Chương trước
Chương sau
Nhanh nhẹn rót trà và mang gạt tàn lên cho Dương Phàm, Vu Thanh Bình đeo tạp dề cười cười nhưng không quá tự nhiên mà nói:
- Anh ngồi xem TV trước, tôi đi nấu cơm.
Dương Phàm không nói gì chỉ lặng lẽ châm thuốc hút, trong đầu hắn đang bắt đầu tính toán nên xử lý chuyện Mao Vũ như thế nào. Vừa nãy Dương Phàm cảm thấy không xen vào chuyện này, lại thấy Vu Thanh Bình như vậy, Vu Thanh Bình muốn mình đưa tay ra cứu Mao Vũ sao? Ha ha, nực cười, chẳng lẽ chỉ nói thêm mấy câu khách khí là được sao?
Thấy Dương Phàm không nói gì mà lặng lẽ cúi đầu nhìn gạt tàn trên bàn uống nước. Vu Thanh Bình đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng đi vào trong phòng, không lâu sau lấy ra một album ảnh, nhẹ nhàng đặt trước mặt Dương Phàm rồi nói:
- Anh xem xem.
Dương Phàm kinh ngạc cầm lấy ảnh, mở ra thì bức ảnh đầu tiên là của Vu Thanh Bình, đây là bức ảnh được phóng đại. Từ bức ảnh có thể thấy khi đó Vu Thanh Bình đang học cấp ba, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, bên dưới còn có một dòng chữ: "Tuổi thanh xuân".
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không ngờ lúc đó cô cũng đơn giản như vậy.
Thấy Dương Phàm cười cười, Vu Thanh Bình cuối cùng cũng thả lỏng một chút rồi nói:
- Anh từ từ xem, đây đều là ảnh hồi cấp ba. Tôi đi nấu cơm.
Dương Phàm khoát tay không nói gì, mở bức thứ hai ra.
Đây là bức ảnh mấy bạn học tổ chức đi chơi xuân hồi cấp ba, cẩn thận tìm được mình thì Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện Vu Thanh Bình lúc ấy không ngờ đứng cạnh mình. Hơn nữa còn đứng rất sát, quan trọng là trong bức ảnh đó Dương Phàm không ngờ còn ôm eo Vu Thanh Bình. Không phải đó chứ? Mình lúc đó là đã háo sắc vậy sao? Dương Phàm bị quá khứ làm cho ngẩn ra một chút, cẩn thận suy nghĩ lại thì lúc đó thường xuyên tiếp xúc với nữ sinh hình như cũng chỉ có Vu Thanh Bình. Có lẽ trong đầu cũng sinh ra một chút biến thái.
Tiếp tục xem các bức ảnh khác thì thấy đều là ảnh bạn học cấp ba, mỗi một bức đều ghi dấu thời khắc thanh xuân đó. Càng đáng chết chính là Vu Thanh Bình luôn đứng bên cạnh Dương Phàm. Dương Phàm có chút nghi hoặc những bức ảnh này là dùng Photoshop chỉnh sửa, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì thấy hình như những bức ảnh này là thật. Dương Phàm cũng không phải người thích chụp ảnh mấy. Trong những bức ảnh hắn chụp đều là do Trầm Ninh hoặc là người khác kéo ra chụp. Mà các lần đó hình như đều có con gái đứng bên cạnh mình.
Khi nhìn thấy bức ảnh cuối cùng thì Dương Phàm hơi đau đầu một chút. Quan trọng là nhìn từ mặt bên của bức ảnh này, căn bản đều là chụp lén. Xem hết cả tập ảnh thì phát hiện đây đều là ảnh hồi cấp ba. Bức cuối cùng là bức chụp riêng giữa Dương Phàm và Vu Thanh Bình. Dương Phàm gãi gãi đầu suy nghĩ, thầm nói mình có chụp ảnh riêng với cô ấy bao giờ đâu nhỉ.
