Chương trước
Chương sau
Đường Đường là xuất thân từ chủ nhiệm văn phòng, rất thuần thục trong phương diện tiếp đãi, bởi vậy chỉ sau mười phút, Đường Đường có chút tự tin nói:
- Phó bí thư Dương, tôi đã nghĩ xong rồi. Đầu tiên chúng ta phải xác định cấp bậc tiếp đãi cho rõ…
Theo cách nói của Đường Đường, quả thật có thể khiến mấy người Laura cảm giác như ở nhà, bởi vì Đường Đường sẽ tiếp đón nồng hậu, nhiệt tình và chu đáo như thể con gái về nhà mẹ đẻ vậy. Nói thật, theo phương án này thì dù là mẹ đối xử với con gái khi từ nhà chồng về cũng chỉ thế mà thôi.
Tuy nhiên, Dương Phàm đã tiếp xúc với Laura, biết trong lòng cô gái này nghĩ gì. Cho dù tiếp đãi tốt thế nào, khi lên bàn đàm phán, người ta căn bản cũng không nghĩ tới việc ngươi tiếp đón tốt thế nào đâu.
Cho nên, khi Đường Đường báo cáo, Dương Phàm vẫn cau mày làm cho Đường Đường không biết làm sao, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.
Cạch, cạch, cạch.
Dương Phàm nhẹ nhàng dùng bút gõ ba nhát lên bàn:
- Ngắt lời một chút.
Đường Đường khẩn trương ngậm miệng, lúc này Dương Phàm mới nói:
- Tôi phải nói một chút. Trong mắt người Mỹ, ích lợi là điểm quan trọng nhất. Dù tiếp đãi tốt thế nào cũng không bằng xuất ra được những thứ khiến bọn họ phải động tâm trên bàn đàm phán. Cô trở về thì nghiên cứu một chút, làm thế nào có thể đả động được Laura trong phương diện này. Việc tiếp đãi trong sinh hoạt bình thường thì chỉ cần không có gì đáng ngại, người ta ở Mỹ cũng không thiếu ăn, thiếu mặc.
Luận điệu này của Dương Phàm khiến Đường Đường hơi chấn động, thầm nói từ xưa tới giờ chúng ta đều đón tiếp khách quốc tế hoặc các nhà đầu tư tốt nhất có thể, sao giờ Dương Phàm này lại nói tiếp đón qua loa là được vậy?
Nói thật Đường Đường rất không hiểu, tuy nhiên Dương Phàm cũng không có ý giải thích thêm cho cô ta, chỉ phất tay nói:
- Cứ như vậy đi, cô trở về làm việc luôn đi. Đúng rồi, cô tìm Lâm Đốn lấy số điện thoại di động của Tiểu Ứng của phòng tổng hợp. Hiện tại cậu ta tạm thời làm nhiệm vụ phiên dịch, sau đó cô cho người đưa cậu ta trở về, tôi còn có chuyện muốn cậu ta làm.
Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không để bụng chuyện này bởi vì đó là phạm vi quản lý của Dương Phàm. Tuy nhiên Dương Phàm làm ra thành tích ở mặt chiêu thương thì hai vị này cũng sẽ được hưởng một phần công lao. Tốt xấu gì thì họ cũng là lãnh đạo trên danh nghĩa.
Dương Phàm thông báo cho Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn chỉ là lấy lệ. Lẽ ra theo tình huống bình thường, hắn phải tự mình tới báo cáo, kết quả là tên Dương Phàm này cực kỳ coi thường lãnh đạo, chỉ một cuộc điện thoại là xong việc. Trên thực tế, đúng là hai người bọn họ hiểu lầm Dương Phàm. Lúc này tâm tư của Dương Phàm không đặt ở việc chiêu thương mà đang nhắm vào việc xây dựng bộ máy quản lý dự án đường cao tốc. Mặt khác, Dương Phàm còn gắt gao theo dõi Uông Ái Dân, hy vọng có thể mở ra một cửa khẩu từ người này.
