Chương trước
Chương sau
Lâm Đốn nhớ tới thái độ của Liễu Chính Dương lúc trước, vốn định nói với Dương Phàm, ngẫm nghĩ một chút lại cố nhịn. Nhịn được chừng nửa giờ, khi Dương Phàm mở cửa đi ra, Lâm Đốn với cười đứng lên nói:
- Phó bí thư Dương có gì căn dặn không?
- Bảo Tiểu Vương chuẩn bị xe, đi tới cục Dân chính.
Khổng Tốc đang ngồi trong văn phòng buồn chán đọc báo, cục Dân chính này là cơ quan nhà nước, nói tốt không tốt, nói kém không kém, cũng tạm được. Lúc Tào Dĩnh Nguyên còn ở đây thì Khổng Tốc còn có hi vọng, Tào Dĩnh Nguyên điều đi rồi, Khổng Tốc cũng chỉ có thể cầu mong chớ bị người điều tới cái ghế ghẻ lạnh nào. Đã hơn 50 tuổi rồi, đời này cũng không còn chí hướng gì lớn cả. Hết thảy đều lấy ổn định là việc quan trọng nhất.
Khi điện thoại vang lên, Khổng Tốc nhìn thấy số di động của Lưu Ba gọi tới, lập tức nhìn xung quanh một chút.
- Chánh văn phòng Lưu, anh có chỉ thị gì vậy?
- Chỉ thị thì chưa nói tới, tuy nhiên hôm nay phó bí thư Dương có nhắc tới tên của đồng chí, hỏi nhận định của tôi về anh.
Lưu Ba nói chậm chạp, ra bộ muốn được thưởng công.
Tay Khổng Tốc run lên một chút, may mà di động không bị rơi, nhìn ra ngoài cửa ho khan một tiếng, sau khi đi ra hành lang xác định không có người khác, Khổng Tốc khẽ nói:
- Phần ân tình này. Tôi nhớ kỹ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy rằng phó bí thư Dương chưa hề ở lại nơi thị sát ăn bữa cơm nào, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình phơi phới của đồng chí Khổng Tốc. Cửa xe Audi đã mở từ lâu nhưng Khổng Tốc vẫn đứng ngây ngốc một chỗ.
Rất muốn chia sẻ niềm vui sướng này với một số người, thậm chí còn muốn hét toáng lên cho thỏa. Thế nhưng Khổng Tốc nhanh chóng nhớ ra, tính tình phó bí thư Dương rất trầm ổn, nên chắc chắn cũng không thích cái loại người bộp chộp, bát nháo.
Nghĩ vậy, Khổng Tốc từ từ bắt chéo tay ra sau lưng, hơi hơi ưỡn cái bụng ra, vẻ mặt uy nghiêm bước đi từ từ. Gặp được hai thuộc hạ trẻ tuổi trước mặt, hai thằng này đang vừa đi vừa nói oang oang, trông bộ dạng như đang nhảy vậy.
Khổng Tốc nhíu mày, hạ giọng nói đầy uy nghiêm:
- Thanh niên phải học cách điềm tĩnh một chút.
Sau một câu giáo huấn, cục trưởng Khổng chắp tay sau đít bỏ đi, khiến cho sắc mặt hai tên thanh niên kia lúc đó lúc trắng.
Dương Phàm còn đang trên đường trở về, La Đạt Cương gọi điện thoại tới. Di động do Lâm Đốn cầm, sau khi tiếp máy, Lâm Đốn che điện thoại cười có chút đắc ý hỏi:
- Phó bí thư Dương, là điện thoại của phó thị trưởng La, có tiếp hay không ạ?
Dương Phàm liếc mắt với Lâm Đốn nói:
- Thận trọng một chút.
Nói xong đưa tay tiếp lấy điện thoại, mỉm cười khi thấy Lâm Đốn đang xấu hổ rồi mới bình thản nói vào điện thoại:
- Phó thị trưởng La à, chào anh.
Không thể nghe được cảm xúc gì từ trong giọng nói của Dương Phàm, La Đạt Cương có phần cảm thấy hơi là lạ. Lúc trên cuộc họp thằng ranh này có chút bất thường, nhẹ nhàng thoái thác quyền lực mà Đổng Trung Hoa chắp tay dâng cho, chẳng lẽ thằng này muốn ăn chay? La Đạt Cương thà rằng tin một đám cave lâu năm muốn hoàn lương chứ không tin Dương Phàm trở thành người nhún nhường trên cuộc chiến quyền lực.