Vu Thanh Bình bưng mâm lên, thấy Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, Vu Thanh Bình không khỏi thầm chua xót trong lòng. Vu Thanh Bình cố gắng cười cười một tiếng rồi nói:
- Anh quên rồi sao. Khi học kỳ một lớp 12 kết thúc, khi đó tôi muốn chuyển trường liền cầm máy chụp ảnh đến trường tìm bạn học để chụp làm kỷ niệm. Đây là bức ảnh mà Trầm Ninh chụp cho chúng ta. Lúc ấy tôi nói sẽ về rửa ảnh rồi gửi cho mọi người nữa. Nhưng không biết làm thế nào mà phim lại mất nên không gửi bưu điện cho các anh.
Bối cảnh của bức ảnh là cổng trường Nhất Trung thành phố Uyển Lăng, Dương Phàm nghĩ nghĩ một chút, cười khổ vỗ gáy rồi nói:
- Có chuyện này sao, đúng là không nhớ nổi.
Trong lòng Vu Thanh Bình càng thêm chua xót. Bức ảnh mình giữ gìn cẩn thận coi như bảo bối, như kẻ trộm sợ Mao Vũ nhìn thấy, kết quả người ta lại quên chuyện này.
- Anh đúng là quý nhân hay quên!
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia buồn vu vơ, khẽ lắc đầu nói:
- Bức ảnh kỷ niệm này thì tôi quên. Chẳng qua tôi nhớ ngày thứ hai khi cô đi, tôi đã đến trước một công trình xây dựng trồng một cây thông. Trong túi tôi có 35 tệ, còn vay thêm 5 tệ để mua được cây đó.
Nghe Dương Phàm nói như vậy, Vu Thanh Bình không biết nên nói như thế nào, trong lòng hơi giật mình một chút. Vu Thanh Bình nhớ lại cảnh năm đó mình đã từ chối Dương Phàm, trong lòng Vu Thanh Bình lại có cảm giác rất phức tạp không nói thành lời. Vu Thanh Bình không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, xoay người đi tới trước kệ rượu giữa nhà.
- Uống rượu gì?
Dương Phàm nhìn mấy món ăn đặc sản của Uyển Lăng ở trên bàn, xem hết bức ảnh Dương Phàm cảm thấy muốn uống rượu, liền khẽ gật đầu nói:
- Ngũ Lương Dịch đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Vu Thanh Bình, Dương Phàm đột nhiên phát hiện thời kỳ thanh xuân chính là giai đoạn mê hoặc nhất của một cô gái, mình nhiều lần nhìn trộm bóng lưng của Vu Thanh Bình mà? Giống như còn có một cô giáo dạy môn tiếng Anh khoảng 30 tuổi, thân hình rất đẫy đà.
Rót rượu vào chén cho Dương Phàm, Vu Thanh Bình giơ chén của mình lên rồi nói:
- Bạn học cũ, rất cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ vào lúc này.
Vu Thanh Bình nói xong liền ngửa mặt uống cạn một chén. Không đợi Dương Phàm nói lại rót cho mình, giơ chén lên rồi nói tiếp:
- Lúc này mỗi người thấy tôi đều tránh như thấy rắn độc, bọ cạp vậy. Anh có thể đến nhà tôi ngồi vào lúc này. Tôi thực sự là....
Dương Phàm vừa thấy Vu Thanh Bình như vậy, thầm nói người phụ nữ này xem ra không có ý đào hố hại mình. Dương Phàm vội vàng giơ tay ngăn Vu Thanh Bình đang định uống chén nữa rồi nói:
- Đừng uống gấp như vậy. Trong lòng khó chịu cũng không phải rượu cồn có thể giải trừ. Uống rượu cũng không giải quyết được vấn đề thực tế.
Hai chén uống gấp như vậy làm cho trên mặt Vu Thanh Bình xuất hiện một đóa mây đỏ, trong nháy mắt khi hai tay chạm vào nhau, Dương Phàm cảm thấy da người phụ nữ hơi thô ráp, nhưng rất mềm mại.
