Chương trước
Chương sau
Dương Phàm cười khổ nói nhỏ:
- Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa, đều là địa chủ, tài chủ cả.
Nói xong, Dương Phàm lấy di động ra, điện thoại cho Hứa Phi, bảo anh ta tới ngay lập tức.
Nhà của Hứa Phi cũng ở gần đó, không bao lâu đã tới nơi. Vừa vào phòng, Hứa Phi nhìn thấy Thạch Lỗi, lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Sao lại là anh vậy? Thạch Lỗi học trưởng!
Thạch Lỗi vừa nhìn thấy Hứa Phi, cũng phi thường không ngờ nói:
- Sao lại là cậu? Lần trước viện nghiên cứu của chúng ta mời cậu tới mà cậu không tới, hóa ra là chạy về nhà à?
Dương Phàm vừa thấy hai người này biết nhau không kìm nổi cười nói:
- Ha ha, thật đúng là quá khéo. Thế này thì tốt rồi.
Hứa Phi vừa gia nhập, ba người đàn ông liền thảo luận náo nhiệt hẳn lên. Ở bên cạnh, Trần Tuyết Oánh vẫn không nói gì, chỉ ngồi ôm máy tính, thỉnh thoảng gõ mấy chữ. Ba người xoay quanh đề tài khu công nghiệp, nói tới tận 12 giờ, phòng trà phải đóng cửa, cả ba vẫn còn đang hứng trí bừng bừng.
- Học trưởng, anh có thể quay về làm, em liền đi theo anh.
Hứa Phi cười nói.
Thạch Lỗi gãi đầu nói:
- Anh chỉ là làm thuê tạm thời cho chính quyền Vĩ Huyền thôi, còn chưa chính thức gia nhập liên minh.
Hứa Phi nói:
- Anh cũng đừng lo, kỹ thuật mà có anh ủng hộ, em thấy chẳng có gì khó khăn cả.
Thạch Lỗi gật gật đầu nói:
- Cũng không thể nói như vậy, chúng ta còn có rất nhiều công việc thực tế cần phải làm. Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, có lẽ phải vất vả chừng nửa tháng đó.
Hứa Phi cũng là một con người nghiện công việc, nghe vậy ngược lại hưng phấn nói:
- Không thành vấn đề, gần đây em cứ ở nhà suốt, nhàn cư vi bất thiện. Có việc nghiêm chỉnh để làm, em cầu còn không được mà.
Dương Phàm ở bên cạnh cười nói:
- Ngày mai bắt đầu, Hứa Phi chính là cố vấn kỹ thuật của chính quyền Vĩ Huyền bọn em đấy.
Lúc này Trần Tuyết Oánh mới xen vào một câu:
- Các người có cần cố vấn về phương diện quản lý không? Tôi học thạc sĩ quản lý ở Harvard đó nha. Chỉ cần cho một ít tiền, tôi sẽ bán mạng cho chính phủ.
Dương Phàm cười hỏi:
- Không cần tiền công, em cho chị cũng được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trần Tuyết Oánh lườm Dương Phàm vẻ coi thường, đồng thời thở dài nói:
- Quên đi, cứ coi như lọt sàng xuống nia, chị chịu thiệt một chút cũng được.
Dương Phàm thầm nói, đây là chị nói đó nha, 50 triệu của em chẳng phải là quá lợi cho chị à.
Thạch Lỗi và Hứa Phi đều là những con người rất thực tế, Trần Tuyết Oánh cũng vậy. Sáng sớm hôm sau, ba người đã có mặt ở trụ sở chính quyền Vĩ Huyền, Dương Phàm phái hai chiếc xe và điều mấy người từ ủy ban huyện đi theo hỗ trợ. Trần Tuyết Oánh để Thạch Lỗi và Hứa Phi lái xe, đoàn người cứ thế cùng nhau đi ăn trưa, sau đó xuất phát xuống khảo sát thực địa. Dương Phàm ở bên này cũng không nhàn rỗi, buổi chiều lập tức tổ chức họp thường ủy, đưa vấn đề này ra. Mọi người liên can trong thường ủy cảm thấy Dương Phàm hùng tâm bừng bừng, dường như cũng đã quen với phong cách của Dương Phàm, vì vậy hội nghị biểu quyết thông qua vấn đề rất nhanh chóng, không hề có vấn đề gì. Lúc này Dương Phàm tuyên bố thành lập tổ chuẩn bị kế hoạch xây dựng khu công nghiệp, tự mình đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng.
