Chương trước
Chương sau
Dương Phàm thầm nói trong này có vấn đề rồi, lại nhìn vẻ mặt đang giả vờ không thèm để ý của Triệu Tuyết, Dương Phàm gật đầu nói:
- Cán bộ cấp phó bộ trưởng ở Bắc Kinh ra ngoài còn phải cúi đầu, người như tôi không đáng nhắc tới.
Lời này làm cho cô gái có giọng phía nam không phản đối. Dương Phàm nhân cơ hội rửa mặt. Dương Phàm vừa đi ra liền bị Triệu Tuyết vẫy vẫy tay rồi nói:
- Dương Phàm, vào phòng em.
Vào phòng, đây rõ ràng là phòng của một cô gái điển hình, ga giường màu hồng nhạt, trên đầu giường còn có thú nhồi bông.
- Không nhìn ra đó, anh đúng là cán bộ cấp sở sao?
Triệu Tuyết cười cười nhỏ giọng nói, ít nhiều có chút xấu hổ.
Dương Phàm cười hắc hắc nói:
- Nực cười, sao có thể sánh bằng bí thư tỉnh ủy Triệu.
Nghe Dương Phàm nói như vậy, Triệu Tuyết lẩm bẩm một câu:
- Tôi nói với mọi người là bố mẹ tôi chỉ là công nhân bình thường. Anh nhìn tính cách hai cô kia xem, nhất là con bé người phương Nam kia xem, mắt cao hơn trán, không coi ai ra gì.
Dương Phàm cười ha hả rồi nói:
- Cô có cần tức giận với đám người đó không? Tôi thấy cô cũng không phải là người thích ra vẻ ta đây, nếu không lấy bí thư Triệu ra không phải dọa chết bọn họ sao?
- Mẹ tôi không cho phép tôi yêu đương khi còn đi học. Các cô gái trong trường Điện ảnh này rất nhiều đều là hoa có chủ, giống như không ai là không có bạn trai vậy. Hôm nay làm phiền anh, vừa lúc xe của anh cũng không tệ, giúp tôi qua cánh cửa này, nếu không lại có đám trêu chọc hoặc quấn lấy tôi.
- À, lâm thời bắt lính, anh sẽ không để ý chứ?
Nghe nói Dương Phàm chính là một cán bộ cấp sở, thái độ của Triệu Tuyết hơi biến hóa, hơi ngượng ngùng mỉm cười. Dù là cấp phó giám đốc sở nhưng còn trẻ thế này ở Bắc Kinh cũng là hạng lăn lộn không tồi. Nếu Triệu Tuyết biết Dương Phàm là Bí thư thị ủy, không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa.
Dương Phàm trả lời rất thật:
- Để ý chứ!
Khi sắc mặt Triệu Tuyết hơi đỏ lên thì Dương Phàm chuyển đề tài:
- bí thư Triệu khá chiếu cố tôi, cho dù là lâm thời bắt lính thì tôi cũng đành phải nhận.
Sau câu nói này chính là một ý đùa, Triệu Tuyết có thể nhìn thấy ngay, liền cười ha hả nói:
- Anh thật là, cho anh một cơ hội mà còn kén cá chọn canh. Tôi là mỹ nữ cơ mà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
- Được rồi. Coi như cô là mỹ nữ đi. Tôi đi ra ngoài chờ. Nhanh lên đó.
Nói xong không đợi Triệu Tuyết đáp lời, Dương Phàm đã mở cửa đi ra ngoài. Triệu Tuyết bị âm thầm tổn hại, tức giận nắm lấy con gấu bông ném xuống giường, lại nhìn thấy hai cô bạn có dấu hiệu nhìn lén bàn tán, lập tức cười tủm tỉm đi ra, dựa vào cửa gọi Dương Phàm:
- Ông xã, anh muốn uống chút gì không?
Dương Phàm... .... cũng may là còn trẻ nên đứng vững.
Triệu Tuyết ở buồng trong thay quần áo. Hai cô gái thay bộ quần áo khác xong liền đi tới, vây lấy Dương Phàm, hạ giọng hỏi:
- Anh chàng đẹp trai, anh biết Triệu Tuyết khi nào thế?
- Một ngày!
Dương Phàm trả lời rất nghiêm túc.
Hai cô gái cùng nhau giơ ngón tay giữa lên nói:
- Củ chuối!
Lúc này Triệu Tuyết đi ra, cười hỏi:
- Mấy người muốn đào tường nhà người khác hả? Không nghe nói là không được cướp chồng bạn sao?