Vu Thanh Bình nhẹ nhàng rụt tay về, vén mái tóc đang rơi loạn một chút. Động tác này mang theo một vẻ quyến rũ nhàn nhạt, trong lòng Dương Phàm có chút nóng lên, đồng thời cảm nhận được một không khí bi thương tràn ngập xung quanh.
- Bạn học cũ, anh nói chuyện Mao Vũ có thể lớn cũng có thể nhỏ, anh có thể nói cụ thể một chút không?
Vu Thanh Bình cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính.
Dương Phàm không lập tức trả lời mà ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của Vu Thanh Bình. Vu Thanh Bình nhìn vào đôi mắt đầy quyền uy của Dương Phàm, chị ta không khỏi cúi đầu xuống. Vu Thanh Bình đột nhiên có cảm giác sợ Dương Phàm, một cảm giác thần phục.
Ánh mắt Dương Phàm từ từ lướt trên bộ ngực no đủ xuống vòng eo thon nhỏ như trước, đến bụng dưới, đến đôi chân hơi mở ra trong chiếc váy. Có thể là do ở nhà nên Vu Thanh Bình không quá để ý. Không mặc đôi tất chân dài đến tận háng mà chỉ đi đôi tất chân đến ngang bẹn, mơ hồ có thể thấy được một mạt màu hồng nhạt bên trong. Ừ, lộ ra một chút.
"A" Vu Thanh Bình đột nhiên thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra một tia bối rối, hai chân trong nháy mắt khép chặt lại, một tay kẹp váy ở giữa 2 chân. "A, bị phát hiện rồi". Dương Phàm thầm nói như vậy.
- Chuyện của Mao Vũ có thể nói là bị người ta coi như vật hi sinh chính trị.
Dương Phàm từ từ cầm chén lên nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc mà nói. Lúc bỏ chén xuống thì thấy Vu Thanh Bình đang chú ý hết vào lời nói của mình. Dương Phàm chậm như rùa nói trước:
- Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán có lẽ muốn nhân cơ hội này đề bạt của người của mình. Có điều kiện tiên quyết này hơn nữa Mao Vũ đúng là có chút vấn đề nhỏ, cho nên muốn bình yên vô sự đi ra là không có khả năng. Bây giờ vấn đề quan trọng là truy cứu trách nhiệm hình sự hay chỉ là kỷ luật kiểm điểm mà thôi.
Vu Thanh Bình giật mình đưa tay lên ôm ngực nói:
- Dương Phàm, công việc của Mao Vũ chưa bao giờ tôi quan tâm. Anh ấy rốt cuộc có vấn đề hay không, tôi cũng không rõ. Chẳng qua tiền lương hàng tháng của Mao Vũ đều đưa hết cho thôi. Tiền cầm về nhà cũng chỉ có 300 ngàn mà vợ Lâm Mãnh đưa để chạy án giúp chồng.
Vu Thanh Bình một chút nói hết chi tiết ra, Dương Phàm không khỏi cảm thán người phụ nữ này căn bản là ngu ngốc về mặt chính trị. Khoản tiền này Mao Vũ nhất định sẽ không nói, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng không thể nào biết được. Kết quả Vu Thanh Bình lại tin tưởng mình, dễ dàng nói ra.
- Ngu xuẩn. Sau này không được nói khoản tiền này trước mặt bất cứ kẻ nào khác.
Dương Phàm nhỏ giọng quát một câu, mặt mũi trong nháy mắt trở nên nghiêm khắc.
- Cô dù nằm mơ cũng không được nhớ đến chuyện này. 300 ngàn đủ để ngồi tù mấy năm đó.
Bị Dương Phàm mắng như vậy, Vu Thanh Bình không những không giận mà trong lòng lại cảm thấy vui mừng vì Dương Phàm thực sự muốn giúp mình. Mục đích của Dương Phàm là tiền hay là người, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Chẳng qua nghĩ đến lúc có thể dùng thân thể báo đáp Dương Phàm, mặt Vu Thanh Bình càng thêm đỏ hơn.