Chuyện này vừa mới quyết định xong, một việc phiền toái mới lại tới. Trưởng phòng Giao thông Tưởng Tự Lệ lại chạy tới, thấy Dương Phàm liền tố khổ:
- Bí thư Dương, thị cục cũng quá ức hiếp người, bọn họ không ngờ ám chỉ, muốn phòng Giao thông huyện chúng ta đề xuất giao cho thị cục thống nhất điều hành.
Dương Phàm không hề cảm thấy kỳ quái. Việc lớn như vậy, trên cục không nhúng tay vào mới là chuyện lạ. Chuyện sửa đường lần này, liên quan tới những khoản đầu tư rất lớn. Nếu không làm tốt chuyện này, kế hoạch của Dương Phàm có khả năng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Cục Giao thông thị nói thế nào?
Dương Phàm vẫn thản nhiên hỏi.
Tưởng Tư Lệ nghe không khỏi có vẻ hơi căm tức nói:
- Còn có thể nói như thế nào? Tôi đến thị cục đưa báo cáo, đề xuất huyện ủy sẽ chủ yếu lãnh đạo, kiểm soát về vấn đề chất lượng công trình, nói rõ rằng công trình chỉ có thể do phòng Giao thông huyện hoàn toàn giám sát. Kết quả là phó cục trưởng Lưu nổi giận ngay tại chỗ, nói rằng các người có chút ý thức tổ chức kỷ luật nào hay không? Phòng Giao thông huyện các người có còn biết tới cấp trên hay không? Tôi trả lời, thị cục có thể giám sát, nhưng công tác cụ thể phải do chúng ta làm. Kết quả là phó cục trưởng Mã nói, phòng Giao thông Vĩ Huyền các anh hoành tráng nhỉ, nếu nghĩ rằng mình có thể làm, vậy chỉ cần lãnh đạo thị gật đầu, chúng ta sẽ không ngăn cản, nếu không thì sẽ không thương lượng chuyện này.
Tưởng Tư Lệ có vẻ vẫn còn ấn tượng rất mạnh về chuyện này, phác họa lại sắc mặt của hai vị phó cục trưởng một cách khá sinh động.
Phó chủ tịch thị chủ quản về xây dựng, giao thông là Triệu Đức Minh. Người này vốn có oán thù cũ với Dương Phàm. Dương Phàm cảm thấy nếu tìm hắn có lẽ cũng không có gì hay ho để nói cả.
- Anh đã tìm phó chủ tịch Triệu chưa? Ông ta nói thế nào?
Dương Phàm cười lạnh hỏi.
Tưởng Tư Lệ càng thêm tức giận, lớn tiếng nói:
- Phó chủ tịch Triệu nói chuyện càng khó nghe. Khi chúng tôi tìm gặp ông ta, vừa nói là Vĩ Huyền, sắc mặt ông ta liền tối sầm, rất không kiên nhẫn nghe tôi nói xong, liền cười lạnh nói, chuyện này tôi mặc kệ không quản.
Dương Phàm vừa nghe quả nhiên là như thế, nhưng vẫn không hề giận dữ mà ngược lại mỉm cười hỏi:
- Cục trưởng Trần của Cục giao thông nói như thế nào?
Tưởng Tư Lệ cười khổ nói:
- Loại người như Trần cục trưởng Trần Chí Cương chỉ là rác rưởi. Khi hai phó cục trưởng ra mặt nói chuyện, hắn ta không hề nói lời nào, sau lưng hắn lại nói với tôi, Tiểu Tưởng à, chuyện này tôi ủng hộ các anh, nhưng tôi nói cũng vô dụng.
