toát ra một nỗi đau thương sâu sắc.
Nắm lấy tay Dương Phàm áp lên mặt, nước mắt không nhịn được mà ứa ra.
Tiếng bước chân cắt đứt cảm xúc vụng trộm của Trương Tư Tề. Nhanh chóng lau lau nước mắt đứng lên, ngoài cửa xuất hiện là Tùng Lệ Lệ. Trương Tư Tề nhẹ nhàng đi ra, bình tĩnh hỏi:
- Trưởng ban thư ký Tùng có việc gì thế?
Sắc mặt Tùng Lệ Lệ tái nhợt. Hai mắt đầy tơ máu. Kể từ lúc Dương Phàm hôn mê, Tùng Lệ Lệ phải áp lực vô cùng lớn. Cùng lúc phải lo lắng Dương Phàm không tỉnh lại. Về phương diện khác còn phải đảm nhiệm thị ủy thay Dương Phàm trong thời gian ngắn.
- Tôi nghe nói tỉnh ủy đã quyết định tạm thời không tuyên truyền chuyện của bí thư Dương. Tôi biết lúc này nói với cô điều này là không tốt nhưng tôi vẫn phải nói. Có những kẻ lương tâm đã bị chó cắn mất rồi.
Tùng Lệ Lệ thấp giọng nói đầy căm giận. Trương Tư Tề là người nghe thì ngược lại lại càng vô cùng bình tĩnh. Thản nhiên nói:
- Điều này không có gì kỳ lạ.
Tùng Lệ Lệ nói tiếp:
- Bọn họ không chỉ muốn ngăn cản để bí thư Dương ở ngoài thường ủy tỉnh ủy mà còn vì những nhân tố khác. Trong nạn bão lần này mấy thành phố, thị xã lớn trong tỉnh Thiên Nhai không có nơi nào không có người chết trong khi thành phố Hải Tân thì chẳng có ai chết cả. Có người sốt ruột đến phát hỏa. Tuyên truyền bí thư Dương hiển nhiên là phải tuyên truyền thành phố Hải Tân đã được lãnh đạo thị ủy chỉ đạo sáng suốt. Điều này không phải là nói bọn người kia vô năng sao?
Trương Tư Tề cười khẩy hai tiếng nói:
- Giờ tôi không có thời gian để lo lắng mấy vấn đề này. Dương Phàm còn chưa có tỉnh lại đây này.
Tùng Lệ Lệ thấy thái độ này của Trương Tư Tề nên cũng không nói tiếp về vấn đề này. Đứng ở cửa nhìn Dương Phàm trên giường bệnh nói:
- Những chuyện khác đã có chúng tôi. Xin yên tâm. Tôi trở về đây.
Trương Tư Tề hiểu rõ ý tứ của Tùng Lệ Lệ, tới nắm tay nói:
- Mẹ của Dương Phàm đang mang đứa bé đến đây. Chuyến bay chiều nay. Phiền cô bảo Lâm Chí Quốc đi đón nhé.
Tùng Lệ Lệ cũng không nói nhiều, quay người đi luôn.
Chúc Vũ Hàm với vẻ mặt lo lắng vội vàng trở về, vừa lúc thấy Tùng Lệ Lệ rời khỏi. Trương Tư Tề nhìn thấy sắc mặt trong lòng hơi căng thẳng, vội vã hỏi:
- Kết quả hội chẩn thế nào?
- Chuyên gia nói phương pháp điều trị của các bác sỹ ở thành phố Hải Tân có hiệu quả. Lúc này tính mạng Dương Phàm đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Chỉ có điều không biết lúc nào có thể tỉnh lại. Còn phải xem hiệu quả thuốc và tình trạng hấp thu của người bệnh với máu ứ.
Chúc Vũ Hàm cũng không hiểu y học nên chỉ chuyển đạt một chút lời dặn dò.
Trương Tư Tề tuy rằng vẫn bình tĩnh như trước nhưng mà sắc mặt thì âm trầm khiếp người. Từ từ bước ra xa cửa một chút mới hạ giọng nói:
- Tùng Lệ Lệ mới đến nói một chuyện.