- Vấn đề kinh tế không phải là điều quan trọng nhất. Có chuyện không thể nói rõ với cô. Bây giờ điều cô cần làm là cái gì cũng không thể nói, bất cứ ai hỏi cô cái gì cũng nói là không biết. Tôi đoán có lẽ trong mấy ngày này người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ tìm cô nói chuyện. Cô phải chuẩn bị tư tưởng từ trước.
Dương Phàm nói đến đây rồi từ từ đứng lên nói:
- Cũng không còn sớm nữa, điều gì cần nói tôi đã nói. Tôi đi đây.
Vu Thanh Bình đang cúi đầu đột nhiên bối rối ngẩng lên, hai tay cầm chặt tay Dương Phàm không bỏ rồi nói:
- Đừng đi gấp như vậy có được không? Tôi xin anh đó, cùng ăn với tôi rồi hãy đi. Cái nhà này bình thường yên lặng rất đáng sợ. Gần đây càng giống như một ngôi mộ vậy. Hay là tôi làm đồ ăn không ngon, anh không thích ăn.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Tôi từ đầu đến giờ đã đụng đũa đâu, sao biết mùi vị món ăn cô làm chứ.
Phát hiện ánh mắt của Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, Vu Thanh Bình vội vàng buông tay ra, cố lấy dũng khí đi vòng sang, ấn Dương Phàm về chỗ ngồi rồi nói:
- Vậy anh ăn một chút đi, tôi uống rượu với anh.
Vừa nói Vu Thanh Bình như nhớ ra cái gì đó liền vội vàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, kéo rèm lại, sau đó mới cúi đầu trở về. Ngồi xuống cạnh Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi không biết tiếp khách như thế nào. Có gì anh đừng cười tôi.
Dương Phàm cảm thấy lời này có thể tin được, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi đôi chút. Trên thực tế Dương Phàm phạm vào một lỗi không lớn không nhỏ. Động tác lúc trước của Vu Thanh Bình đúng là không có ý đồ gì. Nhưng chuyện uống rượu thì Vu Thanh Bình không nói. Trong cơ quan của Vu Thanh Bình biết chồng chị ta là phó giám đốc sở Công an tỉnh, nên đơn vị có bất cứ nhiệm vụ tiếp khách nào thì đều phải gọi Vu Thanh Bình đi tiếp. Cho nên Vu Thanh Bình uống rượu không có kém chút nào.
Nếm một món ăn, Dương Phàm gật đầu nói:
- Món ăn Uyển Lăng đúng là đã lâu rồi không được ăn.
- Vậy à, vậy sau này anh thường xuyên đến đây, tôi nấu cho anh ăn.
Vu Thanh Bình vừa nói vừa hơi di động thân thể một chút, lại đến gần Dương Phàm một chút. Dương Phàm không phát hiện ra động tác của Vu Thanh Bình, trong lòng Dương Phàm đang thầm tính toán nên chỉnh Mao Vũ như thế nào, còn muốn làm cho Vu Thanh Bình không quá đau buồn. Câu nói lòng người hiểm ác, Dương Phàm bây giờ cảm thấy dùng trên người mình thật thích hợp. Người như Mao Vũ làm cho hắn ngồi tù là quá nhẹ, để cho hắn nhận hết ánh mắt xem thường của mọi người xung quanh đó mới là hành hạ.
- Vấn đề tác phong của Mao Vũ, có lẽ cô cũng nghe được một chút.
Dương Phàm tự nhiên đi vòng vấn đề lại. Vu Thanh Bình như một người vợ trẻ cúi đầu xuống, trong lòng Vu Thanh Bình đang đấu tranh kịch liệt. Vu Thanh Bình về bản chất là một người phụ nữ thuộc về gia đình, đối mặt người đàn ông ngày xưa mình thích, hôm nay đã thành tựu vô hạn như vậy, Vu Thanh Bình đang đau khổ giãy dụa.
- A?