Trần Chí Cương là người của Lý Thụ Đường, sao có thể là một kẻ bất lực chứ? Dùng một ngón chân Dương Phàm cũng có thể nghĩ được rằng, rất có thể Trần Chí Cương chính là có tâm tư đứng ngoài cuộc xem hai phe đánh nhau. Lúc này trong tầng lớp lãnh đạo Uyển Lăng chủ yếu chia làm ba phái. Một phái do Lý Thụ Đường cầm đầu hơi chiếm thượng phong, phái bản địa do Tào Dĩnh Nguyên cầm đầu nắm giữ chừng 60% các cục, phái do Quý Vân Lâm cầm đầu là phần còn lại, thỉnh thoảng sẽ ra tay giúp đỡ Lý Thụ Đường một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không trở về tay không.
Sau khi đại khái hiểu biết một chút tình huống, Dương Phàm cảm thấy trong lòng hơi tức giận. Nếu mượn chuyện này để xử lý cục Giao thông, bên phe Lý Thụ Đường khẳng định là tán thành cả hai tay. Có lẽ lúc đó, Trần Chí Cương đến khi ngủ cũng có thể mỉm cười.
Làm thế nào có thể giải quyết chuyện này mà không bị Trần Chí Cương lợi dụng? Mấu chốt vấn đề là ở đâu? Sau khi đuổi Tưởng Tư Lệ đi, Dương Phàm suy nghĩ thật kỹ một hồi, cảm thấy chuyện này có lẽ phải để Tào Dĩnh Nguyên đi giải quyết. Đi tìm Triệu Đức Minh thì thà không tìm còn hơn. Tuy rằng Tào Dĩnh Nguyên không hòa hợp lắm với mình nhưng dù sao cũng còn dễ nói chuyện hơn so với Triệu Đức Minh.
Dương Phàm bấm điện thoại cho Trầm Ninh, khi nối máy xong liền cười hỏi:
- Thằng khốn, gần đây có tin tức gì của Tào Ny Ny không?
Trầm Ninh đang ở cùng một chỗ với Hứa Khiết, hai người đang nói chuyện trong phòng làm việc. Nghe Dương Phàm hỏi như vậy, Trầm Ninh không khỏi bật cười, ra hiệu cho Hứa Khiết đừng nói chuyện, hạ giọng hỏi:
- Sao lại muốn hỏi chuyện của Tào Ny Ny vậy? Có phải định nối lại tình xưa nghĩa cũ không?
Dương Phàm cười mắng:
- Nối lại tình xưa nghĩa cũ cái đầu mày. Tao có việc nghiêm túc. Đầu tiên mày cứ nói xem có biết không đã.
Trầm Ninh thở dài nói:
- Tao cũng không biết nhiều, chỉ biết Tào Ny Ny và thằng nhóc họ Hà đó cặp với nhau, hiện giờ đang làm phó trưởng phòng trong cục Chống tham nhũng.
Dương Phàm cười khổ kể lại sơ bộ chuyện cục Giao thông. Trầm Ninh lập tức hiểu ý Dương Phàm, vội vàng hạ giọng nói:
- Chuyện này mày tìm rất đúng chỗ đó. Hiện tại lão Tào cũng sống không dễ dàng. Mày thông qua Tào Ny Ny gặp mặt nói chuyện là rất thỏa đáng.
Dương Phàm gọi điện cho Trầm Ninh cũng là có ý thương lượng, nghe Trầm Ninh nói vậy, cũng hiểu rằng mình nghĩ không sai. Đang muốn nói chuyện tiếp, lại nghe thấy ở đầu bên kia, Trầm Ninh đang phát ra âm thanh rên rỉ hừ hừ, Dương Phàm hơi sửng sốt, liền mắng:
- Thằng khốn này, giữa ban ngày ban mặt, ngay trong văn phòng mà dám làm trò dâm.
Lúc này, Hứa Khiết đang ra sức phục vụ Trầm Ninh. Trầm Ninh thoải mái cười ha hả nói:
- Không thể trách tao. Sau khi xóa bỏ lệnh cấm, cô ấy trở nên cực kỳ nghiện. Không nói nữa. Tao ngắt máy đây.
