Chương trước
Chương sau
Dương Phàm hiểu rất rõ nguy cơ chính trị mà mình đang gặp. Một khi thái độ của Triệu Việt xảy ra biến hoá, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với những việc mình sẽ làm ở thành phố Hải Tân này. Xa không nói, bí thư tỉnh ủy Triệu Việt chỉ hơi điều chỉnh bộ máy thị ủy một chút, trong nháy mắt có thể làm cho tất cả cố gắng trước đây của Dương Phàm tan thành mây khói. Chuyện mặc dù còn chưa đến mức độ đó, nhưng Dương Phàm phải đề phòng trước. Trước khi làm được điều gì đó ở thành phố Hải Tân này, Dương Phàm không muốn vận dụng quan hệ ở Bắc Kinh. Như vậy thứ nhất chẳng khác gì tuyên bố Dương Phàm đã thất bại ở thành phố Hải Tân tỉnh Thiên Nhai.
Chuyện mình mình phải đối phó, nếu không sau này sao có thể bước đi trên sân khấu cao hơn nữa?
Sau khi có quyết định, Dương Phàm về phòng khách, ngồi xuống rồi cười nói với Tùng Lệ Lệ:
- Xe chúng ta không mua nữa. Trưởng ban thư ký Tùng gọi điện cho bên cục Công thương một chuyến. Tôi muốn có hiệu quả, muốn tất cả các cửa hàng ô tô Hồng Phát trong phạm vi toàn thành phố Hải Tân phải đóng cửa để chỉnh đốn, tra xét.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Tùng Lệ Lệ lại càng hoảng sợ. Tùng Lệ Lệ cẩn thận nhìn ba người Chúc Vũ Hàm, muốn nói lại không dám nói. Dương Phàm cười nói:
- Chị có lời gì thì nói thẳng ra, ở đây không có gì không tiện cả.
Lời này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, thầm nói đây là Dương Phàm không coi mình làm người ngoài. Đương nhiên Tùng Lệ Lệ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, mình không có tư cách vào trong nhà này.
- Thị trưởng Hà là người thân tín trong thế lực của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, anh xem làm như vậy có thỏa đáng không?
Tùng Lệ Lệ nói ra lo lắng trong lòng mình, Dương Phàm thản nhiên xua tay mà nói:
- Không có việc gì. Chị cứ làm theo là được, lấy lý do đáng hoàng chút. Để các cục lập một tổ điều tra, cẩn thận tra xét cho tôi, sau đó phải tuyên truyền, thanh thế làm lớn một chút.
Trong hồ lô của Dương Phàm đang bán thuốc gì, Tùng Lệ Lệ tự nhiên không rõ. Nhưng đây là ý của bí thư thị ủy, dù không hiểu cũng phải làm, hiểu cũng phải làm. Tùng Lệ Lệ cũng không ngu, tự nhiên hiểu rõ Dương Phàm không đơn giản là phát tiết cơn tức giận trong lòng. Nói cách khác chuyện này nhất định không đơn giản như mình thấy. Lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của mấy người phụ nữ kia, Tùng Lệ Lệ cảm thấy phải tìm cơ hội hỏi Dương Phàm mới được.
Tùng Lệ Lệ đứng lên cáo từ, vội vàng đi ra ngoài tìm các lãnh đạo các cục truyền đạt lại ý của bí thư thị ủy.
Chuyện này làm lớn như vậy, quả thật nằm ngoài suy đoán của mọi người. Dương Phàm không giải thích mà lặng lẽ đi vào trong phòng làm việc. Bây giờ là bước đầu tiên, tiếp theo phải dựa vào tình hình xuất hiện mà suy nghĩ tiếp.
Chu Dĩnh lộ ra vẻ lo lắng muốn đi theo. Nhưng Chúc Vũ Hàm nháy mắt ra hiệu không cho đi. Chờ Dương Phàm vào trong phòng làm việc, Chúc Vũ Hàm mới cười nói:
- Dương Phàm muốn suy nghĩ, đừng quấy rầy.
- Làm lớn như vậy đúng là không tốt, chẳng qua Dương Phàm cũng không phải người lỗ mãng. Em cảm thấy nhất định có mục đích khác. Hơn nữa hôm nay làm kinh doanh có ai là sạch sẽ đâu cơ chứ? Trốn thuế, lậu thuế không biết chừng cũng tra ra, chỉ cần tuyên truyền đúng mức thì đạo lý sẽ nằm ở phía chúng ta. Dương Phàm làm như vậy tự nhiên là có lý.
Trương Tư Tề nói một câu rồi cười cười đứng lên nói:
- Em đi pha trà cho Dương Phàm.
Hai người vừa nói như vậy, rất nhanh ba nàng đã đạt thành công thức chung. Dương Phàm có thể gặp phải phiền phức. Người đàn ông gặp phiền phức lại không muốn nói, biện pháp tốt nhất của người phụ nữ chính là không nói chuyện. Thực ra ba nàng cũng có chút tò mò, chỉ mua một chiếc xe sao làm ra chuyện lớn như vậy.
Ý của bí thư thị ủy nhắn nhủ rất thú vị. Tùng Lệ Lệ gọi điện thoại cho lãnh đạo mấy cục liên quan đến vấn đề này, rất khách khí nói một câu:
- Có quần chúng tố cáo, cửa hàng ô tô Hồng Phát tồn tại không ít vấn đề. Vấn đề đã được phản ánh đến chỗ bí thư thị ủy Dương. Bí thư Dương đề nghị phải cẩn thận đối phó, tốt nhất lập một tổ điều tra của các ngành, điều tra thật kỹ. Có chuyện hay không cũng có thể cho quần chúng một câu trả lời.