Lễ khai mạc lễ hội văn hóa văn phòng tứ bảo được cử hành đúng theo lịch, trong tỉnh chỉ cử một giám đốc sở Du lịch tới. Việc này vẫn là do La Đạt Cương xử lý. Đây là một hạng mục mà hắn khá để ý nhằm xây dựng thành tích. Tuy rằng sự tình là do La Đạt Cương xử lý nhưng thực tế toàn bộ lãnh đạo đều hưởng lợi chút ít, còn La Đạt Cương đương nhiên hưởng lợi nhiều nhất. Đây cũng chính là quy tắc ngầm trong quan trường.
Laura mang theo ba thủ hạ đi một vòng khắp các khu khai phá của các huyện, không ngờ trở về đúng vào tối khai mạc lễ hội văn hóa.
- Dạo qua một vòng cảm giác như thế nào?
Cục Chiêu thương mời khách, Laura muốn Dương Phàm tới cùng. Xét tới việc Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn nhiều lần nhắc rằng cần phải coi trọng Laura trong hội nghị, Dương Phàm cũng mang chút hy vọng, bởi vậy đi ăn cơm cùng cô.
Dương Phàm cũng hiểu một chút tâm tính của Laura. Nói trắng ra là cô gái này không tín nhiệm cán bộ chính quyền Trung Quốc. Trong ấn tượng của người Mỹ, quan chức Trung Quốc đều là không đáng tín nhiệm. Bọn họ giả dối, khéo đưa đẩy, không làm được việc.
- Sự nhiệt tình của các cán bộ các anh làm tôi hơi lo.
Laura nói vậy khiến Dương Phàm âm thầm cảm khái. Quả nhiên việc tiếp đón này không ảnh hưởng tới quyết định làm ăn của cô ta.
- Laura, cô đúng là hiểu biết không đủ về tập tục của người Trung Quốc. Ở Trung Quốc, có khách đến nhà thì chúng tôi luôn muốn mang đồ tốt nhất ra tiếp đãi khách. Cho nên cô không cần thiết lo lắng, việc hợp tác giữa chúng ta hoàn toàn có thể dùng hiệp nghị để thực hiện. Bên nào không tuân thủ hiệp nghị sẽ phải chịu truy cứu của pháp luật. Pháp luật Trung Quốc không chỉ bảo hộ ích lợi của người Trung Quốc mà cũng bảo hộ ích lợi của công dân nước ngoài tuân thủ pháp luật.
La Đạt Cương nâng chén rượu cười nói:
- Hai người nói chuyện có vẻ rất vui nhỉ! Tôi xin kính hai người một ly, đồng thời vô cùng thành ý hoàn nghênh cô Laura tới Uyển Lăng đầu tư.
Lúc này Dương Phàm dù thế nào cũng cấp cho La Đạt Cương một chút mặt mũi. Đều là cán bộ, phải biện hộ cho nhau. Dương Phàm rốt cục vẫn ở trong vòng xoáy đó cho nên bề ngoài phải giữ gìn hòa khí, nếu không chính là làm trái quy tắc cuộc chơi.
Sau khi ba người uống cạn một ly, La Đạt Cương lại tự rót cho mình đầy một ly rồi mỉm cười nói với Dương Phàm:
- Cảm tạ Phó bí thư Dương đã ủng hộ công tác của Cục Chiêu thương.
Dương Phàm mỉm cười, thầm nhủ: những lời này không nên xuất phát từ anh chứ. Tuy nhiên La Đạt Cương đã nói vậy, Dương Phàm phải tỏ vẻ lĩnh nhận tình cảm và thiện ý. Trong quan trường không có đối đầu vĩnh viễn. Sau khi hai vị phó cấp cùng trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng uống cạn chén, tuy rằng chưa thể nói đã tiêu tan hết chướng ngại lúc trước nhưng cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.
La Đạt Cương đưa ra tín hiệu hòa giải, Dương Phàm phải nắm lấy. Tuy rằng hiện tại Dương Phàm chưa rõ ràng về bối cảnh sau lưng của La Đạt Cương nhưng từ giao tình của hắn và ba người Cao Thiên, có thể thấy được trên đầu hắn chắc chắn có người.
