Chương trước
Chương sau
- Hỏi anh một chút. Dương Phàm đâu rồi? Để người ta lại thành phố Hải Tân còn mình thì chạy tới đây chơi. Muốn không mang tôi theo không có được đâu.
Chu Dĩnh vốn điêu ngao giờ không cần giả bộ chút nào đã biểu diễn cực kỳ sinh động.
- Xin hỏi cô xưng hô thế nào Tìm bí thư Dương có chuyện gì?
Lâm Phong hỏi theo bản năng, đồng thời trong lòng âm thầm tiếc rẻ, giá mà người đàn bà này là của mình thì tốt quá.
- Tôi tên là Chu Dĩnh, anh đi gọi Dương Phàm tới gặp tôi.
Chu Dĩnh hơi vung tay lên rất có khí thế.
Lâm Hải Sơn nghe xong lập tức sắc mặt hơi đổi, khẩn trương nháy mắt với Lâm Phong rồi lén quay vào trong, chạy tới phòng Dương Phàm, liên tục gõ cửa.
- Làm cái trò gì vậy? Các người có còn quan niệm tổ chức nữa hay không?
Dương Phàm sắc mặt giận dữ nhô đầu ra, vừa thấy là Lâm Hải Sơn, lập tức bất mãn trừng mắt nói:
- Đồng chí Lâm Hải Sơn, anh còn gì cần báo cáo?
- Bí thư Dương, Chu Dĩnh đến đây, ngay tại cửa.
Lâm Hải Sơn vội vàng khoe thành tích
Dương Phàm nghe xong biến sắc nói:
- Sao lại tìm được tới đây như vậy? Lão Lâm, lão mang người đi, tôi ra ngoài ngăn đón một chút.
Dương Phàm nói xong vội vàng đi ra. Lâm Hải Sơn thò đầu vào, thấy cô gái đang sửa sang lại quần áo, áo còn thiếu hai chiếc cúc, váy cũng nhàu nát, không kìm nổi nhếch miệng cười, chút, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Lâm Hải Sơn cười nói với cô gái:
- Đi với tôi, về sau còn có cơ hội. Nhớ kỹ, có thể được phục vụ lãnh đạo chính là vinh hạnh của cô.
Cô gái đỏ mặt ra sức gật đầu, thầm nói vị lãnh đạo này cũng quá kỳ quái, chỉ dứt đứt hai chiếc cúc áo, vày vò váy cho thật nhiều nếp nhăn.
- Bí thư Lâm, ông chủ Lâm đáp ứng năm ngàn tệ…
- Yên tâm, không lo thiếu. Khẩn trương đi thôi, nếu không là không kịp đâu.
Quả nhiên, Lâm Hải Sơn lôi kéo cô gái vừa đi tới góc thì Chu Dĩnh vội vã chạy tới phòng. Lâm Hải Sơn toát mồ hôi hột, thầm nhủ quả nhiên đàn bà của Bí thư Dương không tầm thường. Mức độ ghen tuông thế này thì tối nay đừng có bố trí gì nữa.
Trở lại khách sạn, đóng cửa lại, Chu Dĩnh đắc ý dào dạt kéo tay Dương Phàm hỏi:
- Thế nào? Em hành động không tồi chứ? Hơn hai giờ trước người ta đã tới thị trấn này. Thị trấn này quá tồi tàn, chẳng có gì hay ho để chơi cả.
Không đợi Dương Phàm khích lệ, Chu Dĩnh đột nhiên ra sức hít một hơi nói:
- Trong phòng có mùi gì đó không đúng, có đàn bà ở đây.
- Là trưởng ban thư ký Tùng, nói chuyện công việc với anh ở đây.
Dương Phàm giải thích hàm hồ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Dĩnh nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, âm trầm cười nói:
- Nói chuyện công việc hay là tham khảo xem cấu tạo sinh lý của phụ nữ có gì khác nhau?
Dương Phàm lập tức ưỡn ngực, nghiêm túc nói:
- Anh là người tùy tiện vậy sao?
Chu Dĩnh lập tức cắt lời:
- Anh căn bản chính là người tùy tiện. Không được, em phải kiểm tra một chút.
Nói xong, Chu Dĩnh trực tiếp đưa tay nắm lấy gốc rễ của đàn ông. Cũng may hôm qua Dương Phàm không quá lao lực, chỉ cống hiến một lần nhiệt huyết thanh xuân nên khi Chu Dĩnh sờ vào lập tức có phản ứng. Lúc này Chu Dĩnh mới cười hì hì nói:
- Ha hả, có cơ hội ăn mảnh.
Dương Phàm lập tức nghênh mặt, một tay sờ đùi Chu Dĩnh, giơ tay ra sức ấn vào ngực cô, nói:
- Không ngờ dám nghi ngờ anh. Anh phải thay mặt nhân dân trừng phạt em mới được.
Chu Dĩnh cười hì hì nói:
- Anh muốn phạt như thế nào?
Dương Phàm hiên ngang lẫm liệt nói:
- Anh phải chịu trách nhiệm với nhân dân, ngăn chặn một số hiện tượng ăn vụng.
Nói xong Dương Phàm giơ tay lấy điện thoại ra.
Chu Dĩnh thấy vậy lập tức giành lấy điện thoại, quay đầu lại bổ nhào vào Dương Phàm, hung tợn nói:
- Không cho em ăn vụng, em liều mạng với anh!
Xuống dưới thị sát, toàn bộ buổi chiều Dương Phàm đều ở nhà khách, người nào tới cũng không tiếp. Lê Quý mang theo Tôn Du tới một vài điểm du lịch lân cận. Lâm Hải Sơn tự mình gọi điện thoại dặn công an, nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ lãnh đạo.
Trong phòng làm việc của chủ tịch huyện, Trương Quân đang ngồi trước bàn làm việc. Chánh văn phòng Lưu Mẫn gõ cửa tiến vào, sắc mặt rất khó coi. Trương Quân ngẩng đầu thấy người có thể tín nhiệm duy nhất trong tòa nhà chính quyền huyện này, không khỏi cười hỏi:
- Làm sao vậy?