Kết luận hiển nhiên rất rõ ràng, thủ đoạn của thằng ranh này vẫn trước sau như một. Khó chịu. Vô cùng khó chịu.
Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, La Đạt Cương vẫn cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, tập đoàn Thiên Mỹ có ý kiến về công tác tiếp đãi, Đường Đường bên cục Chiêu thương và chủ nhiệm Hứa bên khu công nghiệp đều cũng ôm đầu khóc rống.
Giọng điệu có vẻ đùa giỡn nhưng lại mang theo ý chua xót, mùi vị dấm chua lâu năm của Sơn Tây.
- Phó thị trưởng La, có vấn đề gì thế?
Dương Phàm nghe ra sự bất bình trong lòng tên này, đoán chừng tập đoàn Thiên Mỹ không nể mặt hắn, hắn liền tìm cách kẹp thương mang bổng để cân bằng đây. Vẫn duy trì giọng điệu không hề sợ hãi, Dương Phàm làm ra dáng điệu nói chuyện công việc.
La Đạt Cương nghe ra tâm tư trong lời nói của Dương Phàm, cười khổ nói:
- Chiều này tổng giám đốc Vương của tập đoàn Thiên Mỹ tới, cục Chiêu thương và khu công nghiệp hợp tác tiêu đãi. Nhưng tổng giám đốc Vương và giám đốc Thu lại nhiều lần nhấn mạnh, tiệc rượu tối nay nhất thiết phải mời phó bí thư Dương tới tham dự. Không còn cách nào khác, một phó thị trưởng thường trực như tôi không giữ được tình hình, đành phải tìm tới lão đệ cầu viện đó.
Cách xưng hô "Lão đệ" lại dùng vào thời điểm này. La Đạt Cương ngoài việc bày tỏ một chút thân thiết và thiện ý thì đằng sau còn ẩn giấu thái độ cúi đầu. Đây là xu thế tất yếu sao? Ý nghĩ này thoáng qua trong lòng Dương Phàm, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tuy nhiên nhớ tới bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của La Thành với La Đạt Cương, Dương Phàm cũng không buông lỏng cảnh giác với thằng cha này.
- Ha ha, phó thị trưởng La nói địa điểm đi, tôi sẽ đến đúng giờ.
Nếu mà không đến thì sao? Chúng ta có lẽ cứ đừng quá thân thiết, giữ nguyên khoảng cách là tốt, thằng cha này đóng kịch trước. Dương Phàm oán thầm trong lòng nhưng vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh.
- Cứ như vậy nhé, tôi sẽ bảo cục trưởng Đường cục Chiêu thương liên lạc với anh.
Dập điện thoại, La Đạt Cương tức tối vỗ liên tục lên cái mặt bàn, khẽ mắng chửi ngay trước mặt Đường Đường:
- Để xem thằng ranh con nhà mày hót được bao lâu.
Đường Đường muốn nói chuyện lại không dám nói, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng. Lúc trước đảo sang hướng La Đạt Cương là đúng hay sai, bây giờ có phần không rõ ràng lắm. Tuy nhiên nguyện vọng của phụ nữ thường thường không quá cao, Đường Đường cũng không muốn thấy rõ ràng. Tóm lại người đàn ông này đối với mình khá tốt, yêu cầu trên giường dưới giường đều có thể thỏa mãn, vậy là đủ rồi.
Ngậm một điếu thuốc, La Đạt Cương cầm lấy bật lửa bật bật vài cái, kết quả không biết là vấn đề tâm tình hay là vấn đề về cái bật lửa. Bật liên tục vài cái cũng không cháy được, La Đạt Cương tức giận đập bốp cái bật lửa quý báu xuống bàn nói:
- Ngay cả cái bật lửa cũng gây khó dễ cho mình.
Đường Đường vừa thấy La Đạt Cương hơi thất thố, vội vàng cười tiến lên, mềm giọng khuyên nhủ:
- Đừng cáu nữa, khả năng của Dương Phàm cũng không thể thò sang được bên ủy ban này. Hơn nữa bên trên không phải còn có một Nguyên Chấn sao?
Xoẹt một cái, Đường Đường bật được cái bật lửa lên, đưa đến trước mặt La Đạt Cương châm thuốc.