- Phó thị trưởng La quá khách khí, công tác chiêu thương vốn là do toàn bộ lãnh đạo thành phố hợp mưu hợp sức, cùng nhau cố gắng làm tốt công việc thôi.
Sau khi cụng ly, tâm tình La Đạt Cương xem như thả lỏng vài phàn. Lần trước thoạt nhìn là ngang tay với Dương Phàm nhưng trên thực tế, sau khi trở về tính toán lại cẩn thận, La Đạt Cương kết luận rằng mình đã hơi xem thường Dương Phàm. Xem thường này không phải là coi thường bối cảnh của Dương Phàm mà là ức hiếp vì Dương Phàm còn trẻ tuổi. Trên thực tế sau này La Đạt Cương cũng nhiều lần cẩn thận suy nghĩ, đều không thể nghĩ ra nổi gương mặt nào ở Bắc Kinh dính dáng tới Dương Phàm. Chỉ có thầy giáo của Dương Phàm là giáo sư Chu Minh Đạo thì La Đạt Cương đã nghe đại danh từ lâu. Nếu chỉ dựa vào mấy công việc ở các cơ quan nhàn nhã thì Dương Phàm không thể thăng tiến nhanh như vậy được. La Đạt Cương đưa ra kết luận này một cách rất dễ dàng. La Đạt Cương cũng đã nhờ bạn bè ở Bắc Kinh điều tra lý lịch của Dương Phàm, tuy nhiên đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Dương Phàm không gây sự khó khăn cho cục Chiêu thương cũng như trong hội nghị thường ủy. Điều này khiến La Đạt Cương âm thầm bội phục trí tuệ của thằng nhóc này. Trên thực tế La Đạt Cương khá coi trọng Dương Phàm, nghĩ rằng thằng nhóc này am hiểu khá sâu về quy tắc của vòng xoáy này. Cũng không phải Dương Phàm muốn thả lỏng mà đáng tiếc, thế cục Uyển Lăng lúc này buộc Dương Phàm và La Đạt Cương phải thỏa hiệp. Nếu có khả năng, Dương Phàm thậm chí còn muốn thỏa hiệp với cả Nguyên Chấn. Đối thủ cấp bách hiện tại là Đổng Trung Hoa. Lão già này tuyệt đối muốn đẩy Dương Phàm vào chỗ chết càng nhanh càng tốt. Mâu thuẫn giữa hai người liên quan tới đấu tranh quyền lợi trong tỉnh, tuyệt đối không có đường đề điều hòa.
Có đôi khi Dương Phàm cũng suy nghĩ, mình bị cuốn vào đấu tranh giữa Hác Nam và Hà Thiếu Hoa có phải là việc sáng suốt hay không? Tuy nhiên sự thật cũng không cho Dương Phàm lựa chọn con đường. Kể từ ngày tới làm khách nhà Hác Nam, Dương Phàm chỉ có thể đi theo con đường đó mà thôi.
- Phó bí thư Dương, có rảnh thì tới ngồi một lúc. Hôm nay tôi còn phải chủ trì lễ khai mạc lễ hội văn hóa. Bên làng chài Nam Hải còn có tiệc tiếp đãi lãnh đạo cục Du lịch tỉnh, không thể tiếp cô Laura được.
Sau khi đạt được mục đích, La Đạt Cương vội vàng bỏ đi. Cục trưởng cục Chiêu thường Đường Đường đưa vé vào cửa cho Laura. Hóa ra lúc này Laura trở về là do Cục Chiêu thương cố ý an bài cô tới xem đoàn ca múa nhạc Trung Quốc biểu diễn.
Dương Phàm chẳng hề có chút hứng thú nào đối với buổi biểu diễn này, sau khi ăn tối xong thì xin lỗi phải đi. Việc lễ hội văn hóa chủ yếu là do chính quyền xử lý, Dương Phàm mang danh tổng chỉ huy nhưng thực tế chẳng cần phải làm gì. Công việc cụ thể đã có Niếp Vân Lam và lão đạo phụ trách quan hệ xã hội là La Đạt Cương lo. Chỉ có điều Dương Phàm hơi ngạc nhiên, vì sao lần này lãnh đạo tỉnh lại không nói gì mà vẫn xuống nhỉ?