Lưu Mẫn thở phì phì nói:
- Lâm Hải Sơn kết nối được vào đường dây của Bí thư Dương, trong cả hai cơ quan đang có những tiếng nói khó nghe.
Trương Quân sắc mặt hơi hơi trầm xuống hỏi:
- Tiếng nói gì?
Lưu Mẫn nói:
- Có người tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đưa một nữ nhân viên phục vụ tới nhà khách huyện ủy để phục vụ Bí thư Dương. Nói khó nghe, huyện Văn Hải chúng ta chẳng có đặc sản gì để hiếu kính lãnh đạo, chỉ có nhiều gái đẹp thôi. Còn nói được lãnh đạo coi trọng, chính là phúc khí của cô gái đó. Còn có người nói, một nhân tình của bí thư Dương đuổi tới, lại gây náo loạn. Tóm lại đủ các loại tin đồn khó nghe. Có người còn nói, Lâm Hải Sơn đang muốn tiến lên bước nữa. Con mẹ nó, như vậy thì huyện Văn Hải này còn có hy vọng chó gì nữa?
Trương Quân càng nghe sắc mặt càng khó coi, mạnh mẽ đập bàn nói:
- Làm càn, loại tin đồn này mà anh cũng để loạn truyền ra sao? Anh mau điều tra cho tôi xem ai truyền? Dám can đảm nói xấu lãnh đạo thị ủy, còn có một chút ý thức tổ chức kỷ luật hay không?
- Mời dự họp toàn bộ cán bộ cấp phòng trở lên của huyện? Vì sao?
Lâm Hải Sơn nhận được điện thoại của Lê Quý, không khỏi hỏi ngược lại.
Trong điện thoại, Lê Quý hạ giọng nói:
- Việc này tôi không hỏi. Dù sao đó là Bí thư Dương dặn như vậy. Tôi đang vội đi.
Mặc dù trong lòng nhiều ít hơi nghi hoặc, nhưng thông báo này không đủ khiến cho Lâm Hải Sơn cảnh giác. Dương Phàm lúc này đang ở nhà khách, hội nghị tổ chức vào sáng mai, thời gian cũng đủ.
Phân phó cho chánh văn phòng làm thông báo, trong lòng Lâm Hải Sơn vẫn còn hơi chút bất an. Vừa lúc Lâm Phong cầm một phong bì to đi vào, cười tủm tỉm nói:
- Đại ca, thứ này chuẩn bị tốt rồi.
Lâm Hải Sơn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đi, chúng ta đưa tới cho Bí thư Dương.
Ngồi trên xe, Lâm Hải Sơn hỏi thư ký:
- Bên phía Trương Quân thế nào?
Thư ký cười lấy lòng nói:
- Không có gì cả. Chỉ cho Lưu Mẫn cảnh cáo người bên dưới không được truyền loạn tin tức.
Tới nhà khách, anh em Lâm gia xuống xe, tìm tới phòng Dương Phàm rồi gõ cửa. Mở cửa là Chu Dĩnh mặc một chiếc váy ngắn. Cô cau mày, bộ dạng không kiên nhãn, tóc cũng không chải, hỏi:
- Ai thế? Thật là đáng ghét, người ta đang nghỉ ngơi mà.
- Thưa cô Chu, chúng tôi tìm bí thư Dương báo cáo một chút công tác.
Lâm Hải Sơn cười tiến lên giải thích.
Chu Dĩnh nhìn hai anh em đầy vẻ khinh thường nói:
- Các người chờ nha.
Hơn mười phút trôi qua, hai anh em nhìn nhau không biết nói gì. Đang lúc sắp hết kiên nhẫn thì cửa mở ra. Chu Dĩnh đã chỉnh đốn gọn gàng, lười biếng dựa vào cửa nói:
- Vào đi.
Biểu tình này thật không hề có có chút giả dối. Phụ nữ tỉnh Thiên Nhai đều có làn da không được trắng. Chu Dĩnh lộ ra cánh tay và cặp đùi trắng nõn như tuyết, thiếu chút nữa thì ánh mắt Lâm Phong không thể nhìn thẳng được nữa. Y thầm nhủ, ngủ với người đàn bà thế này, một lần bao nhiêu tiền cũng chịu.
Chu Dĩnh biểu diễn rất thật, Dương Phàm nhìn thấy cũng phải âm thầm cảm khái, muốn nói phụ nữ quả thật là diễn viên trời sinh. Chu Dĩnh không phải dạng người quá đầy đặn nhưng eo nhỏ duyên dáng, khuôn mặt mịn màng non tơ, làn da nõn nà, đã hai mươi sáu nhưng thoạt nhìn tưởng như mới hai mươi.
Lâm Hải Sơn là tên cáo già, sau khi vào cửa luôn lặng lẽ nhìn khắp nơi. Thấy ở góc phòng có đồ lót phụ nữ rơi tán loạn, Lâm Hải Sơn mới thu hồi ánh mắt.
- Bí thư Dương, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?
Lâm Hải Sơn cung kính đứng ở trước mặt Dương Phàm, hạ giọng hỏi
Dương Phàm cười khoát tay nói:
- Không hề gì, ngồi đi.
- Hay là thôi, tôi có một chút tài liệu mời Chu tiểu thư kí tên là được.
Lâm Hải Sơn xuất ra văn kiện chuyển nhượng quyền sở hữu biệt thự, đặt lên trên bàn.
Dương Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, đưa cho Chu Dĩnh đứng ở phía sau nói:
- Em xem có thích không. Nếu thích thì ký tên vào là có thể tới ở.
Lâm Hải Sơn khẩn trương bổ sung:
- Nhà đã được trang bị đầy đủ, dụng cụ gia đình sẵn có, ngài có thể tới bất cứ lúc nào.
Chu Dĩnh tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Ừ, còn được. Đầu tiên tôi phải nói cho rõ, nếu dụng cụ trong nhà mà tôi không thích là phải đổi mới. Nếu trang trí không hợp ý cũng phải sửa lại từ đầu.
