Chương trước
Chương sau
Lời nói này làm cho La Tiến Tiến có chút giật mình. Hai chai Lafite năm 89 cũng không rẻ gì hết, không kém bao nhiêu so với bữa ăn này.
Nhưng không ngờ chủ quán lại nói là tặng, còn nói thêm một câu là vì mặt mũi của tên Dương Phàm kia. Đây không phải là tát thẳng vào mặt mình sao? Hôm nay mình mời khách mà.
Dương Phàm nghe xong không khỏi khoát tay chặn lại:
- Không cần, tôi không thích uống rượu ngoại, mang Ngũ Lương Dịch lên đi.
Hồ Gia Anh mỉm cười nói:
- Ngũ Lương Dịch không có loại lâu năm, nhưng rượu Mao Đài 60 năm thì cũng có một chai, tôi mang lên cho ngài nhé?
Đây rõ ràng là lấy lòng một cách rõ ràng, thậm chí Hồ Gia Anh còn không nhìn người mời khách là La Tiến Tiến một lần, thật quá đáng. Thực ra cũng không thể trách Hồ Gia Anh làm như vậy. Hồ Gia Anh trước sau như một luôn ghét đám người nghĩ mình có tiền mà lại ra vẻ ta đây. Hôm nay có Dương Phàm ở phía trước, có gì mà phải lo lắng.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Mao Đài tôi không quá thích. Thôi vậy, Mao Đài đi.
Sau khi chọn rượu, Dương Phàm mơ hồ thành nhân vật chính trong bàn tiệc. Điều này làm cho La Tiến Tiến muốn ra vẻ cũng không có cơ hội. La Tiến Tiến cố tình muốn nói mình có tiền, nhưng chủ quán cũng có ý tốt mà. Khách cần mặt mũi nhưng chủ chẳng lẽ không có mặt mũi sao? Chẳng qua bây giờ mà ý kiến lại không có khí độ. La Tiến Tiến trong lòng rất buồn bực nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười theo. Chẳng qua La Tiến Tiến cũng không dám coi thường Dương Phàm nữa, thầm nói chẳng lẽ mình nhìn nhầm.
Lúc này Hồ Gia Anh nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Mấy người cục trưởng Tân muốn đến mời rượu ngài, ngài thấy có được không?
Dương Phàm vốn định nói không cần, nhưng hơi suy nghĩ một chút thì thấy nếu không đồng ý thì trong lòng bọn họ lại lo lắng, vì thế gật đầu nói:
- Chờ chút, bên này bắt đầu hãy đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đang khi nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Chu Giai mặc váy đỏ chót đi vào, liếc nhìn thì thấy La Tiến Tiến liền đi lên cười nói:
- Anh đến sớm nhỉ, quà trung thu tôi còn chưa cảm ơn anh. Bây giờ sao lại không biết xấu hổ để anh mời chứ.
Khi bắt tay La Tiến Tiến, Chu Giai tỏ vẻ rất coi trọng La Tiến Tiến. Điều này làm La Tiến Tiến đắc ý ra mặt.
- Ha ha, chị việc gì phải khách khí với tôi?
La Tiến Tiến ra vẻ tự nhiên. Chu Giai thấy Chu Dĩnh liền căng cứng mà cười nói:
- Chu Dĩnh cũng ở đây à?
Chu Dĩnh cười cười đứng lên bắt tay Chu Giai:
- Chào bí thư Chu.
Lúc này Hồ Gia Anh đứng bên liền tránh sang, góc độ tránh ra quá chuẩn nên lộ ra Dương Phàm ở phía sau mình. Dương Phàm ngồi im tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Chu Giai.
Cả người Chu Giai giống như bị đóng băng vậy, lập tức trở nên cứng ngắc, vẻ mặt rụt rè và tự đắc lập tức bay khỏi chín tầng mây. Chu Giai chớp chớp đôi mắt to xác định mình không nhìn lầm. Trên mặt Chu Giai trong nháy mắt lộ ra vẻ tươi cười, hơi khom lưng đi về phía trước một bước bắt tay Dương Phàm vẫn ngồi im tại chỗ.