Dương Phàm nói đi là đi, Laura nhiều ít hơi bất mãn. Tuy nhiên đây là nơi công cộng, Laura cũng chỉ có thể oán giận nói:
- Dương, tôi cảm thấy anh đãi khách không nhiệt tình.
Dương Phàm làm như không nghe thấy những lời này. Tuy rằng một cán bộ cấp phó thị trưởng sẽ không rơi đài bởi mấy việc nam nữ đơn giản nhưng nếu để truyền ra loại chuyện xấu này, tiền đồ chính trị của một cán bộ cũng sẽ không hay ho gì. Dương Phàm không thích mấy cô bé nước ngoài lỗ chân lông thô ráp, mùi cơ thể khó chịu. Mặc dù Laura khá xinh đẹp, đồng thời cũng rất quyến rũ nhưng Dương Phàm không muốn dính phải chuyện xấu trong việc này.
Mới ra cửa, Đường Đường liền lặng lẽ đi theo, ghé vào bên tai Dương Phàm nói nhỏ:
- Phó chủ tịch tỉnh Vương đi thị sát Vu Thành, sau nửa giờ nữa sẽ tới ủy ban thành phố.
Sau khi Lý Thụ Đường bị bệnh, phó chủ tịch tỉnh Vương tiếp nhận vị trí trong thường ủy, tiếng nói cũng khá lớn. Trước kia Dương Phàm chưa nghe được nhiều lắm về người này, chỉ biết người này luôn khiêm tốn, không khoe khoang ra mẽ, chỉ gần đây mới được thấy tên của ông ta trên TV và báo chí. Rất rõ ràng, có người đang đề cao ông ta trước công chúng. Phó chủ tịch tỉnh Vương đi Vu Thành, sẽ không phải chỉ đơn giản là để thị sát chứ?
Dương Phàm mỉm cười thản nhiên với Đường Đường, coi như thưởng cho cô ta vì việc báo tin. Ngồi lên xe, Dương Phàm do dự vài lần, cuối cùng vẫn nhịn không gọi điện thoại cho Chúc Vũ Hàm. Không phải Dương Phàm ghét bỏ vì Chúc Vũ Hàm già cả mà là Dương Phàm không hy vọng mình cứ ỷ lại vào Chúc Vũ Hàm.
Ngồi trong xe hút thuốc, khi xe tới dưới lầu, trong đầu Dương Phàm dần dần xuất hiện một đường dây. Đường dây này có một đầu là La Đạt Cương, hướng lên trên có lẽ chính là phó chủ tịch tỉnh Vương, trên nữa thì Dương Phàm hiện tại vẫn chưa thể nghĩ tới được.
Dương Phàm vừa mới đi đến trước đơn nguyên cầu thang thì từ trong bóng tối có một người đi ra, dọa cho Dương Phàm co rụt lại.
- Ai?
Dương Phàm quát hỏi, lập tức thấy một thân hình mập mạp mang theo túi to túi nhỏ cúi người cười lấy lòng với mình:
- Phó bí thư Dương, ngài đã trở về.
Vương Hữu Minh vẻ mặt tươi cười khiến Dương Phàm hơi không biết nói gì. Tuy nhiên trong mắt người này đúng là thực sự vui sướng.
- Lão Vương, sao anh lại trốn ở đây dọa người thế?
- Ha ha, tôi đặc biệt tới cảm tạ ngài thôi mà.
Vương Hữu Minh càng cười chân thành.
Dương Phàm chỉ vào cái túi trong tay hắn, nói:
- Anh làm cái trò gì thế? Chẳng lẽ anh không biết tính tôi sao? Khẩn trương đưa mấy đồ đó đi, nếu không thì đừng bước vào cửa nhà tôi.