Dương Phàm dường như không có ý lảng tránh anh em Lâm gia, giơ tay lên vỗ vào cặp mông Chu Dĩnh nói:
- Em quả là nhiều chuyện, đúng là giỏi tiêu hoang.
Chu Dĩnh quay người lại lườm Dương Phàm một cái rồi cúi xuống ký tên. Lúc này thì ngay cả Lâm Hải Sơn cũng không kìm nổi động tâm, ánh mắt liếc thật nhanh. Lâm Phong thì không ngậm được mồm lại. Dương Phàm nhìn thấy mà đau lòng, thầm nhủ tiện nghi cho hai chúng mày. Nếu đổi thành Thu Vũ Yến và Trương Tư Tề đến đây, không biết hai thằng này còn phản ứng thế nào nữa.
Sau khi nhanh nhẹn ký tên vào văn kiện, Chu Dĩnh trả lại cho Lâm Phong nói:
- Thủ tục phải nhanh một chút mới được.
Lúc này mới lấy lại tinh thần, Lâm Phong liên tục gật đầu vâng dạ. Lâm Hải Sơn vừa thấy ý tứ này cũng không cần thiết phải ở lại nữa, vội vàng đứng dậy cáo từ. Chu Dĩnh cười hì hì đưa ra cửa, bắt tay từ biệt với hai người xong liền đóng cửa đi vào.
Lâm Phong ngây ngốc nhìn tay phải mình nói:
- Ôi trời, bàn tay nhỏ bé của cô gái này quả thật là mềm mại. Trên người không biết dùng nước hoa gì nữa. So sánh với cô ấy, toàn bộ đàn bà trong huyện Văn Hải không thể gọi là đàn bà được.
Tự nhận là đã nắm được nhược điểm nhận hối lộ của Dương Phàm, tâm tình Lâm Hải Sơn không tồi, cười nói:
- Tận dụng thời gian trở về, ngày mai sẽ phải làm thật tốt.
Chu Dĩnh trở lại trước mặt Dương Phàm, sắc mặt lạnh lùng mạnh mẽ nói:
- Hai con cóc ghẻ, em đi rửa tay.
Dương Phàm nghĩ thầm, trải qua chuyện này, anh em Lâm gia hẳn là hoàn toàn an tâm. Hiện giờ mấu chốt là phải xem Tùng Lệ Lệ.
Trở lại thành phố Hải Tân, Tùng Lệ Lệ lập tức tìm tới phòng làm việc của Tào Dĩnh Nguyên. Sau khi cho những người khác đi ra, Tùng Lệ Lệ thông báo ý tứ của Dương Phàm, nói một ít về mức độ nghiêm trọng của vấn đề huyện Văn Hải. Tào Dĩnh Nguyên toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng làm theo yêu cầu của Dương Phàm, gọi vài người thân tín tới phòng làm việc.
Sau khi điện thoại cho Dương Phàm, bố trí hết thảy kế hoạch, Tào Dĩnh Nguyên căn cứ nguyên tắc cẩn tắc vô ưu, cuối cùng hỏi Dương Phàm:
- Chuyện lớn như vậy, có cần báo cáo lên trên trước một chút không?
Tào Dĩnh Nguyên nói rất khách khí với thái độ trưng cầu ý kiến. Tuy rằng huyện Văn Hải có cấp bậc không cao nhưng có không ít cán bộ cấp tỉnh dân tộc thiểu số là từ địa phương đó xuất thân.
Dương Phàm hiểu ý Tào Dĩnh Nguyên nhắc nhở, tuy nhiên chuyện này Dương Phàm vẫn quyết định không báo cáo trước mà bắt người rồi mới báo cáo sau. Sự tình cứ tạm thời định ra như vậy. Vì giữ bí mật, việc này chỉ có Tào Dĩnh Nguyên, Tùng Lệ Lệ và Lý Hùng, ba người của tổ chuyên án biết. Một hàng hơn năm mươi người, lên xe ô tô, thu điện thoại di động lại. Sau khi lên xe, người phụ trách các bộ môn mới tập trung lại trên một chiếc xe. Lúc này Tùng Lệ Lệ mới công bố đối tượng phá án cho mọi người biết.
Tào Dĩnh Nguyên bên này chờ Tùng Lệ Lệ và Lý Hùng mang đội xuất phát xong, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này tuy rằng Dương Phàm có quyền quyết đoán nhưng xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không báo cáo lên tỉnh trước, tâm lý lãnh đạo khẳng định sẽ có cái nhìn khác. Dương Phàm bối cảnh thâm hậu không lo nhưng bản thân Tào Dĩnh Nguyên lại khác.
Cầm lấy điện thoại do dự mãi không ngừng, cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên vẫn bấm dãy số văn phòng Giang Thượng Vân.
- Phó bí thư Giang, tôi có một tình huống quan trọng, muốn báo cáo ngài…
Tào Dĩnh Nguyên báo cáo xong, bên kia Giang Thượng Vân trong lòng bốc hỏa nhưng vẫn thản nhiên hỏi:
- Vì sao không báo cáo trước?
- Đó là ý của đồng chí Dương Phàm, lo lắng có nhiều người biết sẽ ảnh hưởng tới việc phá án.
Tào Dĩnh Nguyên nói rất hàm súc, tuy nhiên ý này lọt vào tai Giang Thượng Vân lại thành ý vị khác. Giang Thượng Vân là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, biết việc này là chuyện đương nhiên, kết quả là bị Dương Phàm lo lắng để lộ tin tức không báo cáo. Việc này chính là biểu hiện cấp dưới không tín nhiệm cấp trên. Bình thường Giang Thượng Vân vẫn luôn nói với cấp dưới nhiều nhất là "phải tin tưởng tổ chức!". Hiện tại không ngờ Dương Phàm lại dám can đảm hoài nghi thượng cấp. Đây không phải là dấu hiệu gì tốt đẹp cả.
- Ừ, tôi biết rồi.