Treo điện thoại, Trầm Ninh cười khổ nói với Hứa Khiết đang ngồi xổm trước mặt mình:
- Em không thể dừng lại một chút được sao?
Hứa Khiết đỏ bừng mặt, hừ một tiếng nói:
- Đều là tại anh cả. Mỗi lần ở cùng một chỗ, anh lại nghịch ngợm người ta.
Nói xong, Hứa Khiết giơ tay lên đánh vào bàn tay Trầm Ninh đang nhào nặn bộ ngực mình, nói:
- Anh sờ thế này khó chịu lắm, không được, anh nhanh lên đi.
Nói xong, Hứa Khiết quay người, cúi mặt xuống bàn làm việc.
Dương Phàm đại khái đoán được hai người đang làm gì, không khỏi thầm cười khổ. Phụ nữ quả thật rất kỳ quái, sau khi đã dính vào, đại bộ phận phụ nữ còn nghiện hơn đàn ông rất nhiều.
Gọi điện thoại cho Tào Ny Ny quả thực cần có chút dũng khí. Nam nữ nếu không thể trở thành người yêu, tuyệt đại đa số cũng không thể trở thành bằng hữu được. Tuy rằng giữa Dương Phàm và Tào Ny Ny vẫn chưa có tình yêu nhưng dù sao Tào Ny Ny cũng đã từng lớn mật thổ lộ. Dương Phàm không biết trong những gì Tào Ny Ny thổ lộ có bao nhiêu phần sự thật nhưng kết quả cuối cũng của hai người cũng thực sự khó có cách nào để tả.
Tìm ra dãy số di động quen ngày xưa, Dương Phàm khẽ cắn môi bấm gọi.
- Em đây, nghĩ thế nào mà lại gọi điện thoại cho em thế?
Giọng Tào Ny Ny có vẻ hơi cô đơn, đồng thời thoảng có chút ai oán, nhưng không hề có ý nặng lời.
- Dạo này em khỏe chứ?
Dương Phàm cười hỏi.
Tào Ny Ny nghe vậy cười khổ nói:
- Sao anh cứ nói rườm rà như vậy? Em có thể khỏe sao? Nói luôn chuyện chính ra đi, em bận lắm.
Từ những lời này, Dương Phàm có thể nghe được oán khí trong lòng Tào Ny Ny, không khỏi nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, anh muốn nói chuyện với bố em một lần, em có thể giúp không?
Tào Ny Ny vừa nghe vậy, không khỏi nhíu mày cười lạnh nói:
- Sao anh không đến phòng làm việc mà tìm ông ấy? Sợ người khác hiểu lầm à?
Dương Phàm phát hiện tâm tình Tào Ny Ny dường như không được tốt lắm, vội vàng giải thích:
- Em hiểu lầm rồi, anh chỉ không muốn bị người khác lợi dụng, không muốn bị người khác dùng làm quân cờ công kích bố em thôi.
Vừa nói xong quan hệ lợi hại, Tào Ny Ny ở bên kia lập tức trầm tĩnh lại ngay. Sau một lát suy tư, Tào Ny Ny nói:
- Vậy được rồi, để em hỏi bố em một chút. Nếu ông ấy đồng ý, buổi tối sẽ hẹn gặp ở đâu đó.
Ngắt điện thoại với Tào Ny Ny, trong lòng Dương Phàm cảm thấy hơi chua xót. Kỳ thật cô gái này là người ngây thơ, vô tội. Ở một khía cạnh nào đó, Tào Ny Ny chỉ là một cô gái được bố mẹ che chở từ nhỏ tới lớn, bởi vậy người nhà có vị trí nặng nhất trong lòng cô.