Vương Hữu Minh khẩn trương cười nói:
- Ngài hiểu lầm, đây là sản phẩm mới của nhà máy rượu chúng tôi. Tôi cố ý tới mời ngài xem thử. Mặt khác còn có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ.
- Ít tỏ vẻ như vậy với tôi đi. Trước hết tôi lên lầu, anh thích để mấy đồ này ở đâu thì để. Tóm lại không thể đưa vào nhà tôi được.
Dương Phàm cười nói, bước chân lên lầu.
Vương Hữu Minh đứng ở dưới lầu, nhìn Dương Phàm đi lên lầu xong, lúc này mới nói về phía bóng tối:
- Ra cả đi. Nói thì các người không tin. Hại tôi bị Phó bí thư Dương phê bình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong một chiếc xe thương vụ có ba người đi xuống, là hai nam một nữ. Người phụ nữ đó nói vẻ không vui:
- Tổng giám đốc Vương, tôi thấy có lẽ cách thức tặng lễ không đúng. Tôi đã đưa chi phiếu trực tiếp cho anh rồi cơ mà.
- Bà trẻ ơi, bà nói nhỏ thôi.
Vương Hữu Minh bịt miệng người phụ nữ đó nói:
- Tiểu Thôi, nếu thế này nữa thì cô cũng đừng lên với tôi làm gì, đưa bản kế hoạch đây cho tôi.
- Được rồi, được rồi, tôi không nói là được chứ gì?
Dương Phàm ở trong phòng đợi một hồi. Vương Hữu Minh dẫn một người phụ nữ đeo kính, mặt đầy vẻ kiêu ngạo đi vào. Dương Phàm mỉm cười mời hai người ngồi xuống. Hiểu Nguyệt xem biểu diễn nên không ở đây hỗ trợ. Cũng may là trong nhà có n ước sôi. Dương Phàm đứng lên cười nói:
- Hai người chờ chút, tôi đi pha trà.
Chờ sau khi Dương Phàm bê khay trà ngon ra, Vương Hữu Minh kích động tới mức cả người run run, mở miệng nói:
- Ôi, quả thật là xấu hổ, làm phiền ngài tự mình đi pha trà.
- Pha trà đã tính là gì? Chẳng phải Đảng viên là đầy tớ của nhân dân sao?
Dương Phàm cười làm cảm xúc khẩn trương của Vương Hữu Minh dịu đi. Dương Phàm thoáng nhìn thấy một tia khinh thường dưới mắt kính của người phụ nữ kia.
Người đàn bà này có phải bị tên đẹp trai Sở Khanh nào bội bạc hay không nhỉ? Sao vừa gặp mình đã nhìn có vẻ địch ý thế? Dương Phàm nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hiền lành.
Dương Phàm đoán đúng. Vị này là phó tổng giám đốc nhà máy rượu, Thôi Tế Tế, eo nhỏ, giọng nhỏ, tâm trí cũng nhỏ nhen. (ở đây có sự chơi chữ: Tế nghĩa là tinh tế, cẩn thận, tỉ mỉ, nhỏ nhặt). Quả thật khi còn học đại học, cô ta bị một gã Sở Khanh vứt bỏ, từ đó về sau luôn có tâm tư thù hận những gã bảnh bao.
- Phó bí thư Dương, ngài quá khách khí. Hôm nay chúng tôi đến là có chuyện cầu ngài. Ngài khách khí như vậy khiến tôi cũng ngại mở miệng.
Vương Hữu Minh nói có vẻ hơi cảm khái.
Thôi Tế Tế nghe vậy hơi buồn nôn, khẽ quay sang chỗ khác.
Dương Phàm đành phải coi như không nhìn thấy người phụ nữ này đang tồn tại, cười nói với Vương Hữu Minh:
- Lão Vương, các công ty nhà nước trong thành phố hiện nay có thể sống sót chỉ còn nhà máy rượu của anh thôi. Nói thật, không thể phủ nhận sự cống hiến của nhà máy rượu đối với sự phát triển kinh tế thành phố chúng ta. Có thể thấy nhà máy rượu phát triển lớn mạnh là điều khiến tôi vui nhất. Chỉ cần các anh có thể phát triển tốt nhà máy rượu, nếu có công việc gì trong phạm vi sự tình của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không chối từ.
