Chương trước
Chương sau
Tào Dĩnh Nguyên tới chính quyền tỉnh báo cáo công tác, Dương Phàm và Tống Đại Thành lại đi cùng đường, tới tòa nhà tỉnh ủy, đến đây thì chia ra hai đường. Khi Dương Phàm tìm phòng tới làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, không ngờ gặp phải đồng chí thư ký khách khí nói:
- Bí thư Triệu đang chủ trì một hội nghị, ngài chờ một chút.
Phải chờ bao lâu, Dương Phàm thuận miệng hỏi:
- Phỏng chừng bí thư Triệu họp mất bao lâu?
Kết quả người ta trả lời rất lấp lửng:
- Việc này khó nói, trước hết ngài cứ chờ ở chỗ thư ký xem. Việc của lãnh đạo, chúng ta sao có tư cách biết chứ?
Dương Phàm cũng chỉ có thể ngồi chờ. Hơn một giờ trôi qua, thấy chỉ còn nửa giờ nữa là hết giờ làm việc, phó trưởng ban tổ chức cán bộ Nguyễn Tú Tú mới xuất hiện. Vừa mới thấy Dương Phàm, cô ta đã ra vẻ không biết, mỉm cười tiếp đón:
- Bí thư Dương đến đây, sao không điện thoại trước để thông báo một tiếng?
Trong câu nói này đã có vấn đề, Nguyễn Tú Tú sao có thể không biết là Dương Phàm tới báo cáo công tác chứ?
Tòa nhà tỉnh ủy dù là to, nhưng phó trưởng ban tổ chức đâu phải quá nhiều việc? Mấu chốt là gần đây vị thường vụ phó trưởng ban tổ chức này được cả bí thư Triệu và phó bí thư Giang coi trọng. Còn nữa chính là việc Nguyễn Tú Tú xuất hiện lúc này có vấn đề, sắp hết giờ làm việc mới xuất hiện. Đó là chưa nói tới việc sang nay đã được bí thư Triệu đồng ý tiếp kiến. Đây có lẽ là người ta cố ý, có lẽ Nguyễn Tú Tú đang ám chỉ chút gì đó.
- Ha ha, phó trưởng ban Nguyễn quá khách khí. Lãnh đạo tỉnh ủy bận quá, tôi chờ một chút cũng không có gì.
Dương Phàm cười ha hả đáp.
Nguyễn Tú Tú bất động thanh sắc nói:
- Đúng vậy, gần đây tỉnh ủy tổ chức cho toàn thể cán bộ tỉnh học tập chỉ đạo của trung ương về phòng chống tham nhũng, bí thư Triệu và phó bí thư Giang ngày nào cũng tới các ban ngành kiểm tra.
Lời nói này phát ra từ miệng Nguyễn Tú Tú nhìn không có chút vấn đề gì nhưng thực tế tương đương với việc ám chỉ cho Dương Phàm rằng, khả năng là lãnh đạo soi anh, anh cũng nên để ý một chút. Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không vụ án ở huyện Văn Hải lớn như vậy, tại sao bí thư Triệu không nghe báo cáo trước mà lại đi quan tâm gì tới việc học tập chống tham nhũng chứ? Việc này rõ ràng ám chỉ rằng Dương Phàm nên tỉnh lại một chút, anh làm việc vẫn chưa đủ hài hòa.
Dương Phàm không biết Tào Dĩnh Nguyên đã báo cáo trước, càng không biết Triệu Việt đã chơi trò xối nước từ trên cao xuống. Lãnh đạo tỉnh ủy ra chiêu đều vô hình, chờ lúc mày lĩnh hội thì có lẽ đồ ăn đã nguội hết rồi. Việc này có cùng hiệu quả như việc Dương Phàm thu thập các ban ngành ở thành phố Hải Tân, chẳng qua ở thành phố Hải Tân thì Dương Phàm là người chơi cờ, nhưng trong toàn tỉnh Thiên Nhai thì Dương Phàm lại chính là quân cờ.
Nguyễn Tú Tú rõ ràng là biết một chút gì đó nhưng không may rằng trong trường hợp này, Nguyễn Tú Tú xuất hiện có lẽ là do một số lãnh đạo tỉnh ủy cho rằng, phó trưởng ban Nguyễn khá thân quen với Dương Phàm nên cho cô tới đón để làm dịu lại một chút.
- Là thế à? Vậy tôi đợi tới lúc hết giờ cũng được.
Dương Phàm ra vẻ không có gì nhưng trong lòng thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận. Tuy rằng lời nhắc nhở của Hầu Tiếu Thiên không phải là hảo tâm gì nhưng cũng tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ. Bên sở Công an chẳng phải đã bắt đầu hoa tay múa chân sao? Tuy rằng kẻ ra mặt chỉ là một thằng thường vụ phó giám đốc sở nhưng cũng đã thuyết minh rất nhiều vấn đề.
Dương Phàm cảm thấy rất bất đắc dĩ về cục diện này nhưng không có biện pháp. Ở vị trí bí thư thị ủy, muốn làm việc theo lương tâm, thuận theo dân ý, phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho những việc thế này.
Nguyễn Tú Tú mượn thế đưa Dương Phàm qua sông, mỉm cười nói:
- Đừng đợi, trưa nay tôi mời khách. Anh mà không nể mặt tôi thì lần sau tôi không dám tới gặp anh đâu.
Sau một phen ra vẻ, Dương Phàm đi theo Nguyễn Tú Tú. Phó trưởng ban Nguyễn rất quán triệt ý đồ của lãnh đạo, không hề gọi thêm ai tới tiếp, chỉ có hai vị lãnh đạo và các tùy tùng đi cùng. Sau khi tới một nhà hàng, ăn trưa đơn giản xong, Nguyễn Tú Tú cho tùy tùng tiếp đón thủ hạ của Dương Phàm, còn mình dẫn Dương Phàm tới một căn phòng nghỉ tạm một chút.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa trà tới rồi rời đi, Nguyễn Tú Tú mới nhẹ nhàng thò đầu nhìn ra ngoài như kẻ trộm, sau khi đóng cửa mới quay đầu giơ ngón tay cái lên nói:
- Bí thư Dương can đảm thật! Quả nhiên là người làm đại sự!