- Bí thư Dương, sao ngài cũng ở đây. Đều trách tôi có mắt mà không tinh, không thấy ngài, thật là thất lễ.
Chu Giai cười cười rồi nói khá khoa trương. La Tiến Tiến ở bên cạnh mới ngồi xuống được một nửa liền cứng đơ ra đó, còn tưởng mình nghe nhầm chứ. Chu Giai không phải là bà con với trưởng ban thư ký tỉnh ủy sao? Ở thành phố Hải Tân này còn có loại người nào có thể ra mặt ta đây với Chu Giai như vậy? Như thế không ăn tát mới là lạ.
- Ừ, Tiểu Chu à? Mấy lần trước chẳng qua chỉ làm quen một chút nhưng không có cơ hội ngồi nói chuyện. Tôi đang định dành thời gian sang Thành đoàn một chút, hiểu rõ tình hình công việc của Thành đoàn.
Dương Phàm vừa nói nhưng không khỏi nhìn một chút. Không có cách nào mà, Chu Dĩnh ở bên cạnh nhưng Chu Giai đúng là rất đẹp.
- Vậy tốt quá, toàn thể nhân viên Thành đoàn luôn chờ ngài đến chỉ thị.
Chu Giai không hề do dự nịnh bợ. Dương Phàm ngồi im tại chỗ cười cười.
Lúc này ngoài cửa được đẩy ra. Tân Cầu Quân đi ở phía trước, cười cười đầy mặt cầm chén rượu đi vào, phía sau còn một đám cán bộ nữa, từng người từng người rất cung kính hơn cả con cháu gặp ông cha.
La Tiến Tiến đã trải qua một lần mời khách bi kịch nhất trong cuộc đời. Những tên đến kính rượu đúng là làm cho người ta tức giận. Năm người do Tân Cầu Quân cầm đầu xếp thành một hàng đi đến trước mặt Dương Phàm, cung kính cười nói:
- Bí thư Dương, vốn muốn mời Bí thư Dương, nhưng nghe nói có người mời ngài nên chúng tôi không thể nào đoạt lại được. Tôi xin uống ba chén, ngài tùy ý.
Mấy người cùng mở miệng nói. Sau khi mời rượu Dương Phàm, đến lượt Chu Giai là đãi ngộ giảm hẳn. Một người mời một chén, sau đó đến lượt Chu Dĩnh cũng mỗi người một chén. Đến lượt La Tiến Tiến cũng là một chén. Những người này thậm chí không có hứng thú hỏi một câu ông chủ La là ai, chỉ để ý đi vào mời rượu, sau đó chào Dương Phàm. Ý rất rõ ràng, mọi người vào đây mời rượu hoàn toàn là vì Bí thư Dương ở đây. La Tiến Tiến đến bây giờ mới lấy lại tinh thần, nhưng hắn không nghĩ đến Dương Phàm là bí thư thị ủy. Có ai là bí thư thị ủy trẻ tuổi như vậy đâu? Người ngồi ở vị trí này không phải đều là các lão già sao? La Tiến Tiến bản năng cho rằng Dương Phàm có lẽ là bí thư của cục Chống tham nhũng hoặc Ủy ban kỷ luật.
Bởi vì khá tùy ý cho nên Dương Phàm đều mỗi người uống một chén, cuối cùng cũng thấy những người này đi ra ngoài. La Tiến Tiến nhỏ giọng nói với Chu Giai những người đó là ai. Nghe nói đều là các cục trưởng các cục trong thành phố Hải Tân, La Tiến Tiến không khỏi ngây ra. Những người này xuất hiện một hai người cũng thôi, vậy mà xuất hiện cả đám, như vậy đúng là hiếm có.
Đám Tân Cầu Quân vừa đi ra, La Tiến Tiến đang định một lần nữa làm quen lại với Dương Phàm thì cửa đã được mở ra. Phó thị trưởng Liễu Diệp đi vào cười nói:
- Bí thư Dương thật đúng là ở đây, tôi còn tưởng bọn họ gạt tôi. Bí thư Dương. Bí thư Dương, tôi đến mời rượu ngài.