- Phó bí thư Dương, xin sửa chữa một chút, là công ty trách nhiệm hữu hạn rượu Uyển Lăng.
Thôi Tế Tế đột nhiên nói một câu khiến thần kinh Vương Hữu Minh căng lên, thầm nói đầu óc Thôi Tế Tế này có tật gì hay không đây? Vị này chính là phó bí thư thị ủy đó! Nhà máy rượu có được chính quyền và thị ủy quan tâm phát triển hay không phải dựa vào người ta.
Dương Phàm cũng không để tâm. Người phụ nữ này bề ngoài trên 30 tuổi, trên mặt không ngờ còn có mấy nốt trứng cá vì mất cân bằng nội tiết. Như vậy đây chính là mẫu người phụ nữ thường xuyên bất mãn dài hạn, chẳng cần phải tức giận cô ta làm gì.
- Ha ha, không biết xưng hô chị này thế nào nhỉ? Chị không phải người Uyển Lăng chứ?
- Không phải thì sao?
Thôi Tế Tế càng nhìn càng thấy Dương Phàm không vừa mắt. Đàn ông càng đẹp trai càng là tai họa của phụ nữ. Hơn nữa, một phó bí thư thị ủy trẻ tuổi như vậy, có bao nhiêu thiếu nữ tự muốn dâng lên miệng chứ? Thằng nhãi này chưa kết hôn, có trời mới biết hắn đã gây tai họa cho bao nhiêu thiếu nữ.
- Ha ha, không có gì là lạ cả. Nếu tùy tiện chặn một người trên đường, hỏi thăm công ty trách nhiệm hữu hạn rượu Uyển Lăng, đảm bảo trong mười người thì có tới tám người không biết đó là gì. Tuy nhiên, nếu hỏi nhà máy rượu ở đâu thì cả mười người đều có thể biết.
Dương Phàm giải thích cũng chỉ vì thiện ý nhưng Thôi Tế Tế nghe vậy lại tưởng rằng châm chọc mình không nhập gia tùy tục.
Sắc mặt Thôi Tế Tế lúc đỏ lúc trắng. Dương Phàm cũng không thèm nhìn, cười hỏi Vương Hữu Minh:
- Lão Vương, chẳng phải anh có việc gì sao? Tiết kiệm thời gian đi, cũng không còn sớm nữa.
Vương Hữu Minh vội vàng nói:
- Tiểu Thôi, khẩn trương nói với Phó bí thư Dương kế hoạch phát triển nhà máy trong ba năm tới.
Thôi Tế Tế thực ra là một phó tổng giám đốc có năng lực. Trên thực tế, mấy năm gần đây, cô phụ trách tới 80% công chuyện ở nhà máy rượu. Vương Hữu Minh chính là dùng lương bổng và quyền lợi rất cao mới mời được vị MBA này về làm.
(MBA: Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh – Master of BusineNguyên Chấn Administration.)
Nói tới công tác, Thôi Tế Tế lập tức như thay đổi thành một người khác, đôi mắt sáng lên, đặt máy tính xách tay xuống trước mặt Dương Phàm, có vẻ không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, đây là những điểm sơ bộ trong kế hoạch phát triển ba năm tới của công ty chúng tôi. Tôi sẽ cố gắng nói thật tỉ mỉ. Có vấn đề gì anh không rõ thì cứ hỏi.
Vừa nghe nói vậy, Dương Phàm hơi dở khóc dở cười, tâm nói cô là một phó tổng giám đốc, trước khi tới đây cũng chẳng thèm hỏi thăm tình huống của phó bí thư thị ủy tôi đây chút nào à? Trên thực tế, trước đó Thôi Tế Tế cũng đã làm rất nhiều việc, cũng biết tới bằng cấp của Dương Phàm. Tuy nhiên trong quan niệm của cô ta, một người mới 22 tuổi đã có bằng thạc sĩ, có lẽ không thực chất mấy. 90% là nhờ vào những thủ đoạn mờ ám để thông qua, cho nên muốn thể hiện về phương diện thực học.