Chúc Vũ Hàm nghe Trương Tư Tề kể lại mà bàn tay nắm chặt tới nỗi gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, miệng thì cười lạnh lùng liên tục:
- Chờ bác gái đến đây chị sẽ gặp một lát rồi trở về Dương Thành. Còn có chút thời gian, chị sẽ chăm sóc Dương Phàm. Em tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt trông kém quá.
Vì sao Chúc Vũ Hàm phải đi, Trương Tư Tề không cần đoán đều có thể nghĩ ra. Dương Phàm đã như vậy rồi, Chúc Vũ Hàm và Trương Tư Tề không thể động vào.
Tỉnh Thiên Nhai không phải tỉnh Sơn Tây, cơn bão cũng không phải là sập hầm mỏ. Hôm nay lại là thời buổi trên mạng giám sát rất chặt chẽ, về thông báo con số thiệt hại trong cơn bão muốn giấu cũng là điều không thể. Nhưng báo cáo tình huống sau bão, ban Tuyên giáo tỉnh ủy vẫn làm chút tay chân. Lúc đầu trong bản tin thời sự trên Tv, số liệu tương đối đẹp mắt một chút, thành phố Tây Hải và thành phố Hải Tân gặp hậu quả nhẹ đưa lên trước, sau đó mới là tỉnh thành, cuối cùng mới là thành phố Thập Thông.
Từ đưa trong tin tức càng được chú ý đến. Đầu tiên là nói cơn bão Laura là cơn bão lớn trăm năm khó gặp, trực tiếp ảnh hưởng đến kinh tế như thế nào, trên màn hình chiếu một đoạn băng quay các cảnh tượng các cơ sở vật chất gặp nạn sau bão, sau đó mới là số liệu về những người bị thương vong, tự nhiên là nhẹ sau mới đến nặng. Khi nhắc đến thương vong ở thành phố Thập Thông, MC vẻ mặt đau đớn nhấn mạnh thêm một câu coi như nói giúp:
- thành phố Thập Thông ở vùng núi giao thông không thuận tiện, là nơi tương đối lạc hậu ở tỉnh Thiên Nhai chúng ta, kinh tế hơi kém, đột nhiên xảy ra trận lũ quét, lở đất.
Về trách nhiệm của quan viên thì không nhắc đến một câu. Có vấn đề không đề cập đến, không vấn đề gì là biểu hiện tốt, ngoài ý muốn cũng không đề cập đến. Chỉ là khi tin tức phát trên đài truyền thanh thành phố Hải Tân, thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên nói một câu:
- Trước khi cơn bão Laura đổ bộ, thị ủy vô cùng coi trọng, toàn thể cán bộ đảng viên sẵn sàng chuẩn bị, đã chuẩn bị rất đầy đủ. Trong quá trình phòng chống thiên tai, các cán bộ đảng viên đã đầy đủ phát huy tập đoàn đứng đầu của lãnh đạo.
Dương Phàm nằm trong bệnh viện không nghe thấy một chữ, không được nhắc đến một chữ, đây không thể nghi ngờ là người ta cố tình làm như vậy, cố tình bỏ quên. Bí thư thị ủy thành phố Thập Thông Hoàng Đạo Hoàng khi được phỏng vấn thì ra vẻ rất nặng nề mà nói:
- Mặc dù thiên tai vô tình, nhưng đối với việc nhiều người bị nạn như vậy, thị ủy vẫn phải chịu trách nhiệm nhất định. Vấn đề trách nhiệm thì bây giờ không có thời gian tính đến, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu trước mắt chính là cứu nạn thiên tai.
Khi Tv phát ra tin tức, Dương Lệ Ảnh mang theo bảo mẫu và đám trẻ cuối cùng đã chạy đến bên cạnh Dương Phàm. Trong cơn gió nên máy bay không thể bay đến tỉnh Thiên Nhai, vì thế mấy chục tiếng đối với Dương Lệ Ảnh có thể nói là dày vò, gần như cứ khoảng một tiếng là gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của Dương Phàm. Khi thật sự nhìn thấy Dương Phàm nằm trên giường bệnh, Dương Lệ Ảnh trên đường đi cố ra vẻ kiên cường đã không thể khống chế tâm trạng của mình nữa.