- Bây giờ bản thân Nguyên Chấn còn khó bảo toàn, em lại còn trông cậy vào hắn sao? Một khi Dương Phàm nắm được quyền nhân sự và quyền phát biểu, bước tiếp theo là có thể nắm quyền tài chính, rồi lại sắp xếp một cuộc điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn, không tới một năm là có thể nắm cả Uyển Lăng vào trong tay. Người không lo xa, tất sẽ buồn gần.
Trông thần sắc vô cùng đau đớn của La Đạt Cương, Đường Đường sau khi thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, không khỏi sốt ruột, tiến lên khẽ hỏi:
- Ngay cả em mà Dương Phàm cũng không buông tha sao?
La Đạt Cương liếc nhìn người con gái trước lồi sau lõm một cái, từ từ bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Chuyện còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, anh cũng không phải dễ bắt nạt như vậy. Hắn dám thò tay tới ba phân đất của anh, anh sẽ lấy dao giết nó.
- Vậy buổi tiệc tiếp đón tập đoàn Thiên Mỹ thì sao bây giờ?
- Việc này hắn cũng đáp ứng rồi, em quay về liên lạc với hắn đi.
Dương Phàm sau khi buông điện thoại xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng cười thầm cái sĩ diện của La Đạt Cương. Lại để Đường Đường thông báo cho mình, cũng không sợ đến lúc thay đổi sao? Đến lúc đó rốt cuộc là ai bị bẽ mặt đây? Vương Siêu tới Uyển Lăng rồi, không ngờ lại không thông báo cho mình biết đầu tiên, giờ lại đến cầu xin ư?
Lá gan người phụ nữ Đường Đường này cũng không phải lớn như bình thường. Ngay cả công lao của mình cũng cố gắng đem tới cho La Đạt Cương, tới bôi son trát phấn lên mặt La Đạt Cương cũng không sợ da hắn gặp vấn đề.
Lão Hứa khu khai phá có ý gì? Lão là người cũ thời Quý Vân Lâm, chẳng lẽ lại còn không nhìn rõ ai mới là người lĩnh xướng trong cuộc mưa gió chính trị không ngừng biến hóa ở Uyển Lăng hay sao? Hứa Kha à Hứa Kha, tôi cho lão ba ngày, nếu không có biểu hiện gì, thì lão chuẩn bị nhường cái chức quan béo bở chủ nhiệm khu khai phá này đi.
Có điều làm người vẫn nên phúc hậu một chút, cuối cùng nên để người ta tự giác ngộ chứ?
Nghĩ đến Hứa Kha, Dương Phàm không khỏi thở dài trong lòng. Năm đó khi mọi người cùng hợp tác, quan hệ sau đó coi như không tồi. Dương Phàm cảm giác được Hứa Kha này là người hiểu chuyện, sao mình trở về Uyển Lăng lâu như vậy, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có? Không phải là mất hết mặt mũi sao? Lúc mình còn làm khoa trưởng, hắn vẫn khá chính trực. Nhiều năm như vậy, Hứa Kha vẫn giậm chân tại cái vị trí chủ nhiệm khu khai phá, tâm tình có lẽ có chút uất ức. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Kha có thể ngồi vững như Thái Sơn ở trên cái chức quan béo bở này, người này gặp chuyện không may thì tính tình rõ ràng có vấn đề.
Nếu muốn làm một cái gì đó bên trong khu vực cục Chiêu thương thì chỉ cần kéo một người từ trụ sở chính tập đoàn Thiên Mỹ đến, Dương Phàm vẫn chẳng hài lòng. Tiếp đó nếu muốn thuận lợi triển khai công tác thì người phụ trách hai khu khai phá và khu công nghệ cao phải nắm trong tay. Chỗ lợi khi làm tốt việc này chính là có thể đá văng cục Chiêu thương bất cứ lúc nào. Kỳ thực cũng không cần quá mức, chỉ cần qua mặt cục Chiêu thương trực tiếp một hai lần, phỏng chừng dưới mông Đường Đường sẽ nóng bỏng đít. Mà cái mông của Đường Đường bị cháy thì cái người đàn ông nắm giữ cái mông này sẽ chủ động cúi đầu thôi.
Mình cũng không muốn "thuận tôi thì sống" hay cần phải luôn luôn hợp tác gì cả? Lần này Đường Đường cả gan không báo tin Vương Siêu đến đây cho mình, nhất định phải đạp hai cái thật đau vào mông con mụ này. Bằng không cô ta sẽ còn ghê gớm hơn nữa chưa biết chừng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.