Tào Dĩnh Nguyên đang ở phòng làm việc, nhận được điện thoại di động của con gái gọi tới, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dương Phàm nghĩ gì mà muốn nói chuyện với mình vậy? Từ sau khi tới Vĩ Huyền, tiểu từ này dường như đã tránh xa vòng luẩn quẩn của Uyển Lăng. Tào Dĩnh Nguyên biết, tuy rằng mình là lãnh đạo của Dương Phàm, nhưng trên thực tế, chính mình cũng có chút ràng buộc với Dương Phàm. Bề ngoài thì tiểu tử Dương Phàm này có vẻ cực kỳ khiêm tốn, nhưng thực tế lại là một người cực kỳ cứng rắn. Đây là nhận thức sơ bộ của Tào Dĩnh Nguyên về Dương Phàm. Thành tích của Vĩ Huyền là của chung, lúc trước xuất phát từ các mục đích khác nhau, Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm đều đồng ý đưa Dương Phàm tới Vĩ Huyền, cuối cùng chàng thanh niên này đã đạt được một số thành công. Cục diện rối rắm trước kia của Vĩ Huyền đã được gỡ, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn, GDP tăng lên 15%. Mức tăng trưởng này quả thật là rất kinh người.
Tào Dĩnh Nguyên cũng không cho rằng, Dương Phàm có khả năng làm được những thành tích này chỉ dựa vào quan hệ. Với cục diện phức tạp ban đầu của Vĩ Huyền, Tào Dĩnh Nguyên dự tính, Dương Phàm có thể đứng yên ổn đã là không tồi rồi. Thậm chí ở một khía cạnh nào đó, Tào Dĩnh Nguyên phản đối việc Dương Phàm đi Vĩ Huyền cũng chính là có ý giúp tiểu tử này không phải nhảy vào hố lửa. Tuy nhiên, giọng nói của Tào Dĩnh Nguyên ở thường ủy cũng không có trọng lượng cho lắm, hiệu quả cũng không rõ ràng.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện. Như vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Tào Dĩnh Nguyên nghe con gái kể lại một chút, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì rõ ràng.
- Được rồi, con đáp ứng cậu ta. Buổi tối đến Nông Gia nhạc ở cửa bắc.
Trầm Ninh truyền đạt ý tứ của bố mình cho Dương Phàm rất nhanh. Dương Phàm đương nhiên không có gì dị nghị, thấy đã sắp hết giờ làm việc liền nói với Lâm Đốn mấy câu, sau đó về sớm nửa giờ để đi tới Uyển Lăng.
Đi ô-tô hơn một giờ, Dương Phàm tới trước cửa Nông Gia nhạc. Khi vừa xuống xe, Dương Phàm đã thấy Tào Ny Ny đang đứng ở cửa, nhìn mình với vẻ phức tạp.
- Em đến sớm thế à?
Dương Phàm đi tới cười nói, lịch sự đưa tay ra.
Tào Ny Ny chỉ cầm thoáng tay rồi rụt lại ngay, nói:
- Em cũng mới tới thôi. Bố em và mấy người nữa vài phút là tới. Đi vào uống chút trà đã.
Hai người đi vào ngồi xuống, ông chủ đưa trà tới. Tào Ny Ny vẫn không dám nhìn thẳng, khi cầm chén trà, Dương Phàm liếc nhanh Tào Ny Ny một cái, thấy sắc mặt cô gái này có vẻ hơi tái nhợt, tinh thần dường như không được tốt lắm.
- Tinh thần em có vẻ không tốt, không nghỉ ngơi đủ à?
Dương Phàm hỏi vẻ thân thiết.
Tào Ny Ny lườm Dương Phàm một cái nói:
- Anh quan tâm em làm gì? Em có là gì của anh đâu.
Có thể là ý thức được cảm xúc của mình có vấn đề, Tào Ny Ny lại giải thích:
- Rất xin lỗi, gần đây áp lực công việc quá lớn, lại ngủ không ngôn nên không khống chế cảm xúc được tốt lắm.
Dương Phàm miễn cưỡng nhận lời giải thích này, đương nhiên hắn cũng không để Tào Ny Ny thấy được mình đang phải gắng khống chế cảm xúc như thế nào.
- Không có việc gì, anh không để ý đâu. Anh nói này, có lẽ em nên nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch bên ngoài một chuyến, thư giãn một chút mới có lợi đối với thân thể.
Dương Phàm đề nghị đầy thiện ý, đổi lại là một ánh mắt ai oán của Tào Ny Ny.