Dương Phàm lần đầu tiên đứng lên, cười cười giơ chén lên rồi nói:
- Phó thị trưởng Liễu quá khách khí.
Liễu Diệp cũng là bộ dạng như vậy, tôi ba chén, ngài một chén. Người phụ nữ Liễu Diệp này đúng là biết uống, ba chén uống vào bụng mà mặt không đổi sắc. Liễu Diệp không định rời đi mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Lúc này La Tiến Tiến liền khẽ kéo áo Chu Giai đang cười cười với Dương Phàm, chờ Chu Giai quay đầu lại liền nhỏ giọng nói:
- Chu Giai, Dương Phàm là bí thư gì vậy?
Chu Giai nhìn La Tiến Tiến, chép chép miệng nhỏ giọng nói:
- Anh mời khách thế nào vậy hả? Tôi còn tưởng rằng anh muốn nịnh nọt Bí thư Dương cơ chứ. Anh bây giờ còn không biết đó chính là bí thư thị ủy Dương Phàm sao? Khu biệt thự ven biển mà công ty các anh muốn xây dựng đó, tôi nghĩ anh vì việc này mà mời khách.
La Tiến Tiến lúc này đúng là muốn tát vào mặt mình thật mạnh? Ra vẻ ta đây một lúc lâu, không ngờ lại không biết người ta là bí thư thị ủy, cái này đúng là quá mất mặt. Không ngờ mình còn không biết xấu hổ ra vẻ mình có tiền trước mặt bí thư thị ủy. Đây không phải là điển hình không có việc mà tìm đánh sao? Bí thư thị ủy trẻ tuổi như vậy nếu không tận mắt nhìn thì có ai tin chứ?
La Tiến Tiến còn đang sững sờ thì Chu Giai đã cầm chén rượu lên cười nói với mấy người Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi sức uống kém nên chỉ có thể mời ngài một chén, ngài tùy ý.
Mời rượu Dương Phàm, Chu Giai lại mời Liễu Diệp.
La Tiến Tiến cũng không quá ngu, công ty muốn khai thác khu đất ven biển, chuyện này bây giờ đang vướng ở chỗ cục Đất đai, tìm Chu Giai không phải hy vọng chị ta có thể giúp sao?
- Bí thư Dương, thứ cho tôi mắt kém không thấy Thái Sơn. Tôi tự phạt mình ba chén, còn ngài tùy ý.
La Tiến Tiến thật ra rất nhanh liền lộ ra vị trí của mình. Một người có mấy trăm triệu dù rất đáng kiêu ngạo, nhưng so sánh với Dương Phàm là bí thư thị ủy thì La Tiến Tiến đúng là chẳng đáng gì. Dương Phàm cũng không cần nhờ vả gì La Tiến Tiến, nhưng muốn thu thập hắn lại quá dễ dàng. Làm ăn ở địa bàn của người ta, không ngoan ngoãn không phải là tự tìm xui xẻo sao? Sau khi mời rượu, La Tiến Tiến cuối cùng nhìn Chu Dĩnh một cái, sau đó bắt đầu không dám nhìn linh tinh nữa.
Trung tâm bữa cơm rất nhanh trở thành Dương Phàm và Liễu Diệp. Hai người khách khí vài câu. Dương Phàm mới biết chủ tịch huyện Văn Hải Trương Quân và phó chủ tịch huyện Văn Hải phụ trách giáo dục mời Liễu Diệp dùng cơm. Cụ thể vì sao lại vậy Dương Phàm cũng không hỏi. Nghe nói bí thư thị ủy Dương Phàm ở đây, mấy người ở huyện Văn Hải muốn đến nhưng Liễu Diệp tỏ vẻ phải đến hỏi thăm trước.
Nghe nói người của huyện Văn Hải muốn đến mời rượu, Dương Phàm cười nói:
- Chắc là thôi, tối còn có chút công việc cần xử lý, uống nhiều chỉ có thể ngủ mà thôi.