Đây là khen hay chọc vậy? Dương Phàm cảm thấy có lẽ khen chiếm đa số, tuy nhiên Dương Phàm không phải loại người được khen liền mờ mắt, sau khi tính toán mấy khả năng liền thản nhiên cười nói:
- Lãnh đạo nào nói chị tới tiếp đón tôi?
Nguyễn Tú Tú mỉm cười nói:
- Anh nghĩ là ai?
Người phụ nữ này uống chút rượu vào, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thật đúng là hơi phong tình. Tuy nhiên rất rõ ràng, giữa Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú không thể phát sinh chuyện đó được. Người như Nguyễn Tú Tú mà đưa tới thành phố Hải Tân thì có thể một vài đồng chí thích vì có khoái cảm chinh phục cấp trên, tuy nhiên đặt trước mặt Dương Phàm thì sức hấp dẫn chỉ bằng không.
Dương Phàm lựa chọn một khả năng nói:
- Tôi cảm thấy phó bí thư Giang không thích tôi lắm, có lẽ là bí thư Triệu bố trí.
Nguyễn Tú Tú mỉm cười nói:
- Thông minh, tuy nhiên người thông minh như anh sao không biết một đạo lý đơn giản, "đứng mũi chịu sào" hay sao?
Dương Phàm nghe xong thản nhiên cười nói:
- Chị cảm thấy tôi có tiềm chất làm quan sao? Sao tôi không cảm thấy nhỉ?
Trong mắt Nguyễn Tú Tú nhanh chóng lóe lên rất kín đáo, bề ngoài tỏ vẻ bi phẫn nói:
- Bí thư Dương, anh mới ba mươi tuổi thôi đó. Chẳng lẽ anh còn chưa đủ tiềm chất sao?
Thần thái và biểu tình này của Nguyễn Tú Tú có chút giả bộ nhưng tóm lại vẫn không khiến người ta quá chán ghét. Dù sao người phụ nữ này cũng đã lăn lộn bao năm trên quan trường, cũng đã tích lũy nhiều chiêu thức.
Dương Phàm thản nhiên cười, không nói gì tiếp.
Nguyễn Tú Tú phát hiện Dương Phàm không tỏ vẻ gì cả, xuất phát từ việc suy xét lợi ích, cảm thấy có lẽ nói rõ là tốt hơn cả.
- Ba mươi tuổi làm bí thư thị ủy quả thật là bắt mắt. Gần đây anh xử lý mấy chuyện ở thành phố Hải Tân đã chạm vào mặt rất nhiều người.
Nguyễn Tú Tú nói rất hàm súc. Bí thư Dương à, anh không nên qua mặt tất cả mọi người như vậy.
Dương Phàm cơ bản hiểu được ý tứ của Nguyễn Tú Tú, thản nhiên cười nói:
- Làm quan không vì dân là chính, tôi còn làm quan làm gì? Cá nhân tôi làm việc có chừng mực nguyên tắc và đạo đức, bất cứ kẻ nào xúc phạm chừng mực đó, đừng nói là lãnh đạo, dù là ông trời tôi cũng không nể mặt. Cùng lắm thì không làm quan nữa, về nhà nghiên cứu học hành cũng được.
Nguyễn Tú Tú không ngờ Dương Phàm lại có thái độ như vậy, thản nhiên cười nói:
- Rất hoành tráng, tuy nhiên quả thật anh cũng có tiền vốn. Nhưng anh không thể luôn cứng rắn như vậy được chứ? Cũng có lúc cần mềm mại một chút!
Nói ra những lời này, Nguyễn Tú Tú liền hối hận, bởi vì lời này rất đa nghĩa, người ta có thể hiểu là mình ám chỉ gì đó, rằng mình không đứng đắn.
Thực ra lúc này Dương Phàm không liên tưởng phong phú tới mức đó. Dương Phàm đang nghĩ tới việc Triệu Việt đối xử với mình như vậy là cho một người khác xem hay để cho mình xem, hay là cho tất cả mọi người cùng xem.
Rất nhiều chuyện rõ ràng suy nghĩ nhiều cũng không ích lợi gì, Dương Phàm suy nghĩ một chút, lại liên hệ tới mối quan hệ giữa Bí thư Tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, hơn nữa thử nhìn toàn cục dưới ánh mắt của một Bí thư Tỉnh ủy, liền rút ra kết luận rất nhanh: Mặc kệ là cho ai xem, chiêu này vẫn cực kỳ cao minh. Ai thấy cũng chẳng sao cả, bởi vì mỗi người đều xuất phát từ góc độ mục đích khác nhau, nên cái nhìn về chuyện này cũng khác nhau. Đối với một người có thể thấy việc này là rất quan trọng, người khác lại thấy không quá nặng nề. Vấn đề mấu chốt là Triệu Việt là người chơi cờ trên bàn cờ tỉnh Thiên Nhai này, hắn cầm trong tay để cho mọi người thay phiên nhìn. Từ ý nghĩa này mà nói, bí thư Triệu hẳn là muốn cho mình thấy cái gì thì mình thấy cái đó.
Rất tự nhiên, Dương Phàm nghĩ tới việc mình mới đùa cợt Tào Dĩnh Nguyên lúc trước, hiện giờ mình lại bị người khác chơi nhưng thủ đoạn hàm súc hơn, cao minh hơn, phạm vi bao trùm cũng rộng hơn nhiều. Rất rõ ràng bí thư Triệu thích hiệu quả, cũng giống như Dương Phàm thích hiệu quả. Có thể nhìn được điểm này, Dương Phàm cảm thấy mình đến chuyến này không uống phí.