Ở thành phố Hải Tân này còn không có người dám không coi trọng chỉ thị của bí thư thị ủy Dương Phàm. Huống hồ chỉ thị này là trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ nhắc. Cửa hàng ô tô Hồng Phát dù có bối cảnh, lãnh đạo các cục đều biết, bình thường không làm khó thì thôi. Bây giờ bí thư thị ủy Dương Phàm bảo mọi người làm khó, nhất định phải làm khó thật tốt. Hơn nữa nữa vừa nghe Bí thư Dương nếu không buông tay, như vậy ngày đó không được buông tay. Đây là uy lực của bí thư thị ủy.
Ngày hôm sau náo động đến gà bay chó nhảy như thế nào, Dương Phàm không thấy. Hiển nhiên càng không thấy đồng chí các ngành liên quan bỏ qua ngày nghỉ, rất nhiệt tình lao mình vào công việc. Chẳng qua dù làm gì mọi người cũng không báo cáo với bí thư thị ủy Dương Phàm. Nhiều lắm lãnh đạo các ngành báo cáo với trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ mà thôi. Cho nên ngày nghỉ này của Dương Phàm trôi qua trong yên tĩnh.
Thứ hai vừa đến phòng làm việc, điện thoại bàn trong phòng làm việc đã liên tục vang lên.
Nhìn số máy gọi đến, là số trên tỉnh thành, Dương Phàm lúc này chỉ muốn rút dây điện thoại ra. Thấy Tùng Lệ Lệ đang cười hì hì đi vào, Dương Phàm chỉ chỉ điện thoại rồi nói:
- Nói tôi không có ở đây, ra ngoài làm việc.
Tùng Lệ Lệ cầm lấy điện thoại ứng phó hai câu rồi dập máy. Sau đó Tùng Lệ Lệ quay đầu lại hỏi Dương Phàm:
- Điện thoại di động của anh sao không mở vậy? Em muốn nói chuyện ngày hôm qua với anh.
Dương Phàm cầm lấy quyển sổ lên rồi cười nói:
- Đi họp đã, quyết định chuyện chánh văn phòng xong, chuyện này cô chứ nhìn chằm chằm cho tôi, ai tìm đều nói tôi không có ở đây.
Tùng Lệ Lệ giật mình nói:
- Không phải chứ? Vừa nãy là Hầu Phương Minh gọi điện tới. Anh không quan tâm tên Hầu Phương Minh đó hỏi gì sao?
Dương Phàm không hề có chút kinh ngạc gì, đi ra ngoài rồi nói:
- Tỉnh thành bây giờ chỉ có Hầu Phương Minh là thích hợp ra mặt liên lạc với tôi. Người khác sẽ không dám gọi điện. Việc này cần gì phải quan tâm cơ chứ. Máy trong phòng làm việc của tôi, chị nói như vậy. Hầu Phương Minh nhất định sẽ suy nghĩ đến việc khác. Tôi đoán tên Hầu Phương Minh này sẽ không gọi điện cho tôi nữa đâu.
Giải thích này không quá rõ ràng, Tùng Lệ Lệ đứng đó không khỏi có chút buồn bực, thầm nói tên Dương Phàm này sao không thể nói rõ một chút chứ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhìn cửa và rèm cửa đã được đóng lại, Tùng Lệ Lệ ôm chầm lấy Dương Phàm từ phía sau.
- Không cho đi, nếu không nói rõ ràng sẽ không cho đi. Đừng có mà giấu em việc gì đó.
Tùng Lệ Lệ mang theo một mùi thơm ôm chầm lấy hắn, bộ ngực đầy đặn cọ cọ sau lưng, lại có ý làm nũng một chút. Phụ nữ không ai không biết làm nũng, chẳng qua phải xem thời cơ. Trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ nắm chắc thời cơ rất tốt, thích hợp biểu đạt sự quan tâm của mình.
Dương Phàm đang do dự một chút không biết nên nói tin tức nhận được từ chỗ Nguyễn Tú Tú cho Tùng Lệ Lệ hay không. Tùng Lệ Lệ ôm Dương Phàm làm cho hắn hơi biến hoá về sinh lý. Mùi đàn ông tiến vào trong mũi, hơn nữa bộ ngực không tự giác ma sát trên lưng, rất nhanh giọng nói của Tùng Lệ Lệ đã xảy ra biến hoá:
- Anh nói đi mà.
Dương Phàm cũng cảm nhận đưa, giữ lấy hai tay Tùng Lệ Lệ đang sờ sờ ngực mình, cười cười nhỏ giọng nói:
- Cô chú ý một chút, nơi này là phòng làm việc của bí thư thị ủy đó.
Tùng Lệ Lệ bị Dương Phàm nói vậy cũng đỏ mặt, như nước chảy thả lỏng tay ra. Dương Phàm cảm thấy nên nói với Tùng Lệ Lệ là tốt nhất. Dù sao Tùng Lệ Lệ suy nghĩ khá sâu sắc, không biết chừng sẽ có chủ ý nào đó.
- Buổi trưa đến chỗ cô ăn cơm, sau đó từ từ nói chuyện này với cô. Bây giờ đi họp đã.
Tùng Lệ Lệ đưa tay giữ lại Dương Phàm, cười cười nhỏ giọng nói:
- Anh chờ chút, em ra ngoài.
Vừa nói Tùng Lệ Lệ liền chỉnh lại quần áo, quay đầu lại nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nhỏ giọng nói:
- Anh đến muộn hai phút, em phải vào toilet.
Bên dưới không ngờ đã ẩm ướt, phụ nữ đúng là có một căn bệnh như vậy. Tùng Lệ Lệ phải về để thay quần lót, nếu không nó ướt sũng đi lại rất khó chịu.