Trên đường về nhà, Chu Dĩnh nhớ đến bộ dạng trước và sau của La Tiến Tiến, không khỏi len lén cười trộm không thôi. Bữa cơm này tốn hơn 20 ngàn, nhưng các món ăn gần như không được động tới. Dương Phàm nhìn Chu Dĩnh như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng nhưng không nói gì.
Sau khi Dương Phàm và Chu Dĩnh đi trước, La Tiến Tiến đi thanh toán. Lúc này Hồ Gia Anh mới cuối cùng đi tới nói:
- Giảm cho anh La đây ... %
Chu Giai thật ra hay đến đây dùng cơm, sau khi đưa Dương Phàm lên xe chị ta liền quay đầu lại tìm La Tiến Tiến. Chu Giai nghe thấy Hồ Gia Anh nói liền cười cười một tiếng:
- Bà chủ Hồ đúng là không công bằng, vì sao giảm giá cho La Tiến Tiến nhiều như vậy mà lại không giảm cho tôi.
Hồ Gia Anh cười hì hì nói:
- Chị ăn tiền công mà. Nếu là mời khách theo danh nghĩa tư nhân, tôi sẽ giảm cho chị hơn một chút.
Lời này của Hồ Gia Anh đúng là làm cho Chu Giai cao hứng.
Sau khi thanh toán Chu Giai và La Tiến Tiến ra ngoài, thấy xung quanh không có ai, Chu Giai liền nghiêm túc nhỏ giọng nói:
- Tiên Tiến, anh làm cái gì thế hả? Có ai mời khách như anh không?
La Tiến Tiến lúc này mới nói cái chuyện ngu ngốc mà mình làm ra. Chu Giai nghe xong gật đầu nói:
- Nói như vậy vấn đề cũng không lớn. Bí thư Dương không có ý trách tội anh, chẳng qua Chu Dĩnh kia nghe nói là em gái của Bí thư Dương, tóm lại là người rất thân. Người ta nếu không nhìn trúng anh, anh đừng có mà dây dưa.
La Tiến Tiến thực ra khá sợ Chu Giai, ngoan ngoãn cụp mắt nhỏ giọng nói:
- Chu Giai, Dương Phàm có lai lịch rất lớn sao?
Chu Giai thản nhiên nói:
- Anh không phải người trong nhà nước thì hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Ngoan ngoãn làm ăn buôn bán kiếm tiền của anh đi. Nếu thật sự muốn biết thì về nhờ bố anh đi hỏi cậu tôi đi, tôi không lắm miệng.
Chu Giai và La Tiến Tiến là bạn học hồi cấp ba. Bố La Tiến Tiến trước đây lập nghiệp nhờ công trình đường cao tốc phía Đông tỉnh Thiên Nhai. Các hạng mục kinh doanh của tập đoàn Đại Phương rất rộng, ngoại trừ xây dựng, đất đai còn cả mấy ngành như sản xuất rượu, nuôi trồng thủy sản ... Bố La Tiến Tiến và ông cậu của Chu Giai – trưởng ban thư ký tỉnh ủy có quan hệ rất tốt. Cho nên Chu Giai mới có thể tìm La Tiến Tiến giúp việc quà tặng tết trung thu.
Bố Chu Giai là giám đốc sở Lâm nghiệp tỉnh, từ nhỏ sống trong gia đình quan lớn, cho nên người khá chững cạch. Chu Giai có bằng cấp thạc sĩ, lại được ông cậu rất thích. Tuổi của Chu Giai gần bằng Tùng Lệ Lệ. Chu Giai có thể ngồi ở vị trí bí thư Thành đoàn một phần là nhờ ông cậu, hơn nữa kết hợp với năng lực của mình. So sánh với Tùng Lệ Lệ, Chu Giai ít nhiều có chút không phục. Chẳng qua bố Tùng Lệ Lệ là phó bí thư tỉnh ủy khóa trước, trước khi xuống đã nhấc Tùng Lệ Lệ lên.