Rất nhiều chuyện không thể tránh né được. Dương Phàm là loại người thích làm việc theo ý chí của mình, không phải vừa làm việc vừa để ý xem người khác nghĩ gì. Nhưng trên thế giới này, làm gì có ai có thể hoàn toàn làm việc dựa theo ý chí của mình chứ? Đã làm việc thì không thể tách khỏi va chạm với người, mà mỗi người đều có ý thức chủ quan của mình. Dương Phàm không biết nói gì lúc này, bất chợt nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng "gặp vật cản thì ta đi đường vòng", như vậy chẳng lẽ không qua được sao?
Nghĩ vậy, Dương Phàm ra vẻ lười biếng, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc so pha, nheo mắt hít một hơi, bộ dạng phi thường thong dong.
Nguyễn Tú Tú muốn nói điều gì đó, đột nhiên phát hiện lúc này nói gì đều là dư thừa. Từ lúc Nguyễn Tú Tú ra mặt tiếp đãi, mà không phải người của văn phòng tỉnh ủy ra tiếp đãi, hết thảy mọi việc đều cơ bản sáng tỏ.
Với sự thông minh của mình, Dương Phàm rất dễ dàng nhìn thấy mặt sau của vấn đề. Triệu Việt muốn gõ Dương Phàm một chút, để hắn đừng quá ngang ngược. Người của văn phòng tỉnh ủy không hiểu biết đủ về Dương Phàm, Triệu Việt lo lắng nếu chẳng may ai đó không nắm được chừng mực lại làm hỏng chuyện, cho nên để Nguyễn Tú Tú ra mặt tiếp đãi. Dù sao cũng là nữ đồng chí, ít ra tiếp đãi cũng ôn hòa hơn một chút, Dương Phàm có nóng cũng không tiện bộc phát. Đương nhiên, việc Dương Phàm nhìn thấy mặt sau của vấn đề cũng chỉ là chút bề ngoài mà thôi.
Sự trầm mặc khiến không khí trong phòng trở nên áp lực, Nguyễn Tú Tú chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng để Dương Phàm chờ đợi trong không khí buồn bực này, chờ đợi Dương Phàm nói rõ điều hắn nghĩ.
- Anh nghiện thuốc lá ghê gớm thật!
Nguyễn Tú Tú rốt tục tìm được đề tài để nói nhằm điều tiết không khí trong phòng. Trong nháy mắt Dương Phàm ngồi thẳng dậy nhìn, cô ta tiện thể đưa cho Dương Phàm một chén trà. Đây là sự quan đồng thời cũng cho thấy một lập trường, Nguyễn Tú Tú chẳng qua chỉ là một chân chạy, cho nên phải duy trì khoảng cách nhất định, nếu không sẽ có hai cách nói khác. Một là khuyên Dương Phàm bớt hút thuốc, hai là coi như không hề phát hiện ra điều gì, không nói gì cả, anh hút thuốc nhiều ít không quan hệ gì tới tôi.
- Cảm ơn!
Dương Phàm cảm thấy cần phải cảm ơn Nguyễn Tú Tú một chút. Người phụ nữ này luôn nỗ lực tìm kiếm một cơ hội tốt nhưng cũng khá đúng mực, không khiến người khác hoài nghi. Nguyễn Tú Tú cũng khá vất vả, dù sao Nguyễn Bình Hòa cũng là cấp dưới của Dương Phàm, ít nhiều cũng có nhược điểm bị người nắm bắt. Có rất nhiều chuyện Nguyễn Tú Tú không thể nói ra miệng, mặc dù cô ta biết không ít.
- Khách khí, giữa trưa Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ nhiệm Miêu tiếp đãi Tống Đại Thành, quy cách rất cao đó.
Nguyễn Tú Tú thản nhiên nói một câu.
Dương Phàm hơi nheo mắt lại, mỉm cười, nói rất nhanh:
- Nhất định rất náo nhiệt.
Nói chuyện với người thông minh quả thật là thoải mái. Nguyễn Tú Tú bất giác mỉm cười, đứng lên sửa lại chỗ nhăn của váy, nói:
- Có muốn thư giãn chút cho đỡ buồn tẻ không? Nếu không để tôi lên bố trí. Ở đây có chỗ mát sa rất không tồi.
Nguyễn Tú Tú nói tự nhiên là một nơi chính quy.
Dương Phàm lúc này làm gì có tâm tư thư giãn, chỉ lắc đầu ngả người xuống so pha nói:
- Không cần. Tôi ngủ một hồi.
- Vậy tôi đi trước. Bí thư Dương ngủ đi, chiều gặp bí thư Triệu.
Giờ Nguyễn Tú Tú phải về báo cáo công tác, đương nhiên Dương Phàm ở lại một mình cũng không hề gì.
Ra khỏi khách sạn, Nguyễn Tú Tú đi ô-tô về nhà, trên đường về thì điện thoại cho Triệu Việt. Trong điện thoại, cô ta cung kính báo cáo tình hình tiếp đãi, trọng điểm vẫn là miêu tả cảm xúc của đồng chí Dương Phàm:
- Không có nhiều sức sống lắm, có lẽ gần đây ngủ không ngon.
Buổi chiều, cô ta quay lại báo rằng Triệu Việt đã bố trí thời gian. Thư ký đã tăng thêm vài phần khách khí và nhiệt tình đối với người khách chờ từ sáng sớm này. Một phó chánh văn phòng nhanh nhẹn dẫn đường cho Dương Phàm, giao cho thư ký của Triệu Việt mới khách khí cáo từ.
Tinh thần của Triệu Việt thoạt nhìn không tồi. Ánh mắt rất có thần như trước, chăm chú nghe Dương Phàm báo cáo xong, trên mặt cũng lộ ra một tia phẫn nộ khó có thể che giấu. Đưa và nhận hối lộ, mua quan bán tước… có thể nói Lâm Hải Sơn gây đầy tội ác ở huyện Văn Hải. Nhất là khi mỗi cấp cán bộ đều có một mức giá, một trưởng phòng có giá hai trăm ngàn tệ, Triệu Việt đã phẫn nộ đập bàn đứng dậy.
Sau khi sắc mặt dần trở lại bình tĩnh, Triệu Việt đột nhiên cau mày hỏi:
- Vụ án này hiện giờ có ai nói gì chưa?