Lúc vào trong phòng họp, Dương Phàm đúng là đến muộn hơn bình thường hai ba phút đồng hồ. Các thường vụ thị ủy khác đã ngồi vào vị trí của mình. Đàm Tuyết Ba xin nghỉ ốm vài ngày cũng đã xuất hiện trong hội nghị thường ủy này. Đàm Tuyết Ba ngồi ở chỗ nhìn lòng bàn tay như là coi tướng cho mình vậy. Ngô Địa Kim thì rất chăm chú quan sát chén trà trong tay, như muốn phân tích thành phần hóa học trong đó vậy. Tống Đại Thành đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Những người khác trông rất nhẹ nhàng. Hội nghị thường ủy bình thường thôi mà, mọi người cũng không có vấn đề gì cần tranh chấp.
Người trong hội nghị thường ủy này, có ai ngồi ở đây là không có ánh mắt sắc bén. Tình hình khá nhẹ nhàng này nhưng trên thực tế không phải người đương sự cũng có thể đoán ra hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ở vấn đề lựa chọn người vào chức chánh văn phòng, Đàm Tuyết Ba cố ý kéo dài thời gian một ngày, đây là dựa vào mình già mà không chịu hợp tác, trên thực tế là bản thân Đàm Tuyết Ba đang rất lo lắng. Dương Phàm tuyệt đối không thân thiện như biểu hiện bề ngoài. Lúc cần vung dao lên, bí thư thị ủy trẻ tuổi tuyệt đối không nương tay. Cho nên trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba rất lo lắng trong lòng, có chút khẩn trương và bất an, điều này là rất bình thường.
Trong lòng Ngô Địa Kim mang theo ba phần không cam lòng, một cảm giác bất đắc dĩ bị người ta coi là quân cờ trong tay đang tràn ngập trong lòng hắn.
Tống Đại Thành tâm kế rất sâu liếc mắt một cái là nhìn ra tâm trạng của hai vị có quyền về mặt nhân sự trong thị ủy hôm nay rất không đúng. Nhất là Đàm Tuyết Ba không trấn định như bình thường nữa. Nghĩ đến chuyện thần binh Đàm Tuyết Ba xin nghỉ phép, trong lòng Tống Đại Thành có chút khinh bỉ, thầm nói lão già không phải ra vẻ rất nghiêm chỉnh mà lên chức sao? Sao trước mặt quyền lực cũng không còn vẻ bình tĩnh như ngày bình thường nữa?
Bên phía chính quyền thành phố, Tào Dĩnh Nguyên cũng nhìn ra có vấn đề. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên và Dương Phàm đã đạt thành hiệp định hợp tác bằng miệng, hiển nhiên sẽ không lo lắng. Chẳng qua cũng không ngu ngốc bị cuốn vào trong đó, lại càng không thể hiện mình quan tâm. Gần đây bên phía chính quyền thành phố thực ra hợp tác rất tốt. Lữ Ngọc Phương sau khi bị chỉnh đã thành thật hơn rất nhiều. Lam Hòa sau khi được nhận bên cục Xây dựng càng thêm khách khí với thị trưởng Tào, hàng ngày đều gọi điện xin báo cáo. Thị trưởng Tào gần đây rất bận rộn tự nhiên không rảnh rỗi mà trông nom bên phía thị ủy, càng đừng nói là vốn đây là nơi mình không thể thò tay ra.
Theo bí thư thị ủy Dương Phàm tuyên bố bắt đầu cuộc họp hội nghị thường ủy, từng đề tài, từng đề tài được đưa ra. Bên phía chính quyền thành phố rất nhiều chuyện, sau khi nói ra trên cơ bản đã mất gần tiếng. Dương Phàm không đưa ra bất cứ ý kiến gì, cuối cùng cổ vũ hai câu khi chính quyền thành phố kết thúc báo cáo.
Thấy bên phía chính quyền thành phố không còn đề xuất nào nữa, không khí đang dễ dàng lập tức trở nên khẩn trương. Phó bí thư thị ủy Ngô vẫn giơ tay theo mọi người, đột nhiên nhấc lên lên mở miệng nói:
- Sau khi chánh văn phòng thị ủy Lâm Đốn xuống huyện giữ chức chủ tịch, vị trí này vẫn thiếu hụt. Tôi đề nghị do đồng chí phó trưởng ban thư ký tiu Tiễn Trình đảm nhiệm. Mọi người thấy thế nào?
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn loáng qua trên người Dương Phàm một chút. Người trong thị ủy đều biết rằng đồng chí phó trưởng ban thư ký Tiễn Trình đi lại rất gần trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ. Mà trên trán Tùng Lệ Lệ coi như đã dán chữ "Dương" trên đó. Thú vị này là đề nghị do phó bí thư Ngô Địa Kim đưa ra, bên trong rốt cuộc có điều huyền bí gì? Tất cả mọi người cảm thấy rất hứng thú. Thực ra trong đó chỉ có thể có hai khả năng. Thứ nhất là đồng chí Tiễn Trình ăn rất ngon, hai vị bí thư thị ủy và phó bí thư thị ủy đều muốn tranh nhau mượn sức, cho nên phó bí thư Ngô Địa Kim muốn nói ra một chút. Trên thực tế đồng chí Tiễn Trình lăn lộn cũng không quá đắc ý, là một đồng chí lão thành giàu kinh nghiệm, quản lý phòng Tin tức và phòng Kiểm tra, là người đứng cuối cùng trong các phó trưởng ban thư ký thị ủy, rõ ràng khả năng đầu tiên này là giả dối. Như vậy chỉ có thể có khả năng thứ hai, đó là bí thư thị ủy Dương Phàm đã thương lượng trước với phó bí thư thị ủy Ngô, đương nhiên đây là cách nói dễ nghe mà thôi. Nói khó nghe một chút chính là đã giao dịch, dụ dỗ gì đó. Nếu như không phải đó là còn một khả năng thứ ba, đó chính là phó bí thư Ngô muốn đào vách tường. Sợ rằng nếu như vây thì các vị thường vụ thị ủy ngồi đây đều nhìn Ngô Địa Kim với vẻ khinh thường, thầm nói một câu: "Đầu tên Ngô Địa Kim này có phải bị nước vào không?"