Hai nữ sinh cùng nhau vây quanh Triệu Tuyết. Nữ sinh cao gầy xoa tay hỏi:
- Bồ giữ bí mật hơi bị tốt đó. Thẳng thắn nói ra là yêu nhau từ khi nào. Nếu không tớ sẽ vung đao cướp người yêu bồ đó.
Dương Phàm ngây người, cảm thấy khó có thể chống đỡ, vội vàng lớn tiếng nói:
- Chúng ta có quyền…
Chưa nói xong đã chuồn ra ngoài, xuống dưới lầu chờ, tránh cho ba cô gái làm loạn.
Chiếc Audi dưới lầu khiến mắt hai nữ sinh sáng ngời. Hai người đi tới trước mặt Dương Phàm giơ tay cười nói:
- Làm quen một chút nha. Hàn Na, người đông bắc. Tiếu Uyển Dung, người Thượng Hải.
- Dương Phàm. Lên xe đi.
Sau khi lịch sự bắt tay, Dương Phàm trở lại vị trí người lái.
Triệu Tuyết đắc ý dạt dào, liếc hai người bạn học nói:
- Xuất phát. Câu lạc bộ giải trí Hoàng Thiên.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, Dương Phàm thật đúng là hơi ngây ra, quả thật hắn không biết chỗ đó, liền hạ giọng hỏi Triệu Tuyết:
- Tôi không biết đường.
Triệu Tuyết hơi ngẩn người, nhanh chóng lấy di động ra hỏi đường. Trên xe có hệ thống định vị GPS nên chuyện cũng trở nên đơn giản.
Khi tới nơi, Dương Phàm dừng xe, ba cô gái cùng vào trước. Triệu Tuyết đi vài bước chợt quay lại nói:
- Em với anh đi cùng nhau, tránh để anh không chạy trốn.
Dương Phàm kêu lên như thể rên rỉ:
- Không đến mức vậy chứ?
Tuy nhiên nghĩ lại liền giữ trầm mặc. Sau khi dừng xe, lúc này phía trước có một chiếc xe đi ngang qua, trên xe là La Thành nhìn lướt qua Dương Phàm. Y lập tức trợn trừng mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
"Ảo giác. Nhất định là ảo giác!" La Thành nói thầm hai tiếng. Giám đốc câu lạc bộ giải trí chạy vội tới cung kính tiếp đón:
- Tổng giám đốc La, ngài đã tới.
- Ừ. Đến đây. Kinh doanh thế nào?
- Dạo này làm ăn không tồi. Đại sảnh dưới lầu cũng có người bao mở tiệc sinh nhật. Long công tử có bạn gái học ở trường điện ảnh, tổ chức sinh nhật cho cô ấy.
La Thành dừng bước chân lại nói:
- Long Siêu Quần?
Dương Phàm trời sinh không thích náo nhiệt, cho nên sau khi tiến vào thì cảm giác đầu tiên chính là khá khó chịu.
Tuy nhiên Triệu Tuyết lại rất cao hứng, lôi kéo Dương Phàm đi khắp nơi rêu rao.
Một công chúa cách ăn mặc mỹ nữ. Đột nhiên xuất hiện ngăn đón Triệu Tuyết và Dương Phàm.
- Triệu Tuyết. Không giới thiệu một chút à?
- Dương Phàm, bạn trai tôi. Vu Phân Ny, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Triệu Tuyết thấy Vu Phân Ny này, có vẻ hơi không vui, thản nhiên nói. Quả thật cô bé Vu Phân Ny này xinh đẹp hơn một chút so với Triệu Tuyết, chủ yếu là dáng người rất tốt, mặc một bộ lễ phục dạ hội rất nóng bỏng.
- Triệu Tuyết, tôi còn tưởng rằng bồ không tới chứ. Không ngờ lại cất giấu một người bạn trai ngon lành như vậy, nghe nói làm quan chức hả? Chỉ có điều không biết ở Bắc Kinh có được tính là quan chức không nữa?
Dường như Vu Phân Ny tới gặp rất có chủ ý, giọng điệu hơi có vẻ mang theo mùi thuốc súng.
- Ha ha, tôi ở Bắc Kinh tự nhiên là tiểu nhân vật. Bạn trai của Vu tiểu thư nhất định là quan lớn rồi.