Về đến biệt thự, Chu Dĩnh cười hì hì nói chuyện bữa cơm với Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm, cười cười không ngừng. Dương Phàm thấy ba người phụ nữ nói chuyện vui vẻ như vậy nên sau khi tắm rửa liền lặng lẽ chuồn vào trong phòng làm việc. Về phần tập đoàn Đại Phương, Dương Phàm hình như nghe người nhắc tới. Nhưng Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra nên hắn rút điện thoại di động ra gọi cho Tùng Lệ Lệ.
- Có một tập đoàn Đại Phương, chị có biết không? Tôi hình như nghe ai đó nói rồi thì phải.
Tùng Lệ Lệ đang nằm trên giường dùng máy tính xách tay lên mạng nghe Dương Phàm nói thế liền cười hì hì mà nói:
- tập đoàn này tôi biết, là một tập đoàn khá nổi tiếng trong tỉnh Thiên Nhai. Anh lên mạng nói chuyện đi, tôi đang trên mạng, thuận tiện gửi cho anh chút tài liệu.
Dương Phàm mở máy tính xách tay lên, đăng nhập vào QQ, hai người tiến hành nói chuyện qua mạng. Sau khi nghe Tùng Lệ Lệ giới thiệu, Dương Phàm mới biết tập đoàn Đại Phương mấy năm nay hoạt động rất nhiều ở thành phố Hải Tân. Trong đó có khá nhiều công trình đều do tập đoàn Đại Phương làm. Ví dụ như hai con đê, quảng trường Hải Tân ... Khi thị trưởng khóa trước gặp vận đen vậy mà cũng không liên lụy gì đến tập đoàn Đại Phương. Tùng Lệ Lệ cho rằng chuyện này rất kỳ quái. Đám tham quan đó chỗ nào có lợi không thò tay vào mới là lạ.
Dương Phàm cũng hiểu được chuyện này không bình thường. Chẳng qua vụ án này do Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tra xét, Dương Phàm cũng không tiện nói gì, không có bằng chứng gì thì có thể đoán và lén lút ra mà thôi.
Sau khi nói chuyện chính xong, Dương Phàm muốn tắt QQ, Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười nói:
- Đừng ra, tôi cho anh xem cái này.
Dương Phàm sửng sốt một chút, không ngờ Tùng Lệ Lệ lại nhìn vào webcam, nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ xuống lộ ra chiếc áo lót màu đen đầy hấp dẫn bên trong. Tùng Lệ Lệ nói đầy ý khiêu khích:
- Sao? Hôm nay tôi mới mua đó, định mặc cho anh xem.
Ý chính là anh không đề xuất cùng nhau, tôi cũng không tiện mở miệng nói trước mà.
Dương Phàm đúng là chưa làm cái chuyện này bao giờ, nhưng hắn cũng cảm thấy rất kích thích. Chẳng qua cái này xem nhiều sẽ phải suy nghĩ, vì thế nói mấy câu rồi vội vàng tắt QQ đi nếu không sẽ nóng trong người.
Bởi vì Lê Quý là người huyện Văn Hải, Dương Phàm quyết định chọn địa điểm đi kiểm tra đầu tiên là huyện Văn Hải. Huyện Văn Hải là huyện do người tộc Lê tự trị, có địa hình đồi núi nhưng cũng có bờ biển dài, tài nguyên du lịch phong phú. Cho nên du lịch coi như ngành hàng đầu của huyện Văn Hải. Nông nghiệp và các ngành nghề thủ công nghiệp đứng phía sau. Nói tóm lại kinh tế của huyện Văn Hải cũng không quá phát triển.
Lần đi này Dương Phàm chỉ mang Lê Quý và Tùng Lệ Lệ, ít nhiều có ý lặng lẽ xuống địa phương, ý định đi xem xung quanh một chút rồi mới đến huyện ủy và chính quyền huyện Văn Hải. Nếu không trực tiếp đến đó thì đừng mong thấy được vấn đề gì. Từ nội thành xuất phát đi khoảng một tiếng, xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào nội thành huyện Văn Hải.