- Năng lực của đồng chí phó trưởng ban thư ký thị ủy Tiễn Trình rất mạnh, là người chững chạc, là một sự lựa chọn không sai. Đương nhiên, đây là lời nói cá nhân của tôi, không tính. Mọi người có ý kiến gì cứ nói.
Dương Phàm nghiêm mặt, trầm giọng nói.
- Vấn đề này tên Dương Phàm nói không tính, vậy ai nói sẽ tính?
Các vị thường vụ thị ủy ngồi trong phòng đều thầm nghĩ như vậy. Chẳng qua vừa nghĩ như vậy đồng thời cũng đề cao cái nhìn với bí thư thị ủy Dương Phàm lên một bước. Thì ra cũng có người có thể đường hoàng làm đến mức đó. Rõ ràng là ý cá nhân mình, vậy mà mạnh mẽ đè sang thành ý kiến của cả tập thể. Tùng Lệ Lệ bắt đầu đưa ngón tay lên miệng ngậm. Đây là động tác từ trước đến nay của Tùng Lệ Lệ. Mỗi lần trong lòng kích động Tùng Lệ Lệ đều làm như vậy. Lúc này Tùng Lệ Lệ không phải khẩn trương, mà là không nhịn được, không làm như vậy thì Tùng Lệ Lệ sợ rằng mình sẽ phì cười.
Động tác này của Tùng Lệ Lệ dẫn đến ánh mắt của không ít thường vụ thị ủy là đàn ông, khó trách có người YY như vậy, trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ đưa tay lên miệng ngậm, nghĩ rằng đang ngậm ... của mình!
Tào Dĩnh Nguyên thực ra là người giữ cho tâm trạng của mình bình tĩnh nhất. Loại chuyện này Tào Dĩnh Nguyên làm đâu có ít, hiển nhiên cảm thấy đây là khí độ của cao thủ chân chính. Không làm như vậy thì sao xứng người ngồi ở vị trí bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên ho khan một tiếng rồi nói:
- Tôi thấy thái độ của bí thư Dương rất công bằng. Tôi cảm thấy đồng chí Tiễn Trình rất được.
Tào Dĩnh Nguyên tỏ thái độ này rất thích hợp, hoàn toàn không có ý a dua quá đầu, bên trong nếu mà có loại mùi vị đó thì cũng không xứng ngồi ở vị trí thị trưởng.
- Tôi giữ lại ý kiến của mình.
Giọng nói không hài hòa được phát ra từ chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Tống Đại Thành. Chẳng qua đây là thái độ không hài lòng trong mức độ, không ảnh hưởng đến tình hình.
- Tôi giữ lại ý kiến của cá nhân mình.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba lúc này cũng đã thấy rõ, phản đổi không phải là không thể, chẳng qua có lẽ một mình mình phản đối là không có hiệu quả gì hết. Tốt hơn hết là chủ động nghiêng xuống, giữ thực lực rồi chuyển mục tiêu. Đương nhiên chiêu rời đi này của Đàm Tuyết Ba vẫn không có tác dụng gì. Trên thực tế đồng chí Đàm Tuyết Ba của chúng ta hôm nay không đến hội nghị thường ủy thì quyết định này vẫn được thông qua.
Không có bất cứ ý kiến phản đối nào, đề nghị này coi như đã được quyết định. Ngay khi mọi người nghĩ rằng hội nghị thường ủy hôm nay sẽ gió yên sóng lặng trôi qua, đột nhiên Ngô Địa Kim ho khan một tiếng rồi nói:
- Tuần vừa rồi trưởng ban Đàm bị ốm nên xin nghỉ, công việc ở ban Tổ chức cán bộ thị ủy không có ai phụ trách. Trưởng ban Đàm có uy tín rất cao, sau này nhất định phải giữ gìn sau khi vì công việc.
Thời tiết đang ấm áp vì ánh nắng, đột nhiên Ngô Địa Kim nói một câu đã làm cho nhiệt độ trong phòng giảm đi vài độ. Rất nhiều người đang thầm oán giận sao điều hòa hôm nay không bật lên, bây giờ bọn họ lại phát hiện điều hòa mở sẽ thành thừa. Mùi máu tươi nhàn nhạt xen lẫn trong sự lạnh như băng đã dần dần lộ ra khi phó bí thư Ngô nâng cao vị trí của trưởng ban Đàm.
- Đúng thế, trưởng ban Đàm nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Dương Phàm cảm khái quan tâm một câu, sau đó nói tiếp:
- Gần đây tôi vẫn luôn lo lắng điều chỉnh nhân sự ở một vài ngành. Trưởng ban Đàm gần đây bị bệnh nên quả thật có vài điều không tiện. Đồng chí Phương Viên ban Tổ chức cán bộ trẻ tuổi, năng lực mạnh, đề nghị không làm lớp trưởng lớp học trên trường Đảng tỉnh nữa, đổi một đồng chí khác đến làm giám sát.
Đây là lý do gì chứ. Phó trưởng ban trong ban Tổ chức cán bộ thị ủy không phải vẫn còn có hai đồng chí phó trưởng ban khác cũng trẻ tuổi sao? Đạo lý này tất cả mọi người đều rõ, nhưng không ai đứng ra phản bác. Hội nghị thường ủy hôm nay đã biểu hiện rõ ba vị đứng đầu thị ủy thành phố Hải Tân đã trở nên hài hòa. Có ai ăn no nhảy ra ý kiến chứ. Dù là Đàm Tuyết Ba cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt răng vào trong bụng. Dương Phàm can thiệp vào công việc bên trong nội bộ ban Tổ chức cán bộ, nguyên nhân chính là do Đàm Tuyết Ba không chịu phối hợp tạo thành mà.