Khí thế vốn có của Dương Phàm tuôn ra trong nháy mắt, lập tức ép cho Vu Phân Ny hơi không dám nhìn thẳng. Vốn Dương Phàm không định ra mặt nhưng cô gái này thật sự hơi sống sượng, khiến người ta nhìn không vừa mắt, càng không nói tới Triệu Tuyết là con gái của Triệu Việt.
- Siêu Quần nhà chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, tuy nhiên…
Vu Phân Ny vừa nói đã bị Dương Phàm giơ tay cắt lời:
- Triệu Tuyết, chúng ta đi thôi, chẳng có gì để nói về việc làm ăn cả. Anh đã gặp nhiều kiểu đó rồi, chỉ cần hơi cho họ chút mặt mũi là họ đều dính lấy như ruồi thấy mật vậy.
Vu Phân Ny sững sờ đứng ngây tại chỗ. Dương Phàm kéo Triệu Tuyết đang muốn tránh ra thì vừa lúc La Thành tiến vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy Dương Phàm.
- Dương... ....
La Thành vừa mới hô được một chữ thì Dương Phàm đã nháy mắt nhìn qua, La Thành lập tức thức thời ngậm miệng. Một nhóm nữ sinh trường điện ảnh thấy La Thành xuất hiện lập tức vây lấy.
- Đây không phải tổng giám đốc La sao? Lần trước ngài đáp ứng cho người ta một vai mà chẳng thấy đâu cả. Hôm nay không thể tha cho ngài được.
Dương Phàm tìm một góc lặng lẽ hút thuốc. Triệu Tuyết cũng đi tới nghi hoặc nhìn Dương Phàm hỏi:
- Anh biết La Thành à? Gần đây anh ta sản xuất phim truyền hình nên rất nhiều cô gái muốn tiếp cận. Hôm nay Vu Phân Ny lựa chọn tổ chức ở đây cũng là muốn được làm diễn viên.
Lúc này Vu Phân Ny cũng đang đi tới trước mặt La Thành. Mấy cô gái khác dường như hơi sợ cô, chủ động tránh ra nhường đường.
- Tổng giám đốc La, hôm qua em còn cùng với Siêu Quần nhắc tới đoàn làm phim của ngài, hôm nay liền may mắn thấy ngài…
Một đống lời buồn nôn bay ra. Dương Phàm ở cách đó không xa nên nghe rất rõ, cảm thấy trong lòng ghê tởm.
- Mấy cô gái này là gái lầu xanh hay là sinh viên thế?
Dương Phàm cười hỏi Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết khinh thường nói:
- Cả hai. Loại con gái cởi mở thế này lúc nào chẳng sẵn lòng ôm lấy đàn ông. Lần này đoàn làm phim của tổng giám đốc La mời đạo diễn Trang Tất Phàm. Ông ấy quả là một đạo diễn tài ba. Cô Tần Hinh cũng chính là do ông ấy đưa lên.
Dương Phàm mỉm cười, kéo Triệu Tuyết nói:
- Muốn làm diễn viên à? Muốn được đóng cho Trang Tiểu Lục sao?
- Đã học điện ảnh thì ai chẳng muốn diễn, nếu không em tội tình gì phải tới đây chứ?
Triệu Tuyết cười có vẻ hơi bất đắc dĩ rồi nói tiếp:
- Em đã có thỏa thuận với mẹ. Nếu trong vòng nửa năm sau khi tốt nghiệp mà không thể làm diễn viên thì phải quay về làm ở sở Văn hóa tỉnh Thiên Nhai.
- La Thành, anh lại đây.
Dương Phàm đột nhiên kêu to lên.
Triệu Tuyết lập tức sợ ngây người, vội vàng giơ tay bịt miệng Dương Phàm, mồ hôi toát ra đầy đầu nói:
- Anh làm gì thế? Gọi tổng giám đốc La à? Anh muốn hại chết em sao?
Tiếng gọi này rất to, dẫn tới mười mấy nam nữ ở đây đều tập trung ánh mắt lại. Tuy nhiên Dương Phàm vẫn tỏ vẻ bình thản, nắm tay Triệu Tuyết kéo xuống. La Thành nghe thấy Dương Phàm gọi lập tức cười nói với những người xung quanh:
- Xin lỗi. Ông chủ lớn triệu tập.
Một câu này đã khiến tất cả mọi người phải ngây ngẩn. Sau đó La Thành có vẻ rất hoạt kê, vội vàng chạy tới trước mặt Dương Phàm, hỏi rất cung kính:
- Lão đại, có gì phân phó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.