Dương Lệ Ảnh rơi lệ đầy mặt sợ sẽ ảnh hưởng đến Dương Phàm. Dương Lệ Ảnh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống đầu giường, cầm lấy tay con trai đặt lên mặt, một bên đau lòng nhìn con trai, một bên cố chịu đựng không khóc thành tiếng.
Không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt áp lực đến cực điểm, cũng may hai đứa bé còn đang nằm ngủ trong lòng bảo mẫu, nếu không nhìn thấy cảnh này không sợ đến độ khóc òa lên mới là lạ. Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm trấn an một lúc, Dương Lệ Ảnh cuối cùng cũng ngừng khóc. Ba người ra khỏi phòng bệnh tìm được bác sĩ hỏi rõ tình hình, xác định Dương Phàm không nguy hiểm về tính mạng, tâm trạng Dương Lệ Ảnh cuối cùng đã bình tĩnh hơn một chút.
Xem Dương Phàm xong, Chúc Vũ Hàm đưa Dương Lệ Ảnh về nhà nghỉ ngơi. Lúc ngồi trong xe, Chúc Vũ Hàm ngồi ở ghế trên đột nhiên quay đầu lại nói:
- Dì, có một chuyện con thấy cần phản ánh với dì.
Dương Lệ Ảnh sửng sốt một chút, gật đầu nói:
- Con nói đi.
Chúc Vũ Hàm sa sầm mặt xuống rồi nói:
- Dương Phàm bị thương như vậy nhưng đến tận bây giờ lãnh đạo tỉnh ủy không có một ai xuống thăm cậu ấy. Chỉ có một phó chánh văn phòng tỉnh ủy mang theo hai chuyên gia tới. Hơn nữa trong thời sự không nhắc một chữ đến việc Dương Phàm bị thương.
Chúc Vũ Hàm vừa nói như vậy thì thấy mặt Dương Lệ Ảnh đã đen như đáy nồi. Chúc Vũ Hàm vội vàng bổ sung:
- Dì, dì đừng kích động, tuyệt đối không được kích động. Dì nghe con nói trước đã.
Dương Lệ Ảnh là một người có tính cách tản mạn, chuyện này ở trên người bà thì không sao cả. Chẳng qua nếu diễn ra với Dương Phàm, vậy chẳng khác nào bôi muối vào vết thương của Dương Lệ Ảnh. Dương Lệ Ảnh rất cố gắng khống chế tâm trạng kích động của mình, bà khó khăn gật đầu ra hiệu cho Chúc Vũ Hàm nói tiếp.
- Trong cơn bão lần này, các nơi khác bởi vì đủ loại nguyên nhân nên xuất hiện thương vong khác nhau. Việc này có nguyên nhân chủ yếu là sự chủ quan. Cụ thể con không thể giải thích, dì gọi điện cho Trần thúc đi, dì nói với chú theo ý của con.
Dương Lệ Ảnh không hiểu cái này, nhưng Dương Lệ Ảnh không phải người ngốc, gật đầu nói:
- Dì biết rồi, về nhà cho đám trẻ ngủ rồi dì sẽ gọi điện.
Chúc Vũ Hàm cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Chiều nay con sẽ bay về Dương thành. Lần này không thể bỏ qua như vậy được. Khi dễ người cũng không thể như vậy ...
Dương Lệ Ảnh đã gặp Chúc Vũ Hàm mấy lần, nhưng chưa bao giờ thấy Chúc Vũ Hàm có vẻ mặt như vậy. Chúc Vũ Hàm từ trước đến bây giờ đều là một người phụ nữ ôn hòa như gió xuân, nhưng lúc này lại lộ ra ánh mắt hung dữ, giống như con sói mẹ đang che chở cho con, đằng đằng sát khí. Dương Lệ Ảnh đột nhiên ý thức được có lẽ Dương Phàm đã xảy ra chuyện gì đó rất không ổn.