- Vô ích, em hiểu sự tình trong lòng mình. Đây là tâm bệnh, lại nói tiếp, gần đây em vẫn luôn tự giận mình, tại sao lúc đó không kiên định cơ chứ? Kỳ thật lúc trước em là có cơ hội, chỉ cần em kiên trì, em tin tưởng vững chắc có thể khiến anh rung động. Đáng tiếc, từ trong thâm tâm, em vẫn là người thuận theo ý người nhà. Hơn nữa, em chẳng những mềm lòng mà tai cũng mềm luôn, đàn ông chỉ nói vài câu đường mật là đã mềm lòng. Kỳ thật, gần đây nhớ lại chuyện xưa, em vẫn luôn luôn âm thầm tự hận mình.
Tào Ny Ny nói luôn một hơi, dường như giải phóng được cảm xúc, khuôn mặt đang tái nhợt cũng hơi ửng hồng.
Dương Phàm phát hiện biến hóa này, không khỏi cười khổ nói:
- Anh cũng có trách nhiệm, lẽ ra phải nói rõ với em một lần. Vấn đề của em là trong lòng có chuyện mà không có nơi để nói, nghẹn tức trong lòng phải không.
Tào Ny Ny cười cười nói:
- Anh đừng nói nữa. Nói ra chuyện này, tâm tình em cũng tốt lên rồi, không còn áp lực như trước nữa.
Lúc này di động của Tào Ny Ny nhận được một tin nhắn. Rút di động ra xem, Tào Ny Ny cười nói:
- Sắp tới rồi.
Dương Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nói chuyện coi như là thuận lợi, không xuất hiện trường hợp đổ vỡ gì.
- Chương trình du lịch ở Vĩ Huyền của bọn anh cũng không tồi, lên núi du ngoạn, săn thỏ. Em có thể tới chơi một chút, sau khi thăm một vài di tích cổ còn có thể đi xuống ruộng với nông dân, tự mình nhặt rau, nấu cơm tập thể, còn cả câu cá nữa.
Tào Ny Ny nghe xong không khỏi cười nói:
- Hay quá, để hôm nào em đi, đến lúc đó sẽ thông báo cho anh biết. Chẳng hiểu khi đó anh có còn nhận ra em nữa không.
Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Không thành vấn đề, trưởng lớp đại nhân.
Một câu trưởng lớp đại nhân lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người lại một chút. Tào Ny Ny thở dài nói:
- Cho dù chúng ta không thể làm người yêu thì cũng đừng là kẻ thù, được không?
Dương Phàm gật gật đầu, ngoài cửa truyền tới tiếng ô tô. Tào Ny Ny đứng lên nhìn nhìn nói:
- Đến rồi.
Tào Dĩnh Nguyên bước đi, mỗi bước đều rất vững chãi, dường như trước mặt là con đường rất khó đi. Khi nhìn thấy Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên hơi mỉm cười, chậm rãi giơ tay ra.
- Xin chào phó bí thư Tào.
Dương Phàm lễ phép chào trước.
Khi bắt tay Tào Dĩnh Nguyên thản nhiên nói:
- Đồng chí Dương Phàm, tốt lắm, rất không tồi.
Đây xem như khẳng định sao? Dương Phàm không khỏi âm thầm suy nghĩ, có lẽ chính câu nói "không muốn bị lợi dụng" của mình đã phát huy tác dụng.
Sau khi ngồi xuống, Tào Ny Ny đi gọi món, Dương Phàm mở lời cười nói:
- Phó bí thư Tào, tôi xin nói thẳng, hôm nay xin gặp ngài chủ yếu là bởi vì gần đây bên cục Giao thông có chuyện. Hai vị phó cục trưởng Lưu, Mã luôn luôn làm khó địa phương Vĩ Huyền chúng tôi. Nói thật, tôi không hy vọng phát sinh tranh cãi với bọn họ.