Vu Thanh Bình bị câu nói của Dương Phàm cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo về thực tại. Vu Thanh Bình vội vàng nói Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi không nghe thấy gì hết, không ai nói với tôi về chuyện của Mao Vũ. Anh biết được gì? Mau nói cho tôi biết đi.
- Cái này ... tôi thấy không nên nói.
Dương Phàm ra vẻ chần chờ, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Không được, anh phải nói.
Vu Thanh Bình sốt ruột nên cầm tay Dương Phàm lắc lắc một chút.
Dương Phàm nhìn Vu Thanh Bình đang ngẩng mắt nhìn mình, thở dài một tiếng rồi nói:
- Cô thực sự muốn biết sao?
Vu Thanh Bình nói:
- Người đàn ông ở bên ngoài có quan hệ là chuyện bình thường. Nhưng bị người ta coi như chứng cứ thì tôi nhất định phải biết.
- Thực ra cô quá lo lắng. Theo tôi được biết thì Mao Vũ cũng không có bao gái. Chỉ là mấy lần Mao Vũ chơi gái ở một khu nghỉ dưỡng đã bị người ghi lại mà thôi.
Dương Phàm nhỏ giọng nói, Vu Thanh Bình nghe xong mặt lập tức thay đổi, xoay đầu che mặt nghẹn ngào khóc.
Tay Dương Phàm vừa vặn đặt lên vai của người phụ nữ này khẽ vỗ vỗ an ủi. Vu Thanh Bình quay người dựa đầu vào đùi Dương Phàm mà khóc. Dương Phàm lúc này có chút do dự, thầm nói bây giờ đang ở trong nhà Mao Vũ với bà vợ Vu Thanh Bình của hắn, bây giờ cho Mao Vũ mọc sừng là quá tuyệt. Chẳng qua đến khi gặp chuyện thì Dương Phàm đúng là không có dũng khí đó.
- Đừng khóc nữa. Ăn cơm đi. Ăn xong tôi còn phải về.
Dương Phàm cảm thấy mình chưa đến cảnh giới vô sỉ cao nhất, thầm nói làm người tốt nhất là đừng nên quá đáng quá. Chứ với tình hình của Mao Vũ và Vu Thanh Bình hiện nay, làm cho Mao Vũ thành kẻ vợ con chia lìa không quá khó gì.
- Dương Phàm, anh là người tốt.
Vu Thanh Bình đang run lên từ từ ngồi dậy rồi ngẩng đầu chân thành nhìn Dương Phàm.
Mái tóc Vu Thanh Bình bay trên mặt trông rất bi thương làm cho người ta muốn ôm vào lòng. Dương Phàm thầm cười khổ một tiếng, cầm chén lên uống cạn rồi nói:
- Ăn cơm đã. Nguồn: truyentop.net
Không có động tác quá đáng nào làm cho Dương Phàm có chút thất vọng với bản thân mình, thầm nói xem ra phải tăng cường trái tim đen mới được. Dương Phàm uống hét chén, Vu Thanh Bình vội vàng rót đầy chén khác. Dương Phàm uống hết ba chén mới có phản ứng:
- Cô để tôi uống một mình sao?
Trên mặt Vu Thanh Bình vẫn còn nước mắt nghe thấy Dương Phàm nói như vậy không khỏi bật cười, cũng không có thời gian truy cứu tại sao lúc này có thể cười cười thành tiếng. Vu Thanh Bình giơ chén lên rồi nói:
- Cùng uống đi.
Hai người cùng uống không biết lúc nào đã hết một chai. Vu Thanh Bình như biết ảo thuật lại lấy ra một chai khác, trên mặt đã đỏ ửng, trong miệng còn nhỏ giọng nói với giọng nghẹn ngào:
- Thực ra lần trước khi thấy anh ở thành phố Hải Tân, trong lòng tôi có cảm giác không nói thành lời. Khi còn bé trong nhà thật không dễ dàng gì. Tôi khi đó có một cậu em trai, bố mẹ có đồ ăn ngon hay quần áo đẹp toàn bộ đều cho nó. Vì thế tôi quyết định sau này nhất định phải tìm một người đàn ông có tiền có quyền, đánh chết cuộc sống nghèo khó đó đi. Sau này mục tiêu coi như đã thực hiện được, lấy chồng sinh con, cuộc sống coi như trôi qua một cách thư thản. Nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy trống vắng. Đàn ông thường xuyên không ở nhà qua đêm. Đêm tối một mình ở trong căn nhà lớn như vậy lại làm cho người ta cảm thấy mình như con chim xinh đẹp trong lồng vàng.