Dương Phàm tỏ vẻ giật mình nói:
- Hẳn là không thể. Anh em Lâm Hải Sơn liên thủ vơ vét hàng đống tiền, có ai dám ra mặt biện hộ cho chúng chứ?
Triệu Việt mỉm cười nói:
- Không gì có thể nói một cách tuyệt đối được, cần phải bình tĩnh quan sát nữa. Phải cố gắng đứng vững trước áp lực.
Cuộc báo cáo kết thúc sau hơn hai giờ, Triệu Việt lại cổ vũ một phen, nói với vẻ rất thân thiết:
- Đoạn thời gian trước, tôi đã gặp đồng chí Chúc Đông Phong. Anh ấy nhắc tới cậu với vẻ rất quan tâm đó. Chúc Đông Phong và Triệu Việt tuy rằng đều là Bí thư Tỉnh ủy, tuy nhiên Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai không thể sánh với Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt được, một đằng là ủy viên dự khuyết, một đằng là ủy viên trung ương đảng.
Lúc này nhắc tới Chúc Đông Phong, dụng ý thực sự của Triệu Việt là gì đây? Dương Phàm bắt buộc phải tiêu hao tế bào não để suy nghĩ vấn đề này. Đây là tỏ vẻ thân cận muốn lôi kéo hay là muốn tung hỏa mù. Kết quả rất hiển nhiên, Triệu Việt là muốn lôi kéo, tuy nhiên điều kiện tiên quyết của việc lôi kéo này là Triệu Việt hy vọng Dương Phàm có thể làm ra chút thành tích ở thành phố Hải Tân. Tuy nhiên, lão lại lo lắng ngày sau đuôi to khó vẫy, cho nên hy vọng hết thảy mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, không hy vọng một cấp dưới có thể cò kè mặc cả với mình. Mặc dù trước đó Dương Phàm đã tỏ vẻ sẽ ở lại thành phố Hải Tân an tâm làm việc năm năm, nhưng nhìn những gì Dương Phàm đã làm trước đó, Triệu Việt không thể hoàn toàn yên tâm. Đưa Chúc Đông Phong ra đây cũng có ý rằng khi trước còn ở dưới trước Chúc Đông Phong, Dương Phàm cũng đã có tiền lệ gây nên nhiều chuyện sinh động.
Triệu Việt rất thưởng thức tài năng của Dương Phàm, nhưng điều đó cũng không ngăn cản lão trăm phương ngàn kế bức bách Dương Phàm đi vào khuôn khổ. Thành phố Hải Tân là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Thiên Nhai, có một cấp dưới như vậy, Triệu Việt bắt buộc phải
- Tôi được Bí thư Chúc nâng đỡ nhiều, tuy nhiên lại nói tiếp năm đó tôi làm cấp dưới cho ông ấy, cũng học hỏi được rất nhiều điều.
Dương Phàm nhìn như khách khí đáp lại một câu, biểu tình không có dấu hiệu dao động, thắt lưng từ đầu đến cuối đều rất thẳng, ánh mắt cũng không có chút biến hóa.
Triệu Việt chỉ có thể quy hết thảy về vấn đề gia giáo. Tâm tình của Triệu Việt đối với Dương Phàm luôn phức tạp. Rất muốn dùng nhưng lại sợ khống chế không tốt lại thành con dao hai lưỡi. Nghĩ đến tám chữ mà Dương Phàm nhờ viết lúc trước, trong lòng Triệu Việt hơi động.
Cứ bình tĩnh xem biến động, có một số thủ đoạn không thể dùng thì đừng dùng. Cuối cùng, Triệu Việt thầm hạ một kết luận như vậy.
- Ha hả, luận năng lực thì đồng chí Chúc Đông Phong không có gì để chê cả. Năng lực của Dương Phàm cậu cũng không kém. Cứ cố gắng mà làm, không cần quá để ý áp lực.
Rốt cục thì Dương Phàm vẫn là người mà Triệu Việt cần phải lôi kéo. Nếu thực sự trở mặt thành thù, Triệu Việt đã không biểu lộ sự ủng hộ rõ rệt như vậy đối với Dương Phàm. Đương nhiên, ngầm thả lưới trong công việc cũng có thể, lúc nào cần là có thể kéo dây, cất lưới ngay được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Tâm tính của Dương Phàm hơi tương tự với Triệu Việt. Dù người bên dưới có vỗ ngực biểu lộ lòng trung thành thế nào thì có lẽ Bí thư Dương cũng sẽ không thể hoàn toàn yên tâm.
Đương nhiên, Bí thư Triệu cũng vậy.
- Xin Bí thư Triệu yên tâm, tôi nhất định cố gắng làm tốt công tác của bản thân.
Dương Phàm vẫn tỏ thái độ bình ổn như trước, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Triệu Việt chỉ có thể cười khổ trong lòng, lúc lắc đầu. Có lẽ lúc trước đồng ý cho Dương Phàm tới chính là một sai lầm.
- Ừ, không có việc gì liền trở về đi, thành phố Hải Tân còn nhiều việc chờ cậu.
Triệu Việt vừa thuận miệng nói ra, Dương Phàm liền cố ý đứng dậy, cười khổ nói:
- Hôm nay có lẽ không thể trở về được. Còn phải tới chính quyền tỉnh và tòa án nữa.
- Ừ?
Triệu Việt đột nhiên mở to mắt, lập tức khôi phục bình thường nói:
- Bên chính quyền tỉnh làm sao vậy?
Dương Phàm cười nói:
- Không phải chính quyền tỉnh làm sao mà là gần đây sở Công an tỉnh gây khó dễ cho cục Công an thành phố Hải Tân. Tào Dĩnh Nguyên khá do dự, tôi là người lãnh đạo thành phố Hải Tân, đành phải muối mặt xuất hiện.
Dương Phàm cảm giác Dương Phàm đang phóng đại tuy nhiên chuyện này khẳng định là có, chuyện bên trên làm khó dễ bên dưới thường rất hay xảy ra.
- Đồng chí này, tất cả mọi người là vì công tác thôi, đừng nói khó nghe vậy chứ. Đi xử lý một chút tình huống, phải chú ý thái độ.