Điều này cũng không thể trách người ta đường hoàng gõ cửa mà vào. Trưởng ban Đàm đàm cũng đã hơn 62 tuổi, mà chuyện đen đủi này cũng là do chính trưởng ban Đàm tạo thành. Dù sao cũng không thể vì sức khỏe của lão không tốt mà ảnh hưởng đến công việc của thị ủy chứ? Lúc này trưởng ban Đàm gần như đã nhìn thấy tất cả mọi người đang cười lạnh trong lòng nhìn mình. Nếu mình có ý kiến phản đối chính là chủ nghĩa cá nhân không lấy đại cục làm trọng.
Vấn đề này rất vi diệu, bởi vì không phải vấn đề nhân sự chính thức, mà là điều chỉnh công việc bên trong ban Tổ chức cán bộ thị ủy, đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận vốn có chút không thích hợp. Chẳng qua nói đi lại nói lại, bí thư thị ủy xuất phát từ lo lắng công việc chung trong thành phố Hải Tân, đưa ra ý kiến như vậy, có người nào dám đứng ra nói đây không phải vì đại cục?
Đàm Tuyết Ba mặc dù vẫn còn giữ được bình tĩnh nhưng tất cả mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy trên cổ trưởng ban Đàm toàn là gân xanh đang nhảy lên, tay nắm thật chặt. Đây là biểu hiện của sự tức giận, đồng thời cũng là dấu hiệu đau đớn. Không một ai đồng tình với đồng chí Đàm Tuyết Ba, hầu hết mọi người ở đây đang thầm hỏi một vấn đề, bí thư Dương rốt cuộc muốn điều chỉnh nhân sự, có thể nào sẽ tiến hành với các đơn vị khác hay không, đây mới là chuyện cần lo lắng. Về phần trưởng ban Đàm, có lẽ sẽ bị bí thư thị ủy Dương Phàm vứt bỏ.
Hội nghị thường ủy kết thúc trong không khí bình tĩnh khác thường, Dương Phàm dẫn đầu ra khỏi phòng hội nghị.
Trong một quán trà ở tỉnh thành, nơi đây không khác gì so với ngày bình thường. Buổi sáng đã gần 10 giờ mà còn có không ít người đàn ông ngồi trong quán uống trà. Ở vị trí trong góc gần cửa sổ, Hầu Phương Minh đang cầm điện thoại di động, do dự không biết có nên tiếp tục gọi điện cho Dương Phàm nữa hay không???
Sau lưng mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ. Câu này mặc dù không đúng hết, nhưng lại rất linh nghiệm với bản thân Hầu Phương Minh. Lâm Sơ Ảnh cười hì hì ngồi xuống cạnh Hầu Phương Minh, nhìn điện thoại di động rồi cười nói:
- Vẫn không nghe sao?
Vừa nói Lâm Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn ra cửa rồi nói:
- Bọn họ lại đến. Anh phải cứng miệng một chút, tim cứng một chút, chuyện này đừng có mà xen vào. Anh đuổi bọn họ đi, em nói nguyên nhân với anh.
Hầu Phương Minh nặng nề gật đầu. Từ ngày hôm qua đến giờ, nhìn bề ngoài thì Hà Mẫn và Hà Nghị trông khá nhẹ nhàng, chẳng qua rất nhiều chuyện đang bắt đầu xảy ra.
Hà Mẫn gần đây làm ăn rất lớn, địa ốc xây dựng cũng làm hai nơi, trên cơn bản tiền vốn trong tay đã đầu tư hết vào trong đó. Nhưng gần đây trung ương lại đưa ra một loạt chính sách hạn chế không cho giá nhà tự ý tăng lên. Cứ như vậy hai nơi đó kiếm được bao tiền còn chưa nói, bây giờ có người mua hay không cũng là cả một vấn đề. Vấn đề này cũng không quá lớn, dù sao trong tay Hà Mẫn còn một loạt cửa hàng ô tô trải khắp tỉnh Thiên Nhai này, mỗi ngày có thể sống dựa vào tiền lưu động ở các cửa hàng ô tô này mang về. Thành phố Hải Tân tiến hành tra xét cửa hàng ô tô mặc dù đau, nhưng chưa đến mức trí mạng.... trí mạng nhất chính là thái độ tập đoàn ô tô Trường Giang đột nhiên thay đổi rất lớn. Cửa hàng ô tô Hồng Phát thoạt nhìn xe gì cũng bán, nhưng trên thực tế bán nhiều nhất là xe của Trường Giang. Hợp đồng giữa công ty Hà Mẫn ký với tập đoàn Trường Giang chính là đại lý tiêu thụ 2-8. Nói cách khác hàng có giá 100%, cửa hàng ô tô phải trả tiền mặt 20% khi mua hàng, 80% còn lại sẽ được trả sau trong thời gian quy định. Hợp đồng là chết, người là sống, trong quá trình vận dụng thực tế chỉ cần có người sẽ làm được rất nhiều thứ. Trên thực tế chỉ cần tiền sau khi bán được xe giữ lại hai tháng mới phải trả, đáng lẽ là từng tháng trả một lần. Cứ như vậy sẽ có con đường luân chuyển tài chính rất lớn. Ngạc nhiên chính là sau khi thành phố Hải Tân tiến hành tra xét cửa hàng ô tô Hồng Phát, phó tổng giám đốc tập đoàn Trường Giang đột nhiên gọi điện thoại nói sau này kiên quyết theo hợp đồng làm việc. Cho nên cũng ngừng cung cấp hàng cho cửa hàng ô tô Hồng Phát.
Chuyện này là do ai làm? Thực ra Chúc Vũ Hàm nhìn thấy các loại xe của tập đoàn Trường Giang tại cửa hàng ô tô Hồng Phát, vì thế trên đường về nhà đã gọi điện cho một vị lãnh đạo ở Vu Thành. Tại Vu Thành này hai bố con Chúc Đông Phong đã kinh doanh vài chục năm, việc nhỏ này nếu gọi một cuộc điện thoại này mà không làm được, Chúc Vũ Hàm chỉ có thể nhảy xuống biển.