Dương Phàm lúc này đã có vài phần rượu, nghe xong lời nói này liền lắc đầu nói đầy khinh thường:
- Phụ nữ các người đúng là vừa mâu thuẫn, vừa hy vọng vào cuộc sống, hơn nữa lại muốn cột chặt thắt lưng của người đàn ông lại. Nói như cô, vậy cô có biết người đàn ông ở bên ngoài cũng rất khổ cực không, cô có thể giải thích không?
Đây là một hiện tượng rất phổ biến, cũng có chút là suy nghĩ thật trong lòng Dương Phàm. Vu Thanh Bình nghe vào trong tai lại có mùi vị khác, có chút bất mãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm mà nói:
- Anh ta bị người ta quay phim khi đang chơi gái, anh còn bảo tôi hiểu cho anh ta? Anh đó, hồi cấp ba anh đã lạnh lùng trông như kẻ không để ý đến tình người. Bây giờ xem ra anh còn có tình người hơn những kẻ suốt ngày cười cười ra mặt. Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, sợ tôi ly hôn Mao Vũ.
Dương Phàm đờ ra, thầm nói: "Cô ly hôn tôi càng vui hơn. Tên chết tiệt Mao Vũ kia ba lần bảy lượt gây phiền phức cho tôi cơ mà"
Vu Thanh Bình nói khá kích động rồi bưng chén rượu lên mà nói:
- Cạn chén, chúng ta tiếp tục uống, uống say quên sầu lo.
Dương Phàm thật ra không có ý uống say, vội vàng giơ tay lên chặn tay Vu Thanh Bình lại rồi nói:
- Đừng uống nữa, bây giờ không còn sớm nữa, cô cũng dọn dẹp rồi đi nghỉ đi.
Dương Phàm vừa nói liền định đứng lên. Lúc này Vu Thanh Bình đột nhiên lao về phía trước, đè Dương Phàm xuống ghế, khuôn mặt đỏ hồng tiến tới, cái miệng nhỏ nhắn nói nhỏ vào tai Dương Phàm:
- Đừng đi, với em đi.
Dương Phàm hơi ngẩng đầu tránh cái miệng kia, cười khổ nói:
- Cô là người có chồng, tôi không thể làm loạn.
Vu Thanh Bình đột nhiên ai oán nói:
- Mao Vũ dù không cần phải nói, em cũng biết hắn ta có người phụ nữ ở bên ngoài. Em nói thật với anh, đã bảy tám tháng rồi hắn không làm chuyện kia với em.
Vu Thanh Bình vừa nói như vậy, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng kéo khóa của mình ra, tiến vào trong rồi kéo quần sịp xuống. Lúc này bảo bổi người đàn ông lập tức lộ nguyên hình trong không khí. Dương Phàm thầm nói "Ông cũng đâu phải người tốt gì, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho chết" trong lòng Dương Phàm đột nhiên có ý ác độc, một tay túm tóc Vu Thanh Bình ấn mạnh xuống.
"A" Vu Thanh Bình bị đau kêu lên một tiếng, Dương Phàm theo bản năng thả tay ra. Vu Thanh Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đừng mà, em chưa làm như vậy bao giờ.
Dương Phàm nghe xong những lời này lập tức trở nên hưng phấn, không ngờ Vu Thanh Bình còn có chỗ chưa được phá trinh. Tay đang thả lỏng một lần nữa ấn xuống, Vu Thanh Bình lắc lắc đầu, hôn nhẹ lên quần sịp rồi nói:
- Hay là đi tắm một chút, có mùi.