Những lời này đều nghe như lời vàng ý ngọc, chẳng qua Dương Phàm có nghe hay không lại là việc khác. Tuy nhiên theo tác phong làm việc từ trước tới giờ của thằng ranh này, có lẽ chỉ nghe rất hữu hạn. Triệu Việt cũng hơi có ấn tượng về sở Công an tỉnh. Người ở đó làm quan chức luôn cẩn thận, thuộc loại người không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại sao lại gây chuyện với Dương Phàm chứ? Theo ý tứ này, có lẽ có ai đó không đủ kiên nhẫn mới xảy ra chuyện. Để cho Dương Phàm tới chỗ họ nháo chuyện đi, xem Hầu Tiếu Thiên sẽ tỏ thái độ thế nào.
Triệu Việt phất ta cho Dương Phàm đi ra ngoài. Chờ Dương Phàm đi xa, Triệu Việt lập tức vẫy thư ký vào nói:
- Cậu đi làm cái này…
Triệu Việt không phải chủ quản bên hành chính nhưng có đủ quyền làm việc. Nếu lão thật sự muốn nhúng tay tay can thiệp, ai lại dám ra nói chuyện chứ?
Tuy nhiên Dương Phàm không hề có ý muốn làm ầm ĩ. Như vậy đúng là làm đám người đó thỏa mãn sao? Tuy nhiên chẳng phải Tập đoàn Thiên Mỹ và sở Du lịch tỉnh, còn cả chính quyền thành phố tỉnh thành đang có hợp tác giao dịch sao? Sự tình hiện tại còn đang đàm phán. Về quan hệ mà nói thì sở Công an tỉnh là do chính quyền tỉnh quản lý. Cục Công an thành phố Hải Tân chính là hộ tống cho sự phát triển kinh tế của thành phố Hải Tân, sở Công an tỉnh gây khó dễ cục Công an thành phố Hải Tân, chính là gây khó dễ cho sự phát triển kinh tế của thành phố Hải Tân. Dù sao Dương Phàm cũng sẽ không nói lời oán hận làm gì.
Hầu Tiếu Thiên biết được Dương Phàm tới chơi, nhưng thật ra rất cao hứng đón tiếp Dương Phàm trong phòng làm việc của chủ tịch tỉnh. Lại nói tiếp Hầu Tiếu Thiên cảm thấy rất có mặt mũi. Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân lên tỉnh ủy báo cáo công tác nhưng vẫn không quên tới chính quyền tỉnh một chuyến, chuyện này thuyết minh rõ một vấn đề.
Tuy nhiên sau khi Dương Phàm mặt mày nhăn nhó tiến vào, vừa mở miệng là oán giận, cái gì mà kinh phí cho cục Công an thành phố đang rất căng thẳng, cái gì mà cục Công an thành phố Hải Tân chẳng lẽ là con ghẻ mà không phải con đẻ? Tóm lại, chuyện ở sở Công an tỉnh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới hoàn cảnh phát triển kinh tế của thành phố Hải Tân. Mọi người đều là cao thủ trong việc chụp mũ thế này. Sau một phen oán giận, Dương Phàm toát ra một câu:
- Chính quyền thành phố và Tập đoàn Thiên Mỹ sắp sửa cử hành nghi thức hợp tác, đến lúc đó chủ tịch tỉnh Hầu nhất định phải nhận lời mời tới chỉ đạo công tác. Tuy nhiên chuyện này phỏng chừng phải chậm lại vài ngày, nguyên nhân là kinh phí cho cục Công an và nhân viên không đủ, công tác bảo vệ không được tốt.
"Thằng ranh này đang uy hiếp mình à?" Hầu Tiếu Thiên nghe vậy nhăn mày, nhìn lướt qua Dương Phàm, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, việc này cũng không xem như uy hiếp. Vậy phải nể mặt nó một chút, Tập đoàn Thiên Mỹ vốn là hướng về phía thành phố Hải Tân, kết quả chủ tịch tỉnh Hầu một lòng một dạ kéo người ta xuống nước, ưu đãi thì đã chiếm được rồi. Hiện giờ có người gây phiền toái cho thành phố Hải Tân, tốt xấu ông cũng phải nói một hai câu chứ. Mặt khác chính là việc đàm phán, cũng không phải là tôi nói quá hay giễu cợt gì cả, chỉ là kéo dài đàm phán thêm vài ngày, tuy nhiên rốt cục vài ngày là bao nhiêu ngày thì khó mà nói rõ được.
Chuyện này nếu đặt trước mặt Giang Thượng Vân trước kia thì đó là uy hiếp. Tuy nhiên hiện tại khi Giang Thượng Vân đã lặng lẽ ra quân thì không phải là uy hiếp nữa. Là lãnh đạo hận nhất bị người uy hiếp, Dương Phàm mang theo chút cò kè mặc cả cũng là vừa phải, thậm chí ít nhiều còn lộ ý thân cận. Những lời này Dương Phàm hoàn toàn có thể không nói, chỉ cần trực tiếp tỏ vẻ gần đây Bí thư Triệu rất quan tâm tới công tác của thành phố Hải Tân là được. Đó mới thực sự là uy hiếp.
Mặc kệ nói như thế nào, Hầu Tiếu Thiên đều cảm nhận sâu sắc thủ đoạn lợi hại của Dương Phàm. Thủ đoạn của hắn đều là ẩn dấu mà không lộ, sao có thể xuất ra từ một người mới ba mươi tuổi chứ? Căn bản là một lão già thành tinh mới đúng. Nhưng nhìn hắn làm việc ở thành phố Hải Tân, đôi khi bất cần nhưng đôi khi lại lộ ra quyền lực của mình, con người này thật đúng là khó suy xét.
Về sự tình du khách Hàn Quốc, cả phó chủ tịch tỉnh Từ và phó chủ tịch tỉnh Trần đều đã báo cáo Hầu Tiếu Thiên. Tuy nhiên hai vị này đều có người quan hệ ở Bắc Kinh, bọn họ biết cũng không ít chuyện, cho nên đều biểu đạt sự cam chịu Dương Phàm một cách rất hàm súc. Mao Vũ chỉ là một phó giám đốc sở Công an, vì sao hắn lại nhảy ra chứ?