Sau khi vào nội thành huyện Văn Hải, Lê Quý cười cười quay đầu lại hỏi Dương Phàm:
- Bí thư Dương, ngài xem nên đi đâu bây giờ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đến nhà anh trước đi, bao lâu rồi anh không về nhà?
Vừa nói đến chuyện nhà Lê Quý, Dương Phàm đột nhiên nhớ tới một chuyện rồi nói:
- Lê Quý, sao tôi chưa từng thấy con của anh.
Lúc trước khi Lâm Đốn lựa chọn Lê Quý, Dương Phàm đọc tài liệu của Lê Quý thì nhớ kỹ Lê Quý đã ly hôn, con trai do Lê Quý nuôi.
Nhắc đến chuyện này Lê Quý không khỏi có chút buồn bã. Dương Phàm ít nhiều có chút áy náy thì Lê Quý nói:
- Con trai tôi đang sống cùng ông bà. Tôi mang theo nó cũng không tiện. Bố tôi là giáo viên tiểu học, mẹ tôi lại là một người phụ nữ nông thôn không biết chữ.
Dương Phàm gật đầu không hỏi nữa. Lê Quý cũng không nói gì, vội vàng chỉ đường cho Liêu Chính Vũ. Không lâu sau thì đến một nơi có các ngôi nhà trông khá rách nát, hai bên đường cỏ dại mọc nhiều, nhìn như nông thôn.
Lê Quý lúc này cười giải thích:
- Điều kiện gia đình tôi cũng bình thường, mảnh đất này là của ông cha để lại, bây giờ nội thành đang mở rộng đến đây.
Thời gian vẫn còn sớm, cửa nhà Lê Quý đang đóng chặt, một con chó nằm trước cổng. Thấy xe đi tới, nó cảnh giác đứng dậy đề phòng. Lúc Lê Quý xuống xe thì con chó lập tức vui mừng lao tới. Lê Quý cười cười hô:
- A Hoàng đừng làm loạn, đứng im không được động.
Lê Quý vừa nói thì con chó thật sự nghe lời đứng tại chỗ vẫy vẫy đuôi. Lê Quý cười cười giới thiệu cho Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ vừa xuống xe:
- Đây là nhà của tôi.
Một căn nhà hai tầng, từ xa xa nhìn lại thì còn hoành tráng chút, nhưng nhìn gần lại thấy đã cũ kỹ, tường không được sơn trát gì cả. Lê Quý thành thạo lấy chìa khóa cửa trong góc tường ra. Bên trong giống bên ngoài, tường không được trát, gạch đỏ hiện rõ ra ngoài. Trong nhà thoạt nhìn đúng là không giàu có gì.
- Bí thư Dương, nơi này hơi đơn sơ một chút. Thực ra đều trách tôi cả, trong nhà đã bỏ ra không ít tiền để tôi học và kết hôn, tôi lại có nhiều anh chị em. Ở nội thành tôi còn có một căn phòng nhỏ, chẳng qua bây giờ đang cho người ta thuê.
Trong phòng khách có tủ lạnh và một chiếc Tv loại cũ, các đồ điện khác không có. Lê Quý thuần thục lau bàn rồi mời ba người ngồi xuống. Mở tủ lạnh thì thấy trống không, Lê Quý có chút xấu hổ nói:
- Tôi đi mua nước.
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Không cần, cậu đừng để ý. Tôi chuẩn bị hết rồi.
Dương Phàm vừa nói rồi nhìn Liêu Chính Vũ. Liêu Chính Vũ lập tức đứng lên đi tới sau xe mở cốp ra.
Lê Quý đi tới nhìn thì thấy bên trong để đủ thứ như thuốc, rượu, đồ chơi, đồ ăn, đồ uống, sách vở, bút, nói chung có đủ thứ. Lê Quý giật mình quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ cười giải thích:
- Bí thư Dương nói với tôi đây là lần đầu tiên đến, không thể đi tay không được, cho nên tôi dẫn Tiểu Liêu đi mua đồ.