Kế hoạch phát triển của Thôi Tế Tế chủ yếu là phân làm mấy bước. Bước đầu tiên là mở rộng sản xuất, triển khai việc tuyên truyền quảng cáo, tạo thành một sản phẩm nổi danh toàn quốc. Bước thứ hai chính là chiếm đoạt thị trường trong phạm vi toàn quốc. Bước thứ ba chính là tranh thủ kết hợp với các nhà máy và công ty khác, thành lập một tập đoàn rượu, thực sự phát triển nhà máy rượu lớn mạnh. Muốn làm tới bước thứ ba, phải sát nhập với một xí nghiệp nhà nước khác trong thành phố Uyển Lăng – nhà máy bia Uyển Lăng.
Thôi Tế Tế nói rất cẩn thận về công tác tuyên truyền quảng cáo. Người phụ nữ này làm như vậy là có dụng tâm kín đáo, muốn dùng những chuyện và số liệu rườm rà đó khiến Dương Phàm mất kiên nhẫn.
Thôi Tế Tế không ngờ Dương Phàm nghe rất cẩn thận, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng rất chính trực, hoàn toàn không hề liếc mình cái nào, chỉ tập trung vào nội dung trên chiếc laptop.
Nói một giờ sau, Thôi Tế Tế mới ngừng lại, đồng thời trong lòng thầm giật mình, hơi bội phục sự kiên nhẫn của vị phó bí thư trẻ tuổi này. Cô lại nghĩ, hay là thích mình? Mình nhìn cũng dễ coi, lại dùng nước hoa Chanel số 5, nghe nói có mùi rất hấp dẫn đàn ông, do bạn mang từ Pháp về.
- Ừ, kế hoạch rất không tồi nhưng việc sát nhập với nhà máy bia thì đừng nghĩ tới làm gì, trong đó dính dáng tới rất nhiều xung đột lợi ích. Nhà máy rượu muốn phát triển thị trường là một ý tưởng không tồi, phù hợp với quy luật phát triển của xí nghiệp, Tôi đề nghị dựa vào thương hiệu sẵn có, tạo ra một loạt các sản phẩm vượt trội để thị trường chấp nhận. Chỉ khi nào nắm vững được thị trường, giá trị sản lượng và lợi nhuận đều tăng mới có thể nói tới việc mở rộng. Cuối cùng, kế hoạch này của cô là ba năm nhưng tôi nghĩ đổi thành năm năm có lẽ chính xác hơn.
Sau khi Dương Phàm tỏ thái đội, Thôi Tế Tế bắt đầu cảm thấy hắn nói rất đúng trọng tâm, nhất là việc khuyên cô ta buông tha ý định sát nhập với nhà máy bia. Khi nói tới những điểm quan trọng, hắn và lão cáo già Vương Hữu Minh này không bàn trước với nhau nhưng đều có chung ý tứ. Tuy nhiên, bản kế hoạch ba năm biến thành kế hoạch năm năm cũng hơi có ý giội nước lã.
- Như thế nào? Phó bí thư Dương cho rằng kế hoạch của tôi không có tính khoa học và thực tế sao?
Thôi Tế Tế nghe vậy không vui, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Không phải không khoa học, cụ thể cô cứ về hỏi tổng giám đốc Vương của các cô, anh ta sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý.
Dương Phàm nói vậy khiến Thôi Tế Tế rất sửng sốt. Lúc trước, sau khi xem bản kế hoạch này, Vương Hữu Minh cũng liên tục nói:
- Hơi vội, hơi vội.
Thôi Tế Tế nhìn Vương Hữu Minh, vẻ mặt nghi hoặc, thầm nhủ liệu hai người này có thương lượng với nhau về bản kế hoạch từ trước hay không?