Dương Phàm nói rất hàm súc, Tào Dĩnh Nguyên nghe cũng hiểu ngay được ý. Dương Phàm có người trong tỉnh, muốn thu thập hai tên cục phó, dường như không phải là việc gì khó khăn. Xa không nói, chủ tịch Ủy ban Kỷ luật Vương Thần đi lại rất gần với Dương Phàm.
- Ồ, cậu nói cụ thể xem nào.
Đương nhiên, Tào Dĩnh Nguyên sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định chỉ vì một câu nói hời hợt của Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười, kể lại sơ bộ sự việc, cuối cùng nói:
- Ý của Trần Chí Cương đã khá rõ, có lẽ ngài cũng có thể hiểu được. Tôi tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện này.
Câu nói cuối cùng, Dương Phàm thể hiện rõ thái độ mang theo một tia sát khí. Nếu Tào Dĩnh Nguyên không thể ngăn chặn hai tên quấy rối này, Dương Phàm cũng chỉ có thể ra tay. Lúc đó không thể trách Dương Phàm được, tiên lễ hậu binh mà.
Tào Dĩnh Nguyên rất muốn hỏi một câu: "Đây là tiểu tử cậu uy hiếp tôi sao?" Tuy nhiên, Tào Dĩnh Nguyên vẫn kìm không nói ra những lời này. Bởi vì dù sao Dương Phàm cũng làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, người bên dưới muốn làm gì, Dương Phàm đều tới tìm lãnh đạo phối hợp. Làm như vậy là rất đúng trình tự.
- Ừ. Chuyện này cậu muốn thế nào?
Dương Phàm khôi phục lại vẻ bình thản, nhẹ nhàng nói:
- Mỗi bên nhường một bước, quyền giám sát thuộc về thị cục, nhưng công tác cụ thể thì đừng sờ vào. Tiền này nóng bỏng tay đó.
Tào Dĩnh Nguyên dường như cảm giác có sự uy hiếp trong đó, tuy nhiên uy hiếp này là rất thật. Nếu đám người Lưu Hữu Tài thực sự muốn nắm lấy công trình này, khẳng định là muốn chấm mút đôi chút. Đến lúc đó, với năng lực của Dương Phàm, muốn thu thập bọn họ là chuyện quá đơn giản. Kỳ thật, cho dù bọn họ không lấy được công trình này, chẳng lẽ không nhắm được vào việc khác sao? Nước quá trong ắt không có cá, đạo lý này ai cũng đều biết cả, chỉ có điều bên trên vẫn còn đang săm soi. Với năng lực và quan hệ của Dương Phàm, muốn "động chạm" một vài người, có lẽ chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.
- Được rồi, tôi gọi bọn họ tới, mọi người cùng nhau uống một chén, sự việc liền coi như xong. Được không?
Tào Dĩnh Nguyên cười ha hả nói. Dương Phàm gật gật đầu, tỏ vẻ dựa theo ý tứ của ông ta.
Gần như là cuộc nói chuyện vừa chấm dứt thì Tào Ny Ny cũng quay về. Dương Phàm thấy vậy không khỏi mỉm cười. Khó trách vừa rồi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn từ phía sau mình, chắc hẳn Tào Ny Ny vẫn luôn nhìn trộm.
- Chuyện lúc trước tôi vẫn chưa thực sự yên tâm.
Dương Phàm mỉm cười nói.
Tào Dĩnh Nguyên khẽ cau mày nói:
- Cậu nói chính là chuyện đâm xe lần trước hả?
Dương Phàm cười gật gật đầu.
Tào Dĩnh Nguyên lập tức hơi sầm mặt xuống, trầm ngâm nói:
- Chẳng phải mọi việc đều đã được giải quyết sao? Lưu Hữu Tài không hiểu lý lẽ à?
Dương Phàm cười giải thích:
- Đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi. Hy vọng không phải là vì sự tình lần trước.
Tào Dĩnh Nguyên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra nói:
- Tôi cũng hy vọng thế.
Cuộc đàm phán giữa hai người coi như cơ bản chấm dứt. Tuy rằng mọi người đều không nói rõ n hưng Dương Phàm đã tỏ rõ là không muốn phát sinh mâu thuẫn và xung đột với người của Tào Dĩnh Nguyên. cũng không phải thằng ngốc, tự nhiên hiểu được ý tứ của Dương Phàm.