Giọng điệu Giang Thượng Vân rất bình tĩnh. Sau khi ngắt điện thoại, Giang Thượng Vân suy nghĩ một chút, tuy biết rằng Dương Phàm xử lý vậy là đúng nhưng trong lòng vẫn cực kỳ bất mãn. Mặc kệ nói như thế nào, chuyện lớn như vậy mà không báo cáo trước, chụp cho tội danh trong mắt không có lãnh đạo cũng không hề oan uổng. Trong quan trường nhiều khi không thể chuyện nào cũng nói rõ được. Người thực sự muốn làm nên chuyện, có lẽ dù không chống lại những người khác cũng cần phải để ý không được đắc tội người khác. Huống chi Giang Thượng Vân vốn không có hảo cảm với Dương Phàm. Y từ một kẻ không có gia thế, từ cơ sở từng bước đi lên, hơn ba mươi tuổi đầu đã là cấp phó giám đốc sở, coi như là rất may mắn, có lãnh đạo coi trọng và thưởng thức, nên sau đó tiếp tục được đề bạt rất nhanh. Đến nay gần sáu mươi tuổi mới được ngồi lên vị trí này, Giang Thượng Vân không phải là loại người có khí độ lớn, từ trước tới giờ vẫn coi Dương Phàm là loại người dựa vào gia thế để trèo lên. Từ tình cảm mà nói, Giang Thượng Vân vốn có cảm xúc rất mâu thuẫn đối với loại người có gia thế như Dương Phàm.
Treo điện thoại, Giang Thượng Vân lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Cuồng vọng!
Ngẫm nghĩ một chút Giang Thượng Vân ra ngoài, đi tới phòng làm việc của Triệu Việt.
Lúc này Triệu Việt đang bận rộn công việc, thấy Giang Thượng Vân đi tới liền buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu cười hỏi:
- Sắc mặt không tốt, có chuyện gì à?
Sau khi ngồi xuống, Giang Thượng Vân chuyển lời Tào Dĩnh Nguyên mới báo cáo, đương nhiên trong đó có thêm chút mắm muối. Đặc biệt là thái độ khi Dương Phàm thương nghị với Tào Dĩnh Nguyên, Giang Thượng Vân thêm tương đối nhiều mắm muối, có ý tứ ức hiếp đồng sự.
Sau khi nghe xong, Triệu Việt bất động thanh sắc châm một điếu thuốc, trầm tư một lát rồi nói:
- Theo khách quan thượng mà nói, đồng chí Dương Phàm xử lý như vậy là đúng. Tuy nhiên, thái độ công tác phải sửa lại. Lão Giang cũng đừng quá để ý. Ở tỉnh Thiên Nhai này, đồng chí Dương Phàm coi như là đã thu liễm rất nhiều rồi đó.
Có một điều mà Triệu Việt không thể nói cho Giang Thượng Vân. Trước kia ở tỉnh Giang Nam, Dương Phàm làm như vậy thì Triệu Việt có khá nhiều điểm để giải thích. Dương Phàm là lợi dụng một cách khéo léo những mâu thuẫn của các lãnh đạo trong tỉnh, cùng với Hác Nam hành động kín kẽ. Khi đó Dương Phàm mới chỉ là cấp phó mà đã nắm giữ toàn bộ quyền lực trong thành phố Uyển Lăng. Hiện tại hắn là bí thư thị ủy, theo tác phong công tác trước kia, đối xử với Tào Dĩnh Nguyên như bây giờ quả thật có thể coi là rất khách khí.
- Bí thư Triệu. Như thế này cũng không phải là hiện tượng tốt. Chuyện lớn như vậy mà không hề nói một câu, tương lai còn thế nào nữa? Đừng để sau này trong tỉnh cũng không thể khống chế nổi thành phố Hải Tân, vậy rất phiền toái.
Trong quan trường đáng sợ nhất chính là việc nhỏ có thể bị phóng đại vô hạn, có chuyện đại sự lại bị thu nhỏ vô hạn lần. Lời này của Giang Thượng Vân có thể nói là rất ác độc, dù mày là cán bộ có năng lực tới đâu nhưng mày phạm húy sự việc cấm kị, lãnh đạo có cái nhìn khác về mày, vậy thì phiền toái to rồi.
Triệu Việt không cảm thấy lời nhắc nhở của Giang Thượng Vân là đúng, thầm nhủ một bí thư thị ủy mà không có chút quyết đoán thì có thể làm được việc gì? Tuy nhiên Giang Thượng Vân lại là người hợp tác đắc lực nhất của Triệu Việt, có những lời Triệu Việt không thể nói rõ. Lão đành thản nhiên cười nói:
- Tôi thấy vấn đề không nghiêm trọng như vậy. Đồng chí Dương Phàm rất tôn trọng lãnh đạo cũng như đồng sự. Anh cũng là cán bộ lâu năm, chẳng lẽ ít gặp những kẻ còn hống hách hơn cả đồng chí Dương Phàm sao? Có đôi khi muốn làm chút chuyện, thực sự cần phải độc đoán một chút. Tuy nhiên, chuyện này sẽ xét cả hai góc độ, chúng ta kiên nhẫn chờ kết quả đã.
Triệu Việt nói lời này rất hàm súc, Giang Thượng Vân đương nhiên hiểu được ý tứ Triệu Việt. Dương Phàm trước đó không báo cáo còn chưa tính, nếu sau vẫn không thể báo cáo sớm nhất thì Triệu Việt sẽ tức giận.
Có những lời này của Triệu Việt, trong lòng Giang Thượng Vân thoải mái hơn hẳn. Mặc kệ thế nào, thái độ của Triệu Việt là buông lỏng, sau này cần không ngừng tranh thủ thay đổi là được. Là phó bí thư tỉnh ủy quản lý Đảng và quần chúng, Giang Thượng Vân muốn tóm lấy tật xấu của đồng chí bên dưới chẳng phải là quá dễ dàng sao?