Quả nhiên sau khi về đến nhà và cho hai cháu đi ngủ, Dương Lệ Ảnh gọi điện cho ông xã Trần Chính Hòa kể lại toàn bộ chuyện này. Trần Chính Hòa ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu. Dương Lệ Ảnh biết rõ tính cách của Trần Chính Hòa, nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập trong điện thoại, bà liền biết chồng đã bị chạm vào điều tối kỵ.
- Anh biết rồi, em chăm sóc tốt cho Dương Phàm, những thứ khác em không cần quan tâm.
Trần Chính Hòa dặn một câu như vậy, sau đó nhẹ nhàng bỏ điện thoại, hét lớn một tiếng:
- Người đâu, chuẩn bị xe.
Nửa tiếng sau trong biệt thự Tây Sơn, ba lão già đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, đột nhiên Trần Chính Hòa vội vàng chạy đến trước mặt ba người.
Chạy quá nhanh nên Trần Chính Hòa thở hổn hển một chút, nhưng không chờ lấy lại khí, Trần Chính Hòa đã nói:
- Bố, Chu thúc, Trương thúc, có một chuyện con muốn báo cáo với mọi người.
"Bịch" Chu Minh Đạo từ trước đến giờ trầm ổn như núi hung hăng vỗ mạnh bàn trà, là người đầu tiên có phản ứng. Trần Lão Gia tử phản ứng bằng cách ném bay ấm trà Nghi Hưng ra bên ngoài, ấm trà này là đồ cổ đó, là loại không hề rẻ. Trương đại tướng phản ứng mạnh mẽ nhất, đứng bật dậy một cước đá bay bàn trà, các thứ trên bàn trà đều vỡ thành mảnh nhỏ.
- Vô sỉ.
Trương đại tướng mặt đỏ bừng lên, tức giận hét lớn một tiếng.
Trần lão gia tử vẫn nồi ngay ngắn như trước nhẹ nhàng giơ tay lên nói:
- Ngồi xuống, lão lớn tuổi như vậy rồi cơ mà. Đầu tiên nghe xem Chính Hòa nói như thế nào đã?
Lúc này đã nhìn ra trong ba lão già này thì Trần lão gia tử cầm đầu.
Trần Chính Hòa đứng trước mặt ba lão già, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trên đường đến đây con đã nghĩ qua, chuyện này tuyệt đổi không phải ý của một người nào đó. Đầu tiên từ địa phương mà nói, đây là ý kiến chính trong tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai. Tình huống cụ thể con đã điều tra qua, cả tỉnh Thiên Nhai thì chỉ mình thành phố Hải Tân là nơi không có người mất mạng trong cơn bão Laura. Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai lo lắng đại cuộc không yên, sợ có người so sánh gây ra chuyện khác, vì thế mới ỉm đi. Tiếp theo vấn đề này không thể đơn thuần nhìn từ kết quả thiên tai được, truy đến việc Dương Phàm bị tố cáo, Ủy ban kỷ luật trung ương bí mật điều tra không có hiệu quả, chuyện là là cả một sự kiện liên tiếp nhau, muốn áp chế không cho Dương Phàm vào thường vụ tỉnh ủy. Chủ yếu là do bên trên, nếu lão gia tử còn đương chức, những người đó ở tỉnh Thiên Nhai cũng không có lá gan này. Cuối cùng liên lạc hai chuyện này với nhau, con cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa.
- Một đám chết tiệt khinh người quá đáng. Về phía tin tức, tôi sẽ tổ chức phản kích.
Giọng điệu nói chuyện của Chu Minh Đạo đã không còn nho nhã như xưa nữa. Nghe thấy Chu Minh Đạo nói lời này đúng là không phải khó khăn như bình thường, đây là tỏ vẻ rất tức giận.
Trương đại tướng hơi bình tĩnh một chút, chẳng qua vẫn vô cùng kích động mà nói:
- Dương Phàm không thể ở thành phố Hải Tân. Tôi sẽ bố trí máy bay quân sự trực tiếp đưa đến Bắc Kinh điều trị.
Có hai vị lão già này đi trước, Trần lão gia tử hừ một tiếng rồi nói:
- Chuẩn bị xe, đi Trung Nam Hải.