- Đừng kích động! Trước hết để tôi bố trí chỗ nghỉ cho cậu, tôi liền cho người đi giải quyết tình huống một chút. Đều là vì công tác thôi, không nên hơi một tí là chạy tới chỗ tôi càu nhàu.
Hầu Tiếu Thiên cười ha hả nói.
Dương Phàm nghe vậy đứng dậy nói:
- Cứ như vậy đi, lần sau không thể để như thế được nữa.
Hầu Tiếu Thiên nghe vậy nghẹn lời, tâm nói "lần sau không thể để như thế được nữa" hẳn là bảo mình à? Thằng ranh này có ý tứ gì? Suy nghĩ tự hỏi là một thói quen tốt, Hầu Tiếu Thiên liền hiểu ra rất nhanh. Ồ, không đến chỗ mình càu nhàu, chẳng lẽ muốn đổi sang nơi khác sao?
- Được rồi, cậu chỉ được cái giỏi cằn nhằn.
Hầu Tiếu Thiên khẩn trương tỏ thái độ trấn an. Kỳ thật tất cả mọi người đều không sao cả, tuy nhiên chỉ là công tác bề ngoài mà thôi.
- Vậy đa tạ chủ tịch tỉnh Hầu. Tôi cũng có chỗ ở rồi, ngài cũng đừng bận tâm.
Dương Phàm nói xong cáo từ chạy lấy người, nghênh ngang đi ra khỏi tòa nhà chính quyền tỉnh. Khi xe đi tới biệt thự bên bờ biển, Dương Phàm xuống xe nói với Lê Quý và Tiểu Liêu:
- Hai người tùy tiện tìm một khách sạn ở đi, sáng mai tới đây đón tôi.
Dương Phàm vừa mới đi, Hầu Tiếu Thiên lập tức cho người hỏi thăm tin tức. Trước khi hết giờ làm việc, có người điện thoại tới báo cáo với Hầu Tiếu Thiên:
- Lãnh đạo, hình như là cán bộ bản địa bất mãn với Dương Phàm. Nghe nói phó bí thư Giang bên tỉnh ủy cũng rất không thích Dương Phàm.
Hầu Tiếu Thiên cũng là cán bộ ngoại lai, vừa nghe bốn chữ "cán bộ bản địa", liền cơ bản hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
- Anh lập tức tới chỗ tôi, kể lại tỉ mỉ tình huống.
Dương Phàm không nói nhiều trên điện thoại. Điện thoại chỉ là công cụ, cũng là nhân tố khiến người ta phải lo lắng ít nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Phàm vào biệt thự, vốn định tự do thoải mái một đêm để suy nghĩ mọi việc cho kỹ, tiện thể nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên nguyện vọng này tan biến ngay lập tức khi tiếng di động đổ chuông.
- Có người thấy anh đến tỉnh thành. Ra ngoài chơi đi, tiện thể giới thiệu vài người bạn để anh làm quen.
Người gọi điện thoại là Hầu Phương Minh, Dương Phàm thật sự rất bực mình, không hiểu ai tiết lộ số di động này của mình? Rất nhanh Dương Phàm liền suy nghĩ cẩn thận, Hầu Phương Minh là người nhà của chủ tịch tỉnh Hầu, muốn biết cũng không quá khó khăn. Về phần gặp gỡ ai đó làm quen, đều chỉ là lấy cớ mà thôi.
Dương Phàm không muốn đi nhưng Hầu Phương Minh cười hì hì nói:
- Gần đây nghe nói có tin đồn bất lợi với anh, đi chơi một chút đi, tôi cam đoan anh sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Lúc này Dương Phàm đứng ở trong phòng biệt thự, thấy mọi chỗ đều rất hoàn hảo, trong này có cả chiếc Porsche của Tần Hinh. Hình như hiện giờ Tần Hinh đang đi quay phim, không biết có ở tỉnh thành hay không.
- Đi, nói địa điểm đi, sớm quá thì không được đâu.
Dương Phàm không muốn cho Hầu Phương Minh cơ hội mời cơm, miễn cho đến lúc đó bị người ta chuốc rượu, uống say nói nhiều sẽ gặp phải phiền toái. Mặc dù Dương Phàm biết chính có tửu lượng không tồi, nhưng ai có thể cam đoan không gặp phải gì bất trắc chứ?
Hầu Phương Minh thấy đã đạt được mục đích, cười tủm tỉm báo địa chỉ. Sau khi treo điện thoại, lập tức điện thoại cho bố là Hầu Tiếu Thiên, nói:
- Hẹn vài người, tuy nhiên phải muộn một chút. Con cam đoan sẽ uyển chuyển truyền đạt những gì bố dặn.
Hoá ra Hầu Tiếu Thiên đã biết rõ ràng sự tình, phe phái bản địa không hiểu vì sao lại có ý kiến đối với Dương Phàm. Cần phải nói rằng phe phái bản địa ở tỉnh Thiên Nhai khác biệt rất lớn so với các tỉnh khác. Vì sao vậy? Nơi này vốn là địa phương lưu đày các đại thần từ thời cổ đại, là vùng khỉ ho cò gáy, sơn cùng thủy tận đúng nghĩa. Vấn đề mấu chốt là ở đây có rất đông dân tộc thiểu số, quốc gia có chính sách dân tộc, tỷ lệ cán bộ người địa phương rất lớn. Không giống với cac tỉnh trong nội địa, người bản địa muốn làm cán bộ tại chỗ à? Vậy thì mau tỉnh ngủ đi.
Hậu quả của chính sách dân tộc chính là các cán bộ địa phương của tỉnh Thiên Nhai có trăm ngàn mối quan hệ. Khi không có áp lực bên ngoài thì nội đấu không ngừng. Tuy nhiên, chỉ cần có kẻ thù bên ngoài, mọi người lại bắt tay nhau một chút. Vấn đề hiện tại chính là mấy phe phái bản địa đều có ý kiến về Dương Phàm. Kết quả là ở sở Công an có một phó giám đốc phản ứng đầu tiên đối với Dương Phàm.