Triệu Việt phi thường rõ ràng tâm tính Giang Thượng Vân, quan hệ giữa hai người là cấp trên cấp dưới, lại là minh hữu có chung lợi ích. Giang Thượng Vân soi Dương Phàm, thậm chí là khó chịu đối với Dương Phàm, điểm này Triệu Việt cho rằng đó là việc tốt. Giang Thượng Vân là một phó bí thư tỉnh ủy có khát vọng hướng lên trên, Dương Phàm lại là kẻ có cái đầu rất lớn. Nếu hai người này có quan hệ tốt với nhau, Triệu Việt lại không muốn thế, thậm chí còn cho ít sạn vào giữa quan hệ hai người. Đồng thời, Triệu Việt khẳng định cũng không hy vọng thấy Hầu Tiếu Thiên và Dương Phàm có quan hệ mật thiết. Cho nên trạng thái cân bằng ảo diệu hiện giờ là tốt nhất. Trong quan trường, cân bằng vĩnh viễn là chủ luật. Khi ai mạnh mẽ nổi bật quá, Triệu Việt sẽ giúp đỡ phe bên kia chèn ép một chút.
Dương Phàm muốn làm chuyện lớn ở huyện Văn Hải, khẳng định sẽ đắc tội một số cán bộ bản địa, kế tiếp Triệu Việt tự nhiên sẽ để cho Dương Phàm hoành tráng vài ngày. Chờ cho mày hoành tráng đủ rồi, khiến Giang Thượng Vân nhìn mày không vừa mắt, tìm cơ hội gõ mày một chút, Triệu Việt sẽ giữ thái độ mặc kệ. Bất kể mày có bối cảnh lớn thế nào, huyện quan không bằng hiện quản, đến lúc đó tầm quan trọng của thái độ của Bí thư Tỉnh ủy mới thể hiện ra. Bởi vậy cứ mặc kệ quan hệ xấu giữa Giang Thượng Vân và Dương Phàm phát triển. Cứ để lúc nào đó quan hệ xấu đó biến thành mâu thuẫn, đó mới là đáp án tốt nhất trong lòng Triệu Việt.
Giang Thượng Vân dường như nghe ra ý bất mãn trong câu cuối cùng của Triệu Việt, cho nên rất sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác. Cơm phải ăn từng miếng, Triệu Việt là người đại trí tuệ, nói nhiều quá có khi còn phản tác dụng. Chỉ cần biểu lộ một chút ý tứ bất mãn của phó bí thư tỉnh ủy, đạt tới một chút mục đích là được.
- Bí thư Triệu nói rất đúng, chuyện này anh xem có cần phải thông báo một chút cho đồng chí Miêu Hằng Sinh Ủy ban Kỷ luật tỉnh không?
Miêu Hằng Sinh là cán bộ bản địa, cũng là một đối trọng giữ cân bằng. Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên là hai cán bộ bên ngoài tới đều muốn nắm lấy vị trí thư ký Ủy ban Kỷ luật tỉnh, kết quả là bên trên nói phải coi trọng cán bộ bản địa. Miêu Hằng Sinh là dân tộc thiểu số, tự nhiên không phải lo lắng về quan hệ với địa phương, rất tự nhiên âm thầm thúc đẩy các thế lực, thuận thế chiếm được vị trí đó.
Cho nên người ở quan trường có đôi khi vận khí quan trọng hơn so với năng lực. Miêu Hằng Sinh đã 63 tuổi, làm tới vị trí này coi như là chấm dứt, có lẽ chỉ xong một nhiệm kỳ là về, xem như một nhân vật bình thường.
Giang Thượng Vân nói sang chuyện khác cũng không phải bắn tên không đích, là dụng tâm kín đáo muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Dương Phàm và cán bộ bản địa. Ở huyện Văn Hải, Lâm Hải Sơn là người địa phương, lại là người dân tộc Lê. Miêu Hằng Sinh cũng là người dân tộc Lê. Giữa hai người này khẳng định là có liên hệ gì đó. Nếu muốn gây xích mích, Miêu Hằng Sinh soi Dương Phàm, quả thật là chuyện nước chảy thành sông.
Triệu Việt ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh liền suy luận ra tâm tư này của Giang Thượng Vân. Chuyện này muốn ngăn cũng không được, trước mặt đáp ứng không nói nhưng sau lưng chẳng lẽ không bí mật nói được sao?
- Ừ, thông báo một tiếng cũng tốt, gần đây trung ương nhấn mạnh việc tăng cường chống tham nhũng. Bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng nên có chút động tĩnh. Đồng chí Miêu Hằng Sinh mới nhận chức mấy hôm, hẳn là có thể mượn việc huyện Văn Hải làm cơ hội.
Triệu Việt gật đầu như vậy, Giang Thượng Vân đương nhiên tỏ vẻ trịnh trọng nhất định sẽ truyền đạt ý tứ của lãnh đạo. Nói chuyện một chút rồi Giang Thượng Vân đứng lên cáo từ.
Trở lại văn phòng, Giang Thượng Vân lập tức điện thoại cho Miêu Hằng Sinh:
- Đồng chí Sinh Hằng, có tiện thì sang chỗ tôi một chút, có chút việc cần thông báo.
Miêu Hằng Sinh tự nhiên gật đầu đáp ứng. Luận về xếp hạng trong thường ủy thì hắn kém Giang Thượng Vân không ít, huống chi Giang Thượng Vân trước kia chính là lãnh đạo của hắn. Miêu Hằng Sinh rất nhanh đi tới phòng làm việc của Giang Thượng Vân. Sau một phen khách khí, Giang Thượng Vân nghiêm túc nói:
- đồng chí Miêu Hằng Sinh, có một tình huống quan trọng cần thông báo cho anh một chút. Anh nhất định phải giữ bí mật.
Nói xong Giang Thượng Vân nói lại ý tứ của Tào Dĩnh Nguyên, trong đó âm thầm điểm một chút:
- huyện Văn Hải có không ít cán bộ tốt. Lúc này xem như Lâm Hải Sơn làm mất mặt các đồng chí cán bộ bản địa, tuy nhiên tỉnh ủy vẫn rất coi trọng cán bộ bản địa.
Miêu Hằng Sinh nghe xong lời này, trong lòng rất không thoải mái. Nói như thế nào nhỉ? Giang Thượng Vân nói vậy tương đương với việc ám chỉ cho Miêu Hằng Sinh rằng, có phải Dương Phàm cố ý đối với cán bộ bản địa hay không? Hay là kỳ thị dân tộc thiểu số?