Trần lão gia tử nói xong liền đứng dậy. Trần lão gia tử vừa nãy còn có vẻ già yếu chỉ trong nháy mắt đã lộ ra khí phách phô thiên cái địa. Mặc dù Trần lão gia tử vẫn phải chống trượng, nhưng lại có một khí thế làm người ta không thể không kính sợ.
Bộc phát đầu tiên không phải là Bắc Kinh. Chiều cùng ngày khi tin tức tai nạn chính thức được phát ra với thế giới, trên thegioitruyen.com bắt đầu bộc phát ra tiếng gầm đầy tức giận.
Một diễn đàn lý luận vô cùng nổi tiếng, có người phát ra một bài post với tiêu đề là "Còn biết xấu hổ hay không?"
Đầu tiên là tin tức mà đài phát thanh tỉnh Thiên Nhai đưa ra, sau đó là liên tiếp các ảnh chụp về thảm trạng lũ quét, lở đất ở thành phố Thập Thông, trong đó còn có cả những bức ảnh chụp người bị chết. Có trời mới biết những bức ảnh này do ai chụp. Tóm lại người sáng mắt liếc mắt một cái là nhận ra các cơ quan chuyên môn đã che giấu số người bị thương nặng.
Sau khi xem xong những bức ảnh là liên tiếp các số liệu đối lập nhau về người chết, cuối cùng bài post đưa ra một câu hỏi to đùng: "Thiên tai hay là nhân họa?"
Một bài post như vậy lập tức làm cho cả diễn đàn trở nên sôi trào. Một tiếng sau khi bài post được đăng lên, số người đọc đã hơn 200 ngàn. Các thần dân trên mạng được phóng đại trên quy mô lớn, đủ loại phán đoán đưa ra, bên trên chủ yếu có những lời nhận xét là bộ máy lãnh đạo thành phố Thập Thông không làm gì hết.
Theo những bài trả lời này lại có một tin tức mạnh làm cho tất cả thần dân trên mạng điên cuồng.
- Thiên tai hay là nhân họa thì không rõ ràng lắm. Nhưng chỉ có thành phố Hải Tân là không có một ai chết, chỉ có một bí thư thị ủy vẫn đang hôn mê vì cứu một cô bé. "
Đầu tiên có một người đưa bài post như vậy, sau đó chính là bức ảnh Dương Phàm nằm trên giường bệnh. Ảnh chụp là dùng điện thoại di động, mặc dù có chút mờ mờ nhưng vẫn có thể nhận ra. Rất nhiều người dân ở thành phố Hải Tân cũng lên tiếng phụ họa, tỏ vẻ người này đúng là bí thư thị ủy Dương Phàm, chỉ là không biết có phải là do cứu người hay không mà thôi.
Đang khi một loạt câu hỏi vang lên về tính thực sự của vấn đề này, một bài post được đưa lên đã chứng thực chuyện này.
- Tôi được mẹ của cháu bé nhờ lên mạng đăng một bài viết như sau. Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm quả thật là vì cứu cháu bé mà bị thương. Nếu như mọi người không tin có thể đến trường cấp hai xã Dương Mã thành phố Hải Tân để hỏi, đó là nơi ở tạm của hơn 200 người dân, tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Nơi di dân tạm thời đã bị lũ quét hủy bỏ. Nếu như không phải trước đó mấy tiếng Bí thư Dương đích thân đến hiện trường tổ chức quần chúng rút lui, Bí thư Dương sẽ không bị thương. Nếu như Bí thư Dương không kịp thời chạy đến chỉ huy di chuyển, không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Bây giờ trong thời sự mà tỉnh Thiên Nhai đưa ra không nói một chữ về chuyện của Bí thư Dương, tôi thật sự không nhìn được nữa. Nói thật với mọi người, bây giờ Bí thư Dương vẫn đang hôn mê, nghe nói vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.
Sau đó bên dưới bài viết còn có tên đứa bé, tên bố mẹ đứa bé còn có địa chỉ tạm thời, cùng với hình ảnh đổ nát của điểm di dân đã bị lũ quét phá hủy.