Tập đoàn Trường Giang có thể nói là rất mạnh mẽ, lúc này chặt đứt nguồn cung cấp hàng cho cửa hàng ô tô Hồng Phát, ngoài ra còn yêu cầu các khoản nợ phải thanh toán ngay lập tức.
Tập đoàn Trường Giang là một quái vật lớn, buông tha một cửa hàng ô tô Hồng Phát là quá dễ dàng. Tiền hàng mấy triệu từ từ đưa lên tòa án là được. Bây giờ muốn tìm một đối tượng hợp tác mới cũng không có gì là khó khăn cả. Chuyện kiếm được tiền có ai là không vui vẻ nhận chứ, người dám nhận cũng không sợ Hà Kính Học. Chuyện nói ra thì phức tạp nhưng trên thực tế rất đơn giản. Các xe nhập khẩu của công ty tiêu thụ Hà Mẫn đều là dùng tiền thanh toán cho tập đoàn Trường Giang, bây giờ người ta làm như vậy, xe nhập khẩu toàn là loại đắt tiền, mặc dù số lượng không nhiều nhưng chiếm số tài chính lưu động không nhỏ của công ty. Cho nên tài chính của công ty lập tức xảy ra vấn đề.
Công ty vừa gặp cảnh tài chính khẩn trương, bị dính đòn nghiêm trong như vậy trong lúc nhất thời tình hình đang chói mắt liền biến thành ngay cả tiền lương cũng không có mà phát. Các công ty làm càng lớn, trên thực tế mạo hiểm càng nhiều. Hơi không cẩn thận là dính tai ương diệt công ty, đóng cửa phá sản cũng không phải chuyện gì là lạ.
Hà Mẫn thật không ngờ Dương Phàm phản kích lại mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt đã muốn đẩy người ta vào chỗ chết. Trên thực tế chuyện này không phải là do Dương Phàm độc như vậy, độc chính là cuộc điện thoại kia của Chúc Vũ Hàm. Nếu không đâu có người nói một câu không thể đắc tội với phụ nữ sao. Đừng nhìn ngày bình thường trông Chúc Vũ Hàm rất rộng lượng, nhưng không thể chấp nhận lời lẽ khinh thường Dương Phàm. Hà Mẫn ra vẻ ta đây hò hét dù là bí thư tỉnh ủy đến cũng không bán, có lẽ điều này Chúc Vũ Hàm cũng không quá để ý. Không chỉ là một chiếc xe thôi sao, một cuộc điện thoại mua ở nơi khác cũng chỉ có chút phiền toái mà thôi. Nhưng đáng chết chính là Hà Mẫn lại nhằm vào Dương Phàm, lần này chạm vào đại kỵ của Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm là bố của con trai Chúc Vũ Hàm mà, chỉ riêng điều này không làm cho Hà Mẫn đã là nhẹ rồi.
Càng đáng chết chính là sáng nay lãnh đạo ở ngân hàng nông nghiệp tỉnh Thiên Nhai nhận được điện thoại, nhấn mạnh về khoản vay của công ty Hà Mẫn? Hình như khoản vay đó chỉ còn có hai tháng là đến hạn, phải theo dõi sát sao. Đây là của phó tổng giám đốc ngân hàng nông nghiệp trung ương gọi tới, trời mới biết tại sao vị phó tổng giám đốc này lại quan tâm đến nghiệp vụ của ngân hàng nông nghiệp tỉnh Thiên Nhai. Chẳng qua nếu là lãnh đạo quan tâm, bên dưới càng phải cẩn thận. Thái tổ không phải đã nói sao? Sợ nhất là đám người ngân hàng chết tiệt "chăm chú" Có ai chịu được hai chữ "chăm chú" này chứ?
Hầu Phương Minh không biết mấy cái này. Nhưng Hầu Phương Minh có thể từ vẻ mặt trông nhẹ nhàng của Hà Mẫn, nhưng ánh mắt lại lo lắng bất an để đoán được việc gì đó. Phó tổng giám đốc tập đoàn Trường Giang bỏ qua ngày nghỉ mà quan tâm đến công kích ở tỉnh Thiên Nhai, điều này làm Hà Mẫn ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hà Mẫn vội vàng tìm Hà Kính Học bàn bạc, kết quả bị chửi xối xả vào mặt, chỉ vì một chiếc xe mà đắc tội với bí thư thị ủy sao, quá ngu ngốc.
- Ông nịnh bợ còn không được, vậy mà mày còn dám tát vào mặt người ta sao?
Hà Kính Học nói chính là như vậy, đương nhiên trong đó có vài phần khoa trương. Chẳng qua Hà Kính Học không thể khoanh tay đứng nhìn, đành phải ra mặt một chút để Hầu Phương Minh giúp đám Hà Mẫn.
Kết quả lúc ấy Hầu Phương Minh đáp ứng sẽ quan tâm một chút nhưng không trả lời thuyết phục.
Tiếp theo tin tức xấu không ngừng nối tiếp nhau. Mới sáng sớm ngân hàng nông nghiệp đã gọi điện tới, thái độ rất kiên quyết thúc món nợ đang vay. Sau đó Hà Mẫn gọi điện tới một lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp trước đây quan hệ rất được, kết quả người ta lạnh nhạt nói:
- Tiểu Hà à, công việc của chúng tôi cũng rất khó khăn, cậu phải hiểu chứ.
Bình thường người này đều gọi là "Giám đốc Hà" mà, như vậy biết ngay có vấn đề rồi.
Hà Mẫn còn có thể nói được gì nữa chứ? Người ta nói xong liền dập máy. Lời này coi như giải thích được một chuyện, đó là món nợ kiên quyết phải lấy đúng kỳ hạn. Không có tiền trả cũng không sao. Dù sao ngân hàng nông nghiệp cũng đang cầm giấy tờ đất của mấy cửa hàng mà.