Miêu Hằng Sinh không tỏ thái độ rõ ràng, tuy nhiên đầu óc suy nghĩ rất nhanh. Đầu tiên nghĩ đến chính là việc cử cán bộ lên trường Đảng tỉnh học tập, trong đó có một nửa là cán bộ dân tộc thiểu số bản địa, toàn bộ đều là người địa phương. Tiếp theo là vụ án Lâm Mãnh, khi Miêu Hằng Sinh và Tần Đông hỏi tới thì Dương Phàm không hề có ý nhượng bộ. Cuối cùng chính là việc Lâm Hải Sơn. Tuy rằng Lâm Hải Sơn này đối nhân xử thế ương ngạnh, nhưng vẫn duy trì quan hệ không tồi với lãnh đạo trong tỉnh. Trước kia huyện Văn Hải còn chưa trở thành trực thuộc thành phố Hải Tân, không ít cán bộ trong tỉnh đều ở huyện Văn Hải đi lên, đương nhiên là có cảm tình đối với quê cũ, bởi vậy chiếu cố Lâm Hải Sơn không ít. Hiện tại Lâm Hải Sơn không hạ cánh an toàn được, chẳng phải là phản ánh ra rất nhiều vấn đề từ các góc độ khác nhau sao? Trước kia chẳng phải có rất nhiều người ủng hộ Lâm Hải Sơn sao? Nếu làm không tốt sẽ khiến mọi người đều cảm thấy bất an.
Mấu chốt còn có một điểm, cán bộ thành phố Hải Tân xử lý chuyện này thế nào? Chuyện này sao không báo trước cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà lại trực tiếp báo cáo lên lãnh đạo tỉnh ủy? Chẳng lẽ còn sợ Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng để lộ bí mật? Tóm lại, sau khi nghe Giang Thượng Vân thuật lại, lại thêm chút mắm muối, chuyện này lọt vào tai Miêu Hằng Sinh biến thành Dương Phàm ỷ vào bối cảnh hùng mạnh, tuổi trẻ khí thịnh không để lãnh đạo vào mắt, bỏ qua Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trực tiếp báo cáo lãnh đạo tỉnh ủy. Đây không phải trong mắt không có lãnh đạo thì là gì?
Hơn nữa khi Giang Thượng Vân ở nhắc tới Dương Phàm, thái độ hơi phong phú một chút, biểu lộ một chút lo lắng rất tự nhiên. Hết thảy đều đúng như Giang Thượng Vân hy vọng, Miêu Hằng Sinh đã có cái nhìn khác về Dương Phàm
Mặc dù Giang Thượng Vân lần nữa nhấn mạnh phải giữ bí mật nhưng sau khi ra khỏi chỗ Giang Thượng Vân, chuyện đầu tiên là Miêu Hằng Sinh điện thoại cho thường ủy phó chủ tịch tỉnh đồng thời là xuất thân từ dân tộc thiểu số dân tộc Miêu – Lý Hán Cường. Nguyên nhân là vì trước kia Lâm Hải Sơn là bí thư huyện ủy huyện Văn Hải, quan hệ giữa hai người rất chặt chẽ. Thì thầm trong điện thoại, hương vị lại thay đổi tiếp. Lãnh đạo tỉnh đương nhiên sẽ không để lộ bí mật, Lâm Hải Sơn cũng là gieo gió gặt bão, tuy nhiên nhận thức về việc Dương Phàm không tôn trọng lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến tới không tôn trọng lãnh đạo bản địa đã hình thành.
Trong các thường ủy ở tỉnh này, có ai mà không có cấp dưới đề bạt lên chứ? Từ sau khi Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên tới thành phố Hải Tân nhận chức, điều chỉnh công tác rất mãnh liệt, không ít cán bộ bên dưới tới tìm lãnh đạo tố khổ. Tất cả mọi người đều khổ sở vì hai vị quan mới nhận chức là Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên, tuy nhiên việc điều chỉnh không có gì đáng trách cho nên đều phải giả bộ câm điếc. Dù sao thay ai đi đều như vậy cả. Tuy nhiên hiện tại tình hình đã thay đổi, Dương Phàm không thể thoát nổi cái mũ không tín nhiệm cán bộ bản địa.
Thủ đoạn gõ người của Giang Thượng Vân có thể nói là cực kỳ cao minh. Triệu Việt đương nhiên hiểu được tâm lý của y khi thông báo cho Miêu Hằng Sinh. Đứng ở vị trí cao phải biết thời thế. Về phần Dương Phàm sống chết thế nào, Triệu Việt không hề lo lắng chút nào. Ai dám động tới Dương Phàm, ở Bắc Kinh tự nhiên có người phải đập bàn chửi má nó. Tuy nhiên không động vào mày nhưng cho mày không ngừng bị phiền toái là chuyện đơn giản. Đến lúc đó Bí thư Dương còn không phải ngoan ngoãn tìm lãnh đạo tỉnh ủy điều giải sao?
Tìm ai chứ? Bởi vì Tập đoàn Thiên Mỹ hỗ trợ Hầu Phương Minh đã khiến bí thư Triệu nhìn vào nên bên phía Hầu Tiếu Thiên sẽ không ngốc đến mức tiếp tục bảo trì quan hệ thân mật, khẳng định sẽ bảo trì khoảng cách thích hợp. Cho nên, cuối cùng Dương Phàm muốn giải quyết vấn đề, chỉ có thể tìm bí thư Triệu Việt. Đến lúc đó, Triệu Việt còn không phải nói gì cũng được sao? Nếu không tội gì Triệu Việt phải đứng nhìn từ xa trong việc này chứ? Là bí thư thị ủy, Dương Phàm cũng không quá có khả năng tham dự nhiều vào tranh đấu trong lãnh đạo tỉnh ủy, kết quả cuối cùng chính là " tin tưởng tổ chức dựa vào tổ chức."
Dương Phàm mặc dù đã rất thành thục nhưng là một bí thư thị ủy, đâu phải không làm gì hoặc không nói gì là không phạm sai lầm (đắc tội với người). Đã làm việc thì bất kể mày có lý do nào cũng thế thôi, chuyện đó là đương nhiên.