Chuyện này làm Hầu Tiếu Thiên rất đau đầu. Đừng nhìn lão là quan to nhất trong chính quyền tỉnh, nhưng trong vấn đề hành chính không thể một mình định đoạt. Chế độ tập trung dân chủ không phải chỉ để trang trí, thật sự nếu các phó chủ tịch tỉnh khác không phối hợp, các giám đốc sở liên quan bằng mặt không bằng lòng, vậy có làm chủ tịch tỉnh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi. Còn cả nhân tố phối hợp giữa hai bộ máy trong tỉnh, Hầu Tiếu Thiên vẫn luôn giữ thái độ nhất quán tranh thủ đối với phái bản địa.
Đương nhiên, hiện tại năng lực khống chế chính quyền tỉnh của chủ tịch tỉnh Hầu hiện tại cũng đủ, tuy nhiên nếu vì Dương Phàm mà đắc tội với phái bản địa, vậy tương lai sẽ không thể nào nói tốt được. Chuyện này chủ tịch tỉnh Hầu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên nói một chút, tuy nhiên nên nói thế nào thì phải thực sự chú ý.
Chủ tịch tỉnh Hầu gọi điện thoại cho một lão đại của phái bản địa, nói:
- Có một chuyện thông báo một chút, thành phố Hải Tân gần đây có mấy hạng mục cần hợp tác, đang đàm phán với tỉnh thành.
Nói xong, chủ tịch tỉnh Hầu liền treo điện thoại, sau đó thì cứ mặc kệ bên kia hao tâm tổn trí.
Ý tứ gì vậy? Thị trưởng tỉnh thành Hà Kính Học là người thế nào? Anh muốn làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến tôi là được. Dương Phàm bên này đang được Hầu Phương Minh lấy cớ mời ra ngoài chơi, đến lúc đó ám chỉ căn nguyên mâu thuẫn một chút. Cụ thể nên hóa giải như thế nào thì không phải việc mà chủ tịch tỉnh Hầu cần phải lo lắng. Dù sao chủ tịch tỉnh Hầu cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, phe phái địa phương nể mặt mũi chủ tịch tỉnh Hầu, khẳng định sẽ phải yên tĩnh một thời gian. Muốn nói gì cũng phải chờ sau khi ký kết hiệp định đàm phán xong mới có thể làm gì thì làm. Chuyện này đối với Hầu Tiếu Thiên có vẻ hơi đối phó. Giống như có một truyện cười ngày xưa, một thương binh bị trúng tên đi tìm thầy thuốc chữa trị, kết quả thầy thuốc dùng kéo cắt đứt đoạn tên bên ngoài. Thương binh hỏi thì thầy thuốc nói tôi là ngoại khoa, bên trong thì ngươi đi tìm thầy thuốc nội khoa.
Hiện tại Hầu Tiếu Thiên làm chính là chuyện này. Điều duy nhất mà vị thầy thuốc Hầu Tiếu Thiên có thể nói cho Dương Phàm rằng nguyên nhân của bệnh là gì, còn mày phải tự tìm biện pháp trị liệu đi.
Tóm lại, chủ tịch tỉnh Hầu không định vì Dương Phàm mà đắc tội với phái bản địa, tuy nhiên lại không ngờ Dương Phàm tới tìm mình càu nhàu, cho nên mới thực hiện đạo lý cân bằng. Giống như việc một thầy thuốc xem bệnh, mày bị sốt phải không? Tao cho mày thuốc hạ sốt, còn chứng viêm thì mày tự mình tìm biện pháp giải quyết đi.
Dương Phàm bên này không biết ý tưởng của chủ tịch tỉnh Hầu, tuy nhiên có một điều mà Dương Phàm biết rất rõ: dù là Triệu Việt hay là Hầu Tiếu Thiên, nếu mình không hoàn toàn ngả sang phía họ, họ cũng sẽ không quyết tâm ủng hộ chính mình. Cho dù là có ngả sang cũng phải nhìn xem ích lợi có thích hợp hay không. Nếu không đủ ích lợi, vậy hết thảy đều là vô nghĩa. Nguyễn Tú Tú chính là một ví dụ rất tốt. Cô ta khẳng định là biết không ít sự tình, nhưng lại không nói rõ. Nguyễn Bình Hòa đang là cấp dưới của Dương Phàm, vậy mà Nguyễn Tú Tú vẫn nhất định không nói rõ. Vì sao vậy? Chính là vì cô ta vái cả hai người chơi cờ chứ sao?
Vấn đề rốt cục nghiêm trọng đến mức nào, Dương Phàm có thể biết một chút. Những người này nếu có thể làm gì Dương Phàm, khẳng định đã sớm làm rồi. Tuy nhiên vì không thể làm gì được Dương Phàm nên mới nói bóng nói gió muốn làm này muốn làm nọ. Việc này cũng giống như xem một bộ phim người lớn của Nhật Bản, đoạn chủ chốt thì ngắn tới mức đáng thương, đại bộ phận thời gian đều là đùa nghịch bề ngoài, nếu không tại sao thu nhập của diễn viên lại cao đến thế? Làm nhiều hưởng nhiều, nguyên tắc này có thể áp dụng ở tất cả mọi nơi.
Không dám hướng về phía Dương Phàm, hoặc là không dám lộ liễu hướng về phía Dương Phàm.
Sau khi có kết luận như vậy, Dương Phàm cũng không nóng nảy, chậm rãi chờ đám yêu ma quỷ quái hiện ra nguyên hình, sau đó mới bàn tính bước tiếp theo. Có nhận định này, Dương Phàm mới đáp ứng lời mời của Hầu Phương Minh, đồng thời cũng không kìm nổi nghi ngờ, đây có phải là do Hầu Tiếu Thiên bày mưu đặt kế hay không?