Lâm Sơ Ảnh chào hai tên Hà Mẫn và Hà Nghị một tiếng rồi lấy cớ có việc mà rời đi. Bây giờ có thể có việc mẹ gì chứ?
Sau khi hai người ngồi xuống, Hà Mẫn còn cố gắng cười cười vui vẻ nói:
- Hầu lãnh đạo ra tay, tôi thấy vấn đề này nhất định sẽ dễ dàng được giải quyết.
Hầu Phương Minh thở dài một tiếng rồi nói:
- Sợ rằng lần này sẽ không làm gì được. Điện thoại di động của Dương Phàm thì tắt, gọi điện đến phòng làm việc thì không nghe. Tôi nói hai người các cậu rốt cuộc làm như thế nào thế hả? Sao không biết mặt mũi người ta to như thế nào cũng không biết chứ? Dương Phàm là bí thư thị ủy đó, là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố Hải Tân. Vậy mà các người không ngờ dám tát vào mặt hắn. Tôi rất bội phục hai người. Chuyện này tôi không giúp được, xin lỗi, lực bất tòng tâm.
Hầu Phương Minh một lời đã chặn đứng mọi khả năng, lần này hai người Hà Mẫn không thể nào giả vờ như không có việc gì rồi. Hà Mẫn đang định nói gì đó thì Hầu Phương Minh đã đứng lên. Hầu Phương Minh rất nghiêm túc mà nói:
- Hai cậu cứ ngồi uống nước, tôi vào với bà xã.
Vừa nói Hầu Phương Minh liền không hề lưu chút đường sống, đứng lên định rời đi. Lúc này Lâm Sơ Ảnh lại cười cười một tiếng đi tới, nói một câu:
- Hai vị, Phương Minh quên không nhắc nhở hai người một câu, Dương Phàm chưa chắc đã nể mặt bố tôi.
Câu nói này của Lâm Sơ Ảnh quá độc, thoáng cái đã cắt đứt mọi con đường phía sau. Hầu Phương Minh biết đây là giả truyền thánh chỉ, nhưng hai người Hà Mẫn không biết, còn tưởng rằng đây là ý của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên.
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Sơ Ảnh khoác tay Hầu Phương Minh rời đi. Lên đến lầu Hầu Phương Minh vẫn không nói gì, ngồi trong phòng làm việc của Lâm Sơ Ảnh không ngừng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Lâm Sơ Ảnh sao không biết Hầu Phương Minh đang suy nghĩ cái gì. Lâm Sơ Ảnh vẫn rất tự nhiên và bình tĩnh, bưng một ly trà đến trước mặt Hầu Phương Minh, đặt xuống bàn rồi thản nhiên nói:
- Anh có bất mãn gì thì nói ra, em cũng không phải người thích tự làm chủ mà.
Hầu Phương Minh bị nói trúng tim đen không khỏi bị sặc khói mà ho khan một trận. Lâm Sơ Ảnh cười cười đi tới vuốt vuốt lưng cho hắn. Hầu Phương Minh dần dần bình tĩnh lại mới ra vẻ đau lòng cầm tay Lâm Sơ Ảnh mà nói:
- Bà xã, em làm chủ thay anh, anh không hề nói một câu. Ai bảo em thông minh hơn anh gấp trăm lần chứ? Nhưng mà, em sao có thể làm chủ thay bố được chứ?
Vẻ mặt này của Hầu Phương Minh làm Lâm Sơ Ảnh không nhịn được mà phì cười, đưa tay ra chỉ vào trán Hầu Phương Minh rồi nói:
- Em còn không phải vì anh sao. Anh không tin thì gọi điện cho bố đi, anh nói là mình đã nói với bọn họ như vậy.
Lâm Sơ Ảnh tự tin và bình tĩnh như vậy làm cho Hầu Phương Minh rất nghi hoặc. Chẳng qua Lâm Sơ Ảnh từ trước đến nay không bao giờ quản Hầu Phương Minh làm gì, nhưng mỗi lần nói chuyện đều có mục tiêu, thường thường nói trúng trọng tâm.
Thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm Sơ Ảnh, Hầu Phương Minh vẫn cầm lấy điện thoại di động gọi cho Hầu Tiếu Thiên. Hầu Tiếu Thiên đang trong phòng làm việc rất bận, có chút khó chịu nghe điện.
- Ừ, có chuyện gì thế? Không biết bố đang làm việc sao?
Giọng Hầu Tiếu Thiên rất nghiêm túc, Hầu Phương Minh vội vàng nói chuyện này ra một lần, cuối cùng mới thêm một câu:
- Con sau khi thương lượng với Sơ Ảnh liền bảo Sơ Ảnh nói Dương Phàm chưa chắc đã nể mặt bố.
Hầu Tiếu Thiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Biết rồi. Sau này có chuyện gì thì hỏi Sơ Ảnh một chút.
Hầu Tiếu Thiên nói xong liền dập máy. Hầu Phương Minh trợn mắt há mồm ngẩn ra đó, thầm nói sao ông già lại biết đây là do Lâm Sơ Ảnh tự mình làm chủ chứ?
Hầu Tiếu Thiên vừa dập máy không khỏi thở dài một tiếng, hiểu con không ai bằng bố. Hầu Phương Minh có bản lĩnh như thế nào, Hầu Tiếu Thiên hiểu rất rõ. Chẳng qua Hầu Phương Minh tìm được người vợ Lâm Sơ Ảnh rất tốt, Lâm Sơ Ảnh đúng là giống như nữ Gia Cát. Mặc dù Lâm Sơ Ảnh không phải người trong chốn quan trường, nhưng lại rất thông minh, đọc sách rất nhiều. Mấy năm nay ở Hầu gia đã thấy được nhiều chuyện, và thấy xa hơn Hầu Phương Minh nhiều.