Mắt Lê Quý hơi đỏ lên, cái mũi chua xót. Lê Quý vội vàng quay đầu lại lén lau mắt. Lê Quý giúp Liêu Chính Vũ mang đồ vào trong, Tùng Lệ Lệ cũng cười cười đi tới giúp. Dương Phàm vốn định đứng dậy giúp nhưng nghĩ lại lại ngồi im một chỗ. Nếu không Lê Quý lại càng thêm xấu hổ.
Các thứ đặt thành một đống trong phòng khách, Tùng Lệ Lệ không ngờ còn mua một chiếc xe đạp dành cho trẻ em. Có trời mới biết Tùng Lệ Lệ nghĩ như thế nào mà lại cẩn thận như vậy.
Sau một phen chuyển đồ đạc, gần xong thì một bà lão cầm rổ chạy về. Mẹ Lê Quý đã về. Mẹ Lê Quý kéo Lê Quý ra nói một lúc nhưng Dương Phàm không hiểu chữ gì. Lê Quý cười giải thích với Dương Phàm:
- Mẹ tôi nói tiếng của người tộc Lê. Bà gần như không biết tiếng phổ thông. Bà bảo tôi tiếp mọi người, bà đi mua đồ ăn, trưa ở nhà tôi dùng bữa.
Dương Phàm cảm thấy rất hài lòng vì Lê Quý không nói với bà lão về thân phận của mình. Nếu nói ra đúng là dọa cho người phụ nữ nông thôn sợ hãi.
- Ha ha, không cần đâu. Chúng ta sẽ đi xung quanh xem một chút sau đó trực tiếp đến huyện ủy. Nếu đã đến thì cũng không thể nào không đến hai nơi đó được.
Dương Phàm nói như thế, Lê Quý cũng không biết nói gì nữa, gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Mẹ Lê Quý kéo Lê Quý ra nói một trận, ý chính là nhất định phải lưu người lại ăn cơm.
Lê Quý nhỏ giọng nói với bà lão một chút, lúc này bốn người mới có thể đi ra. Đang lúc lên xe thì phía xa xa có tiếng động cơ ầm vang, một chiếc xe cẩu dừng lại trước một căn nhà. Sau đó bên đó rất ồn ào, mấy chục người đến vây quanh.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn Lê Quý. Lê Quý lập tức nghiêm mặt nói:
- Tôi sang đó hỏi tình hình.
Vừa nói Lê Quý liền chạy tới đó, Dương Phàm đứng tại chỗ nhìn sang.
Một lúc sau Lê Quý đi về.
- Bí thư Dương, công ty xây dựng đến giải tỏa. Vùng này muốn xây dựng một tiểu khu. Mà hộ dân này không đồng ý với công ty xây dựng kia, giống như không chịu rời đi.
Lê Quý vừa nói như vậy, Dương Phàm liền hiểu rõ, cười cười gật đầu nói:
- Chúng ta đi thôi, chuyện này cũng thường thấy.
Dương Phàm vừa mới lên xe, xe còn chưa khởi động thì thấy phía xa xa đột nhiên trở nên hỗn loạn. Một đám trai tráng không biết từ đâu lao ra, trong tay cầm gậy gỗ bắt đầu đánh những người kia.
Dương Phàm thấy cảnh này không khỏi ngây ra, lập tức nhìn Lê Quý. Lê Quý cũng không hiểu tình hình gì hết, khẩn trương quay đầu lại:
- Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hình như người bị đánh là chủ hộ và bà con.
Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Còn không mau báo cảnh sát?
Nhắc đến chuyện giải tỏa, từ trước đến nay luôn thuận buồn xuôi gió. Trước kia lúc Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng, khi chính quyền thành phố đi giải tỏa cưỡng chế đều là thuê mấy công ty giải tỏa chuyên nghiệp đi làm. Các công ty làm ngành này thì 100 % các công ty đều có đám người lăn lộn ở ngoài xã hội. Tóm lại rất dễ dàng làm được. Hơn nữa ở thành phố Uyển Lăng khi tiến hành giải tỏa, Dương Phàm chưa bao giờ gặp chuyện dùng bạo lực cả. Trước kia có nghe nói các nơi khác có chuyện như vậy. Không ngờ hôm nay lại thấy ở thành phố mà mình làm bí thư thị ủy.