Dương Phàm gọi điện thoại cho Tần Hinh, hỏi cô đang ở đâu. Buổi tối cần đi ra ngoài, không có xe là không được. Mấy hôm trước Trần Xương Khoa đã trở về Bắc Kinh, Tần Hinh thì đang đi quay phim ở bên ngoài.
- ừ, ở đâu thế ? Anh đang ở biệt thự, em về thì mang chìa khóa xe cho anh nhé. Tối anh cần dùng.
Dương Phàm không thể lái xe của mình đi chơi, đành phải mượn xe của Tần Hinh. Tuy nhiên Tần Hinh chỉ mong sao được đi cùng hắn.
Sau khi mười triệu về tới tài khoản, Tần Hinh càng khăng khăng một mực muốn đi theo người đàn ông này.
Không bột sao gột nên hồ? Nếu có một cuộc điều tra hỏi một số cặp vợ chồng, cho năm mươi ngàn tệ để người đàn ông bỏ vợ, mới đầu thì người đàn ông sẽ không chịu, Tuy nhiên càng lúc càng thêm lên, khi tới năm triệu, người đàn ông có chút dao động, người phụ nữ trầm mặc. Một số ít đàn ông thật ra sẽ không nhúc nhích, tuy nhiên người đàn bà sẽ nói, nếu có người đàn ông nào cho tôi năm triệu, tôi sẵn sàng đi theo anh ta.
Tiền quả thật không phải vạn năng, nhưng chỉ dùng tiền cũng có thể lôi kéo được tình cảm. Trên thế giới này cũng không mấy người phụ nữ có thể bất động trước số tiền năm triệu tệ, càng không nói tới mười triệu tệ.
Ngồi trên ban công tầng hai uống một chút, phơi dưới ánh nắng chiều, hiếm khi Dương Phàm có thời gian nhàn nhã thế này. Mở cửa chiếc Mazda rất bình thường, tháo khăn trùm đầu và kính râm ra, vừa xuống xe, chuyện đầu tiên Tần Hinh làm là ngẩng đầu lên mỉm cười với Dương Phàm.
Tần Hinh lên lầu, nhanh cóng vứt mũ, khăn trùm đầu và kính râm, đi tới ôm lấy Dương Phàm cười hỏi:
- Đợi em à? Nghĩ gì mà lại tới đây? Mấy hôm nay em đều ở đây, cứ hy vọng anh tới.
Dương Phàm không rực tiếp trả lời, mà vào chiếc xe trong sân hỏi:
- Sao em lại đi xe Mazda?
Tần Hinh nói:
- Chiếc Porsche là xe thể thao rất chói mắt, em ra ngoài quay phim chỉ đi mười mấy cây số, em không muốn bị người chú ý. Mấy ngày nay xung quanh đoàn làm phim có rất nhiều bọn săn ảnh. Khi kết thúc công việc, em toàn phải trốn bọn họ. Hôm nay còn chưa diễn xong, em đã vội xin phép quay về. Đầu tiên là ngồi trên một chiếc xe tải trở về một chỗ trong tỉnh thành, sau đó đổi trang phục, đổi xe mới về được đây. Mỗi ngày đều phải như vậy, quả thực chẳng khác gì hoạt động cách mạng ngầm.
Dương Phàm vuốt ve tay Tần Hinh, tỏ vẻ an ủi môt chút, sau đó cười nói:
- Em vất vả rồi, tối nay để anh nấu cơm. Tủ lạnh có đồ ăn gì không?
Tần Hinh khẩn trương ngăn Dương Phàm lại nói:
- Anh nói lung tung, sao lại để đàn ông vào bếp chứ? Em không phiền đâu, anh cứ tiếp tục ngắm phong cảnh. Hiếm khi anh có thời gian nhàn nhã.
Thái độ kiên quyết của Tần Hinh khiến Dương Phàm có chút cảm động. Tần Hinh và Du Nhã Ny là hai người chưa bao giờ đồng ý để Dương Phàm làm cơm. Du Nhã Ny đại đa số là đi ra ngoài ăn, hoặc là kêu bên ngoài mang về. Tần Hinh thì bởi vì thân phận nhạy cảm nên khi ở cùng với Dương Phàm đều cơ bản là tự mình nấu. Hai người biết nhau đã nhiều năm, trong ấn tượng nếu làm việc nhà đều do Tần Hinh làm. Cô lấy cớ Dương Phàm là người làm đại sự, không cho Dương Phàm sờ vào mọi việc khác.
Dương Phàm thật sự phải nhận xét một cách khách quan rằng, Tần Hinh chính là một người phụ nữ truyền thống. Động tác của Tần Hinh quả thật rất nhanh, không tới nửa giờ, ba món đồ ăn và một món canh đã được lên. Cô tháo tạp dề nói:
- Ăn cơm thôi.
Gần như mỗi một lần Tần Hinh làm cơm cho Dương Phàm đều khá giống nhau. Trong khi Dương Phàm ăn thì Tần Hinh nhìn, tiện thể lại gắp cho hắn. Chờ khi Dương Phàm ăn đủ rồi, Tần Hinh mới động đũa.
Khi tắm rửa, Dương Phàm phát hiện một vấn đề là không có quần áo để thay. Tần Hinh nhớ ra một ít quần áo mà Tùng Lệ Lệ đã mua lần trước còn để ở đây, khi tìm thấy thì hơi thất vọng nói:
- Mấy thứ này đều là hàng nội địa, để em ra ngoài mua cho anh thứ khác.
Yêu cầu của Tần Hinh đối với quần áo và xe cộ khá cao, Dương Phàm đã biết thói quen này của cô từ lâu. Tuy nhiên, yêu cầu của Dương Phàm đối với việc ăn mặc lại không cao nên chỉ cười nói:
- Không cần đâu, mặc thế này được rồi.
Ở tỉnh Thiên Nhai, trời tối khá muộn, mặt trời mãi vẫn không lặn, trời vẫn sáng. Dương Phàm tùy tiện mặc một bộ áo ngủ, ngồi ở ban công ngắm biển, có cảm giác vui vẻ thoải mái, gần gũi với thiên nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.