Bài viết này vừa được đưa ra, nội dung trong bài viết được điên cuồng chuyển tải. Năng lực tìm kiếm một lần nữa kinh người bộc phát, chẳng qua mới là một giờ chiều, chuyện Dương Phàm từ nhỏ mặc quần sịp đã được mọi người móc ra đưa lên diễn đàn. Bài post kia đã tăng lên điên cuồng về số người đọc, vượt qua 1 triệu người.
Các trang web chính thức phản ứng tương đối chậm. Đối với những tin tức chưa được chứng thực, bọn họ sẽ không dễ dàng đăng lên. Chẳng qua đến tối tất cả các trang web lớn và chính thức bắt đầu chuyển tải tin tức về Dương Phàm, đương nhiên cũng giới hạn trong tin tức Dương Phàm bị thương trong cơn bão, các vấn đề mẫn cảm không hề đề cập đến.
Chỉ trong một đêm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm bởi vì cứu người nên bị thương, là người bị thương nặng duy nhất ở thành phố Hải Tân trong cơn bão Laura, chính là người được quan tâm nhiều nhất trên mạng.
Mặc dù trên mạng còn có không ít tiếng nói nghi vấn, nhưng chủ yếu là cao độ khen ngợi Dương Phàm. Không ít thần dân mạng tự xưng là người thành phố Uyển Lăng đều tỏ vẻ trong bài viết, khi Dương Phàm công tác ở thành phố Uyển Lăng, đã có cống hiến rất lớn cho sự phát triển của kinh tế thành phố Uyển Lăng. Cách làm trong vấn đề người dân tộc thiểu số và ngoại giao của Dương Phàm ở thành phố Hải Tân cũng được thần dân mạng vô cùng tán dương.
Sau khi tiếng khen ngợi vang lên, bắt đầu xuất hiện một ít lời nghi vấn. Một bí thư thị ủy như vậy, vì sao thời sự tỉnh Thiên Nhai không đề cập một chữ nào? Những câu hỏi càng lúc càng nhiều, sau một đên những bài post nghi hoặc trở thành chủ yếu, đủ các loại các dạng câu hỏi được đặt ra, nói gì cũng có.
Truyền thông chính thức trong ngày thứ hai đã có phản ứng. Báo thanh niên Bắc Kinh, Dương thành tân báo, mười mấy tờ báo có ảnh hưởng rất lớn trong nước gần như cùng lúc phát hành tin tức bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm cứu nạn thiên tai nên bị thương. Báo thanh niên Bắc Kinh còn đưa ảnh một cô bé đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào phòng bệnh ở trang bìa, tiêu đề là:
- Thúc thúc, chú bao giờ thì tỉnh lại?
Bài báo này phóng viên có thể nói là viết hết khả năng. Thể hiện đầy đủ một bí thư thị ủy khi bắt đầu nhận được tin tức thiên tai đã liên tục làm việc hơn 30 tiếng, mãi cho đến khi bị thượng và ngã xuống, đã nói ra đầy đủ trước mặt độc giả, cuối cùng còn đưa thêm một câu hỏi:
- Một hình tượng chính nghĩa như vậy, là ai đã áp chế tin tức thông báo?
Những lời này có sức ảnh hưởng quá lớn, mũi đao nhắm thẳng vào tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai.
Báo chí mặc dù không so sánh thành phố Hải Tân và các địa phương khác, nhưng người đọc tự mình nhìn ra được, khác biệt là khác nhau quá lớn.
Sáng hôm đó báo chí nổ mạnh thì đến trưa trên mạng lại đưa ra hai tin tức kinh người. Tin tức thứ nhất là tối hôm đầu tiên khi có thông báo, bí thư thị ủy kiêm quyền thị trưởng Tào thành phố Thập Thông Hoàng Đạo Hoàng không có mặt ở thị ủy tổ chức phòng chống thiên tai, mà qua đêm ở trong một khách sạn bốn sao. Một tin thứ hai đó chính là phó thị trưởng Chương Vũ Ninh thành phố Hải Tân phụ trách việc bố trí người dân trong diện giải tỏa, trong đêm khi cơn bão ập xuống lại đi vào một khách sạn năm sao, việc này còn có ảnh chụp nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.