Dương Phàm không chút động lòng nhìn Vu Thanh Bình, trên mặt đầy vẻ kiên quyết. Một tay tiến vào trong cổ áo, nắm lấy đầu vú mà dùng sức, Vu Thanh Bình không khỏi rên lên một tiếng, ánh mắt lưng tròng ngân ngấn nước nhìn Dương Phàm với vẻ cầu khẩn.
- Tôi thích như vậy, cô không thích thì nói, tôi sẽ đi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói một câu, đây là đang thử thách thần kinh của Vu Thanh Bình.
Vu Thanh Bình hơi giãy dụa một chút, cảm thấy tay người đàn ông đang không ngừng nghịch ngợm, vân vê vú mình tạo ra cảm giác rất kích thích, giữa hai chân không khỏi nóng lên. Vu Thanh Bình khẽ cắn môn cúi đầu, thả đồng chí Tiểu Dương Phàm ra, mở cái miệng nhỏ nhắn ai oán nói:
- Đây là lần đầu tiên của người ta đó.
Dương Phàm được tiến vào nơi ấm áp và ươn ướt bao phủ không khỏi hừ hừ một tiếng đầy man rợ, không ngờ Vu Thanh Bình thật sự làm như vậy. Khi người phụ nữ đã thả lỏng bản thân thì ông trời cũng không có biện pháp.
Một bên hưởng thụ miệng lưỡi Vu Thanh Bình hầu hạ, liếm láp, một tay vén váy lên, nhẹ nhàng túm lấy quần lót ở sâu bên trong, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đũng quần, Vu Thanh Bình đột nhiên bối rối hoảng hốt giãy dụa một chút, dừng lại ngẩng đầu lên nói:
- Đừng chạm vào đó mà, ngứa lắm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và cái miệng nhỏ nhắn kia, thú tính trong lòng Dương Phàm dâng lên đến kịch điểm, cảm giác này làm Dương Phàm vô cùng hưng phấn, ngón tay cố ý ấn ấn vào đũng quần, Vu Thanh Bình như con rắn bị túm lấy giãy dụa, ngẩng đầu cầu khẩn nhìn Dương Phàm mà nói:
- Đừng mà.
Lời cầu xin của Vu Thanh Bình không có hiệu quả, khi ngón tay thành công công kích điểm đen, trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia dữ tợn mà hưng phấn:
- Nơi này có ai chạm vào chưa?
Vu Thanh Bình muốn nói gì đó thì đầu lại bị tay Dương Phàm ấn xuống, ngậm lấy bảo bối người đàn ông cứng ngắc kia lắc đầu, hơn nữa còn liều mạng giãy dụa cơ thể. Dương Phàm nghĩ rằng đây là nơi mẫn cảm nhất trên người Dương Phàm, càng không chịu buông tay ra.
Sau một phen sờ vuốt, chiếc quần lót mỏng đã ướt đẫm, Vu Thanh Bình bị tay Dương Phàm sờ trên sờ dưới đến độ cả người đỏ lên, rốt cuộc khi ngón tay ấn mạnh vào, cả người Vu Thanh Bình không ngừng run lên, sau đó như bánh mì gặp nước nằm ở đó không nhúc nhích, nhìn Tiểu Dương Phàm trước mặt, không ngừng thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, Vu Thanh Bình thở dài một tiếng, quay đầu lại nằm xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Anh rất biết chơi đùa phụ nữ.
Vừa nói liền hơi ưỡn người lên cởi quần lót ướt sũng của mình ra vung lên trên như vẫy cờ trắng vậy. Đáng tiếc quần lót màu đỏ chứ không phải cờ trắng.
- Vào trong phòng ngủ đi.
- Anh ôm em đi.
Ngày mới đã lại đến, ánh mặt trời chiếu sáng khắp tiểu khu. Vu Thanh Bình làm lái xe, trên mặt mang theo một tia ngượng ngùng mờ nhạt. Mỗi một cử động là khẽ nhíu mày lại.