Trong phòng họp của huyện Văn Hải, mời họp từ chín giờ. Từ trước tới giờ, Dương Phàm vốn không mấy khi nói chuyện lâu hơn nửa giờ, không ngờ lần này nói một hơi hơn hai tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng uống nước vài lần, cũng không cần đi nhà vệ sinh. Tuy rằng các cán bộ bên dưới nghe rất buồn ngủ nhưng không ai dám lộ ra một chút thái độ nào, cũng không ai dám đi nhà vệ sinh. Đang nói chuyện bên trên chính là bí thư thị ủy, nếu ai biểu hiện ra chỗ nào không tôn trọng, lát nữa bí thư Lâm sẽ tìm mày nói chuyện "công tác".
Toàn bộ cán bộ cấp trưởng phòng trở lên trong huyện đều đi họp, công việc ở hai bộ máy tự nhiên thả lỏng không ít. Năm chiếc xe tạo thành một đoàn đi tới, những người từ trên nhảy xuống đều mặt mũi nghiêm nghị, thậm chí còn mặt đen như Bao Công.
Di động của Dương Phàm rung lên, sau khi nghe động tĩnh, Dương Phàm mới dừng nói chuyện. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Bí thư Dương muốn đi ra ngoài một chút, các cán bộ cũng muốn nhân cơ hội đi nhà vệ sinh. Có mấy người to gan, trong lúc bí thư Lâm nói chuyện, lặng lẽ đi ra ngoài, kết quả lập tức bị mấy người mặt sắt đen sì bắt trở lại, thậm chí còn quên cả việc đang buồn tể.
Sau khi đi ra, Dương Phàm tìm được đám người Tùng Lệ Lệ đang chờ bên ngoài, cười nói:
- Mọi người cứ làm việc, tôi quay về nhà khách điện thoại báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh ủy.
Theo phân công trước đó, cầm tặc tiên cầm vương (bắt giặc phải bắt chúa trước tiên),Lâm Hải Sơn đang nói chuyện trên đài chủ tịch bị người của Ủy ban Kỷ luật tóm lấy. Sắc mặt y tái mét, vừa đi vừa gào lên:
- Các người muốn làm gì, tôi muốn gặp bí thư Dương.
Bên dưới đều là người của Lâm Hải Sơn, còn đang kinh hãi thì tất cả các canh cửa đều bị mở ra, cảnh sát đằng đằng bao vây. Tiếp đó, theo dặn dò lúc trước của Dương Phàm, chủ tịch huyện Trương Quân đứng lên đài chủ tịch đập bàn nói:
- Tất cả im lặng cho tôi, đây là Ủy ban Kỷ luật thành phố phối hợp với cục Chống tham nhũng, cục Công an phá án, ai dám gây rối?
Tất cả những cán bộ bị gọi tên có thể nói là biểu hiện thiên hình vạn trạng, có khóc trời sầu đất thảm, có kẻ muốn tự sát, có kẻ sắc mặt trắng bệch không nói được một lời, có kẻ còn tè cả ra quần.
Cũng may ở thành phố tới nhiều người, Trương Quân bên này cũng sớm có một chút an bài, Trương Quân cũng có thể điều động công an huyện. Hai bên phối hợp hành động, một hơi mang đi 28 người khỏi hiện trường. Lúc này phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lý Hùng mới thu lại tờ giấy trên tay. Lâm Phong đã bị cảnh sát bắt trong một nhà khách. Sự kiện này gây chấn động có thể nói là cực lớn. Buổi chiều cùng ngày, gần như toàn bộ huyện đã biết sự việc. Nghe nói anh em Lâm gia bị bắt, toàn bộ huyện nổi lên tiếng pháo liên thanh, thậm chí còn liên tục tới tối, khiến pháo bị bán hết sạch.
Trở lại nhà khách, Dương Phàm báo cáo lên tỉnh theo thứ tự. Sau khi nghe xong báo cáo, Triệu Việt cổ vũ hai câu, nghiêm túc tỏ vẻ phải xử lý vụ án sao cho hài lòng quần chúng nhân dân. Giang Thượng Vân nghe xong cũng cực kỳ nghiêm túc, cổ vũ hai câu theo thường lệ rồi treo điện thoại. Miêu Hằng Sinh nghe xong thì hừ một tiếng nói:
- Đã biết, đồng chí Dương Phàm quyết đoán không nhỏ nhỉ!
Chỉ có Hầu Tiếu Thiên nghe xong thì cẩn thận hỏi phản ứng của mấy lãnh đạo, sau đó trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Đồng chí Dương Phàm, tôi có lời khó nói trong điện thoại. Tóm lại, sau này cậu phải cẩn thận hết thảy.
Treo điện thoại Hầu Tiếu Thiên mỉm cười một cái, đứng lên đi lại trong phòng, vừa đi vừa ầm ừ một khúc nhạc. Chỉ cần từ mấy lời của các lãnh đạo tỉnh ủy bên kia, Hầu Tiếu Thiên có thể nhìn ra một chút ý vị. Triệu Việt đường hoàng, đứng ở lập trường đại nghĩa, trong lòng có tính toán gì thì chưa thể đoán được. Nhưng phản ứng của Giang Thượng Vân và Miêu Hằng Sinh lại khác. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hầu Tiếu Thiên cảm thấy mình cần phải chỉ điểm một chút cho Dương Phàm. Với sự thông minh của mình, không khó để Dương Phàm nghĩ ra được một chút, cho dù không rõ thì cũng có sự đề phòng. Sau này có người sẽ chờ cơ hội xuống tay, đến lúc đó Dương Phàm nghĩ đến lời nhắc nhở của mình, tự nhiên sẽ hướng sang bên mình một chút.