Một người đàn ông bị đánh đến chảy máu đầu chạy đến trước cửa nhà Lê Quý, phía sau còn có hai người đuổi theo. Lê Quý thấy thế lập tức xuống xe, lớn tiếng quát:
- Dừng tay.
Hai người đuổi theo thấy có người ngăn cản, tên phía trước không hề do dự vung gậy đánh vào Lê Quý. Cũng may Lê Quý tay chân linh hoạt, vù một tiếng tránh được, trong miệng còn chửi gì đó. Lê Quý lanh lợi nhặt một hòn gạch ở chân tường, vung lên định ném.
Lúc này phía xa xa có người hét lên một câu:
- A Đông, về đây.
Hai người đuổi theo lúc này mới dừng tay, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Lê Quý, quay đầu lại đi về.
Dương Phàm xuống xe, mặt đầu tiên là đỏ sau đó thành xanh mét, cười lạnh nói với Tùng Lệ Lệ
- Gọi điện thoại, lập tức yêu cầu bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện Văn Hải đến đây cho tôi. Tôi muốn xem bọn họ giải thích như thế nào.
Tùng Lệ Lệ cũng tức giận đến độ trợn trừng mắt. Vừa nãy thiếu chút nữa là bị ăn đòn, tim vẫn đang đập mạnh.
Rút máy điện thoại di động ra, Tùng Lệ Lệ gần như là hét lên:
- Bảo Lâm Hải Sơn nghe điện thoại. Tôi là ai? Tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ.
Đợi đến ba phút sau, đầu bên kia điện thoại mới truyền ra giọng của Lâm Hải Sơn:
- Trưởng ban thư ký Tùng, tôi là Lâm Hải Sơn.
Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Đồng chí gọi cả Trương Quân nữa, lập tức đến đây cho tôi ... tôi bảo thư ký Lê nói địa điểm cho đồng chí.
Tùng Lệ Lệ nói ra địa điểm, tức giận rồi nhét điện thoại di động cho Lê Quý.
Lê Quý lại khá nhẹ nhàng nói địa chỉ, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Lâm, đồng chí tốt nhất là đến nhanh một chút. Bí thư Dương bây giờ đang rất tức giận.
Lâm Hải Sơn ở đầu bên kia vốn đang chủ trì hội nghị thường ủy, đang nói chuyện đến độ nước miếng tung bay, người ở phòng làm việc đến gọi nghe điện thoại. Tùng Lệ Lệ mặc dù là trưởng ban thư ký thị ủy, nhưng bí thư huyện ủy cũng không cần quá nịnh bợ. Tùng Lệ Lệ cũng không có tư cách làm cho người ta lập tức đến đây. Chẳng qua câu nói cuối cùng của Lê Quý làm cho mông Lâm Hải Sơn như có lửa cháy.
Gần như lao vào trong phòng họp, Lâm Hải Sơn rất nghiêm túc nói:
- Bí thư Dương đã xuống huyện, mọi người lập tức đi cùng tôi.
Làm cho Dương Phàm càng thêm tức giận đó là cảnh sát vẫn không tới. Bên kia đánh vẫn rất náo nhiệt. Một người béo mập đứng trên máy xúc, dùng tiếng địa phương hét lớn:
- Tao nói với mày ... nhà này nếu mày không tự mình dọn, tao sẽ dọn cho mày. Muốn ra tòa tao cũng chiều, muốn kiện tao thì cứ việc. Tóm lại hôm nay tao phải phá nhà mày.
Khi còi xe cảnh sát từ xa rú tới, hiện trường mới yên tĩnh lại. Sau đó xe cảnh sát 110 đã tới. Dương Phàm đứng trước xe lạnh lùng nhìn một đội xe bảy tám chiếc đến rồi đỗ lại. Những cán bộ trong huyện xuống xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.