- Làm sao thế?
Dương Phàm thấy rất rõ ràng nên hỏi một câu.
- Hơi đau một chút, đều tại anh.
Trên mặt Vu Thanh Bình rõ ràng là sự thỏa mãn, mặt đỏ ửng.
Dương Phàm châm điếu thuốc hít sâu một hơi rồi nói:
- Vậy lúc đó em lớn tiếng như vậy cũng không sợ người khác nghe thấy sao?
- Đáng ghét, người ta đâu có ngờ lại sung sướng như vậy chứ?
- Đến ba mươi mới biết, những gì cần tới sớm muộn mới tới. Đến ba mươi mới hiểu cái gì mới là yêu.
Trong xe đột nhiên vang lên bài hát như vậy, Dương Phàm ngồi ở vị trí tay lái phụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở ra, nhìn lướt qua Vu Thanh Bình đang chăm chú lái xe, thấy trên mặt Vu Thanh Bình có một tia khác thường.
"Hô" khẽ thở dài một tiếng, trong lòng Dương Phàm đột nhiên có chút hoảng hốt.
Rõ ràng làm một chuyện đáng lẽ rất thoải mái, nhưng trong lòng Dương Phàm đột nhiên lại trở nên nặng nề. 30 đã trôi qua, thật sự điều gì cũng có thể suy nghĩ cẩn thận sao? Xe đã đi vào nội thành, tiến vào con đường náo nhiệt, tiến vào trong dòng người và dòng xe vội vã. Sau đó xe đến địa điểm, Dương Phàm xuống xe, Vu Thành Bình lái xe rời đi.
Xe còn chưa tiến vào nội thành thành phố Hải Tân thì Lý Thắng Lợi quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, trưởng ban thư ký Tùng gọi điện tới, phó giám đốc Lâm sở Tài chính đến thị sát công việc của cục Tài chính. Trưởng ban thư ký Tùng hỏi ngài có thể tranh thủ đi gặp một chút hay không?
Tùng Lệ Lệ tại sao lại gọi điện thoại này tự nhiên là bởi vì chuyện Lâm Giai Sơn bị bắt. Lâm Giai Sơn bây giờ vẫn còn ở trong phòng họp nhỏ ở cục Công an thành phố Hải Tân. Không ngờ Lâm Mục bây giờ mới có động tác, điều này ít nhiều có chút không hợp lẽ thường. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì trên tỉnh thời gian gần đây rất náo nhiệt. Phó giám đốc Lâm cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa Dương Phàm bố trí một chút có lẽ cũng đã có tác dụng. Phó giám đốc Lâm có thể liếc mắt một cái là nhìn ra. Các lãnh đạo thành phố Hải Tân còn đang ở trên đường, đang bận bịu, nếu không Tùng Lệ Lệ cũng sẽ không nói như vậy. Dành thời gian gặp một lần cũng còn có một ý khác nữa. Khi Dương Phàm ở trên tỉnh thành, Lâm Mục kiểu gì cũng biết, vì sao mắt lại đưa xuống thành phố Hải Tân. Đây là Lâm Mục đang ám chỉ anh kính tôi một bước, tôi nhường anh một trượng.
- Anh nói với Tùng Lệ Lệ trưa nay bố trí cục Tài chính một chút, tôi sẽ mời phó giám đốc Lâm dùng cơm. Ngoài ra chiều triệu tập hội nghị thường ủy, tôi có chuyện muốn tuyên bố.
Lâm Mục làm tốt đẹp như vậy, Dương Phàm tự nhiên không dám chậm trễ. Thành phố Hải Tân muốn phát triển thì không thể không được sở Tài chính tỉnh ủng hộ. Lâm Mục ngồi ở vị trí phó giám đốc thường trực sở Tài chính đã được vài khóa, nếu không có gì ngạc nhiên thì có lẽ sẽ tiếp tục giữ chức này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.