Hầu Tiếu Thiên là người muốn tiếp tục tiến bộ, nếu muốn tiếp tục tiến bộ, có thể được Trần gia trợ lực, khẳng định là thuận lợi rất nhiều. Về phần tâm tư của Triệu Việt, Hầu Tiếu Thiên tự nhiên là hiểu rõ nhất. Hai người cầm đầu hai bộ máy, chẳng lẽ không hiểu nhau sao? Chỉ cần thuận thế gảy một chút, đóng vai người tốt, sau này Dương Phàm hồi báo, quan hệ với Trần gia sau lưng Dương Phàm có thể sâu sắc thêm một bước.
Treo điện thoại, Dương Phàm suy nghĩ một chút. Đầu tiên là phản ứng và lời nhắc nhở của Hầu Tiếu Thiên là có đạo lý. Tiếp theo đạo lý này ở đâu thì chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra một hai phần, phần còn lại về nhà suy nghĩ thêm một chút cũng được. Cuối cùng, Hầu Tiếu Thiên nhắc nhở như vậy khẳng định không phải hoàn toàn xuất phát từ thiện ý. Con người có thân phận như hắn chắc chắn không suy xét vấn đề đơn giản như vậy.
Nói đến ở tỉnh Thiên Nhai này, những người mà Dương Phàm cần phải đề phòng nhất là ai, chủ tịch tỉnh Hầu cũng ở vị trí không thấp. Về phần bên phía tỉnh ủy, rất nhiều chuyện hiện tại như lọt vào trong sương mù, phải đợi tình báo chuẩn xác rồi nói sau.
Vụ án có người của tổ chuyên án làm việc, Dương Phàm tự nhiên sẽ không can thiệp. Hiện tại thành phố Hải Tân cũng không có chuyện gì quan trọng hơn, Dương Phàm ở lại nhà khách theo dõi, đồng thời cũng chính thức thông báo cho Tống Đại Thành, nói y lựa chọn người tới hiệp trợ điều tra.
Huyện Văn Hải bắt một số người khiến nảy sinh vấn đề lựa chọn người mới cho bộ máy chính quyền, Dương Phàm bắt buộc phải suy nghĩ kỹ. Đến tối, Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba cũng tới huyện Văn Hải, tìm Dương Phàm cùng họp nghiên cứu chuyện này. Năm vị trí trong thường ủy huyện ủy, nếu nói Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba không muốn đưa người vào là nói dối. Tuy nhiên ở trước mặt Dương Phàm, bọn họ không dám lộ ra điều gì quá khó coi.
Đầu tiên cần xác định chính là bí thư huyện ủy. Hiện tại theo ý Dương Phàm thì Trương Quân tạm thời chủ trì công việc của cả hai bộ máy, cũng chỉ là công tác quá độ. Khi lựa chọn bí thư huyện ủy, Dương Phàm ám chỉ xem trọng Trương Quân một chút, hai người tự nhiên không có ý kiến gì. Ở những vị trí khác, Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim tự nhiên xuất hiện những lựa chọn khác nhau. Đàm Tuyết Ba muốn đưa một tên phó cục trưởng cục Du lịch thành phố, Ngô Địa Kim thì đề nghị một phó cục trưởng cục Đất đai.
Đang ở bên cạnh dự thính, lúc này Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười nói:
- Tôi cảm thấy mọi người có nên trưng cầu ý kiến của các đồng chí bản địa một chút không? Dù sao tương lai bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện phải phối hợp làm việc mà.
Vừa nghe thấy lời này, Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim đều cho rằng đó là ý tứ của Dương Phàm, không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Phàm, không ngờ Dương Phàm chỉ thản nhiên nói:
- Phải tôn trọng các đồng chí địa phương, tuy nhiên có lẽ cứ thảo luận trước một chút, xem có người thích hợp để lựa chọn không.
Vừa nghe thấy vậy, Tùng Lệ Lệ lập tức cúi đầu xuống, trong lòng u oán. Trương Quân là cấp dưới cũ của cô ta, Tùng Lệ Lệ muốn kéo lên một chút, đương nhiên là Dương Phàm hiểu tâm tư của cô. Tuy nhiên trong cuộc họp nhỏ này, Tùng Lệ Lệ lại can thiệp tới vấn đề nhân sự, Dương Phàm cho rằng không thích hợp, tự nhiên là phải gõ một chút. "Đừng tưởng rằng mình được yêu thì sẽ được chiều!" Thực ra Dương Phàm nói chính là ý này, tuy nhiên Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba đều không nghe ra.
Bọn họ không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ, theo cách hiểu của họ, dù cô là thường vụ thị ủy nhưng trong vấn đề nhân sự, cô chưa đủ quyền lên tiếng. Bí thư Dương có thể làm vậy là tỏ vẻ nhắc nhở một chút nhưng vẫn để lại mặt mũi cho trưởng ban thư ký Tùng.
Tùng Lệ Lệ bị Dương Phàm gõ, trong lòng Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba thật ra rất vui vẻ. Người đàn bà này cả ngày quấn lấy lãnh đạo, muốn gần gũi lãnh đạo, không ngờ dám hoa tay múa chân cả trong vấn đề nhân sự.
Vui vẻ là vui vẻ, tuy nhiên sau khi Tùng Lệ Lệ bị gõ, thái độ của Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim cũng cẩn thận hẳn lên, trong các thảo luận tiếp theo đều lựa chọn từ ngữ hết sức cẩn thận. Hai người đều tự đề cử hai phó cục trưởng trong thành phố Hải Tân, thái độ chính là không cần trưng cầu ý tứ của Trương Quân.
Về vấn đề chủ tịch huyện Văn Hải, thực ra trong lòng Dương Phàm đã sớm có tính toán. Rất đơn giản, Dương Phàm muốn bồi thường cho Tào Dĩnh Nguyên một chút. Sự tình lần trước (Dương Phàm đột nhiên đến tham gia lễ khai giảng lớp học dành cho cán bộ thành phố Hải Tân ở trường Đảng tỉnh) đã làm lão Tào rất bị động, chủ động bù lại một chút cho thỏa đáng, tiện thể đẩy lão Tào và Ngô Địa Kim, Đàm Tuyết Ba lên võ đài. Dương Phàm đứng ở chỗ cao xem trò vui là được. Về phần mấy chức phó khác, trong tay Dương Phàm cũng không có sẵn người để chọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.