Rất nhiều chuyện Hầu Phương Minh không biết, nhưng Hầu Tiếu Thiên và Lâm Sơ Ảnh lại có thể đoán ra rõ ràng. Nhất là Dương Phàm lại không bật điện thoại di động, không tiếp điện thoại trong phòng làm việc, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Hầu Phương Minh không dám làm chủ thay cho Hầu Tiếu Thiên. Chuyện này nhất định là do Lâm Sơ Ảnh tự mình quyết định. Hầu Tiếu Thiên đang than thở trong lòng, nếu Hầu Phương Minh có can đảm này, như vậy Hầu Tiếu Thiên đã không phải lo lắng như bây giờ. Lâm Sơ Ảnh tính tình khá phai nhạt với công danh, Hầu Tiếu Thiên thấy rất hiếm có. Cho nên cuối cùng Hầu Tiếu Thiên mới có một câu kết luận như vậy.
Đã hết giờ làm buổi sáng, xe Audi của Dương Phàm đi ra khỏi trụ sở thị ủy, dừng lại ven đường ở cách đó khá xa và vắng vẻ. Không lâu sau xe Tùng Lệ Lệ đi tới đón Dương Phàm từ trên xe đi xuống.
Đi theo đường Tân Hải nhằm về phương Bắc, xe đi đến trước mặt căn nhà có diện tích không quá lớn:
- Nhà của một người bạn, em mượn để ở. Hàng năm bọn họ chỉ đến đây một tháng sau tết.
Tùng Lệ Lệ giải thích một câu. Dương Phàm ngồi ở vị trí tay lái phụ khẽ mỉm cười nói:
- giải thích thừa rồi, cần gì phải thế.
Dương Phàm vừa nói liền mở cửa xuống xe, đứng ở cửa lớn nhìn Tùng Lệ Lệ đang đỏ mặt đi đóng cửa. Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, điều này làm Tùng Lệ Lệ xấu hổ, vội vàng đi tới mở cửa rồi nói:
- Anh vào trong ngồi đi, em đi lấy mấy thứ rồi vào.
Dương Phàm cũng không nói nhiều. Tùng Lệ Lệ khẩn trương nên quên mở cửa cho Dương Phàm đi vào, điều này có thể thấy tâm trạng của Tùng Lệ Lệ lúc này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ cốp xe lấy ra hai hộp cơm, đóng cổng chính lại, sau đó Tùng Lệ Lệ mới lấy lại thái độ bình thường. Nhìn Dương Phàm đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá, Tùng Lệ Lệ có chút tức giận nhỏ giọng nói:
- Nói chuyện cũng không cho người ta chút mặt mũi.
Tùng Lệ Lệ vừa nói vừa ngồi xổm xuống mặt đất bày đồ ăn ra bàn, sau khi làm xong liền nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Anh uống gì?
Ánh mắt của Dương Phàm vẫn dừng lại ở trên bờ mông căng tròn và rất to của Tùng Lệ Lệ, lúc này đột nhiên cười nói:
- Có phải có cảm giác kích thích như kẻ trộm.
Tùng Lệ Lệ ngẩn ra một chút, lập tức mặt đỏ lên, khe khẽ gật đầu.
- Uống chút bia đi, chiều còn phải đi làm.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói. Tùng Lệ Lệ coi như có chút đắc ý vì đã tiến được vào trong ánh mắt của Dương Phàm. THực ra Tùng Lệ Lệ sợ nhất là đối mặt với ánh mắt này của Dương Phàm, giống như làm cho người ta có cảm giác trần truồng vậy.
Lấy bia trong tủ lạnh ra, rót một chén đưa cho Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ lúc này coi như mới lấy lại bình tĩnh.
- Chuyện ở Cửa hàng ô tô Hồng Phát có phải anh đã là làm quá lớn không? Có nghĩ đến hậu quả không?
Trong lòng Tùng Lệ Lệ đang lo lắng nhất là vấn đề này, điểm này Dương Phàm cũng hiểu rất rõ. Trong chốn quan trường chú ý chính là mặt mũi. Mặt mũi do người ta cho mình, nhưng tất cả phải dựa vào hành động của mình mà đạt được. Chuyện ở Cửa hàng ô tô Hồng Phát, nếu là người bình thường nhiều lắm là làm khó một chút, sau đó tìm chính chủ mà nói chuyện. Không bao giờ so đo với Hà Mẫn, bởi vì hắn không đủ tư cách. Bây giờ Dương Phàm một tiếng mở toang cánh cửa, sau đó còn dùng thủ đoạn tuyên truyền, điều này không thể nghi ngờ là chặt đứt khả năng giảng hòa ngầm. Nếu như đối phương là một nhân vật nhỏ bé thì giết hắn cũng không có vấn đề gì. Nhưng điểm quan trọng là phía sau có một Hà Kính Học, thị trưởng tỉnh thành. Mà sau lưng Hà Kính Học còn là chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên.
- Tôi muốn chính là hiệu quả này.
Dương Phàm uống cạn một cốc, quay đầu lại nhìn Tùng Lệ Lệ đang trợn mắt há mồm, không khỏi cười nói:
- Không hiểu sao? Rót cho lãnh đạo một chén, sau đó từ từ nói cho cô biết.
Tùng Lệ Lệ tức giận vung đôi tay trắng nõn lên đánh nhẹ Dương Phàm một cái, sau đó rót rượu gắp thức ăn cho hắn.
- Tỉnh ủy có lẽ muốn cho một người xuống làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân.
Trên mặt Dương Phàm đột nhiên không còn nụ cười nữa, trở nên rất nghiêm túc.
Tin tức này làm Tùng Lệ Lệ rất rung động. Trước đó tỉnh ủy không phải nghiêng về phía thị ủy đề cử sao? Sao trong nháy mắt lại thay đổi như vậy? Biến hoá này có phải là quá nhanh một chút không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.