Vương Hữu Minh cười ha hả nói:
- Tiểu Thôi, Phó bí thư Dương không nói tới thị trường mà nói tới học vấn về quan trường. Việc này cô không hiểu đâu, cũng không thể trách cô được. Ở Trung Quốc muốn làm một công ty thành công, chẳng những phải hiểu biết thương trường, còn phải hiểu biết quan trường.
Dương Phàm không khỏi âm thầm bội phục lão già Vương Hữu Minh. Vốn tưởng rằng lão sẽ phải nghĩ cả đêm mới đưa ra được đáp án, không ngờ chỉ trong nháy mắt Vương Hữu Minh đã đưa ra được đáp án chính xác. Đúng là gừng càng già càng cay!
Vương Hữu Minh dẫn Thôi Tế Tế trở về. Lúc này Thôi Tế Tế mới có cơ hội hỏi Vương Hữu Minh:
- Tổng giám đốc Vương, vì sao chúng ta thành công nắm được thị trường lại liên quan tới quan trường chứ?
Vương Hữu Minh cười nói:
- Đây là vấn đề học vấn rất lớn, tôi không có quyền nói hết cho cô. Bởi vì chúng ta là xí nghiệp quốc doanh, tuy rằng đã thay đổi chế độ xã hội nhưng nhà máy chúng ta vẫn còn một nửa số cổ phần là do nhà nước nắm giữ. Mà đã là xí nghiêp quốc doanh thì không thể tránh khỏi vấn đề chính trị. Phó bí thư Dương ủng hộ nhà máy rượu chúng ta, còn giúp chúng ta vay vốn mà không cần hồi báo. Nhưng hiện tại anh ấy mới chỉ là phó bí thư, nghe nói quan hệ giữa anh ta và bí thư thị ủy Đổng rất căng thẳng. Cô hiểu chưa?
Nói đến nước này, Thôi Tế Tế mà không hiểu thì uổng công ăn học. Có Dương Phàm ủng hộ, vậy đối thủ chính chính trị của hắn sẽ ra sức ngáng chân.
- Ý tứ của ngài là… Dương Phàm cần thời gian vài năm…?
Vương Hữu Minh cười đầy thâm ý:
- Trong lòng hiểu là được, đừng nói ra miệng. Cứ kiên định làm thật tốt các công việc trước mắt. Cố gắng làm tốt quan hệ với các lãnh đạo thành phố. Có thị ủy và chính quyền ủng hộ, nhà máy chúng ta mới có thể làm lớn được.
Những lời này của Vương Hữu Minh tuyệt đối là lời vàng ý ngọc đối với người đơn thuần học hành sách vở như Thôi Tế Tế. Vương Hữu Minh nói vậy đã là tận tình truyền thụ năng lực và kinh nghiệm của mình, còn lĩnh ngộ được hay không thì phải tự cá nhân mình.
"Phó bí thư Dương này vừa nghe báo cáo xong đã hỏi mấy vấn đề, toàn vấn đề mấu chốt, quả thật không giống như mấy kẻ quan chức không đầu óc như mình nghĩ. Lúc đầu mình còn lo anh ta nghe không hiểu nữa cơ." Thôi Tế Tế nghĩ vậy nhưng không nói ra.
Nếu Dương Phàm nghe được những lời Thôi Tế Tế nghĩ, có lẽ sẽ phải tức giận tới hộc máu. Tốt xấu gì mình cũng là học trò của Chu Minh Đạo, đã tham gia nghiên cứu một ít định hướng phát triển kinh tế quốc gia, chẳng lẽ không hiểu một bản kế hoạch phát triển xí nghiệp nhỏ bé sao?
Lại một thứ Sáu nữa tới. Thời tiết hơi nóng một cách bất thường, toàn bộ mọi người trong tòa nhà thị ủy đều có vẻ nóng vội, ước gì được về nhà sớm một chút. Khi tới gần giữa trưa, La Đạt Cương gọi điện thoại tới cho Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, phó giám đốc sở Công thương tỉnh Hoàng đến Uyển Lăng, ở chỗ tôi nói chuyện cả buổi sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.