Khi nhân viên phục vụ mang món ăn tới, Tào Dĩnh Nguyên nhìn đồng hồ nói:
- Vào trong sân vừa đi dạo một chút.
Nói xong Tào Dĩnh Nguyên dẫn đầu đứng lên, Dương Phàm đi theo cùng nhau đi ra ngoài. Hai người chậm rãi đi dạo trong sân. Tào Dĩnh Nguyên Nguyên đột nhiên nói:
- Không ngờ khí lượng của cậu lại lớn như vậy.
Dương Phàm hơi kinh ngạc, lập tức xấu hổ cười cười nói:
- Xem ra tôi lưu cho mọi người ấn tượng không được tốt lắm.
Tào Dĩnh Nguyên nghe vậy cười ha ha.
Dương Phàm cũng cười nói:
- Kỳ thật, bình thường tôi không chủ động khiêu khích.
Tào Dĩnh Nguyên hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Thật đúng là như vậy. Tôi nhớ đã xem một bộ phim, trong đó có một câu nói, chỉ cần có người sẽ có ân oán, chỉ cần có ân oán sẽ có giang hồ. Kỳ thật, những lời này cũng rất thích hợp quan trường. Quan trường chính là giang hồ, chỉ cần có tranh chấp quyền lực và ích lợi, liền không thể tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn như vậy.
Từ giọng nói của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm có thể nghe thấy sự bất đắc dĩ, cũng không dám hoàn toàn gật bừa với quan điểm của ông ta.
- Cũng hơi có đạo lý, nhưng tôi cảm thấy, làm một Đảng viên, yêu cầu đầu tiên chính là niềm tin. Hiện tại tôi cũng không đề cao niềm tin, chỉ coi quan trường là một sân khấu, ở trên sân khấu này, chúng ta đóng vai nhân vật nào, kết cục cuối cùng của nhân vật đó chính là thê thảm, hay là được nhân dân nhớ kỹ? Tôi quan tâm chính là điều này. Tôi không hy vọng tương lai tôi rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nhân nhân địa phương có thể nhớ rằng tôi đã mang cho họ một số ích lợi, đã cố gắng cải thiện cuộc sống của bọn họ.
Dương Phàm thản nhiên cười nói, trong giọng nói tràn đầy sự chân thành.
Tào Dĩnh Nguyên kinh ngạc nhìn Dương Phàm, trong mắt không khỏi lộ ra một nét cười bực tức, chậm rãi xoay người trở về.
Từ cửa có một chiếc xe tiến vào, trên xe có hai người đi xuống, đều là loại bụng bia, mặt đỏ. Vừa thấy họ, Tào Dĩnh Nguyên liền mỉm cười đi tới.
- Chào phó bí thư Tào!
Hai vị phó cục trưởng đồng thanh nói. Lưu Hữu Tài vừa thấy Dương Phàm đang đứng cười phía sau, lập tức hơi run lên.
- Phó cục trưởng Lưu, lại gặp nhau.
Dương Phàm thản nhiên cười nói, trong giọng điệu mang theo vẻ khinh thường và chán ghét.
Lưu Hữu Tài xấu hổ nhìn Dương Phàm, hạ giọng hỏi Tào Dĩnh Nguyên:
- Phó bí thư Tào, ngài đây là?
Tào Dĩnh Nguyên cười lạnh nói:
- Đi vào cùng tôi, tôi có mấy lời muốn nói.
Nói xong Tào Dĩnh Nguyên nháy mắt ra hiệu với Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi đi dạo trong sân một chút.
Hai người đi theo Tào Dĩnh Nguyên ra ngoài. Tào Dĩnh Nguyên chắp tay sau lưng, mặt âm trầm nhìn hai người nói:
- Biết vì sao gọi các người đến không?
Hai người không rõ cho nên cùng nhau lộ ra biểu tình nghi hoặc.
- Tôi là đang cứu hai tên khốn khiếp các người đấy!
Tào Dĩnh Nguyên cười lạnh nói. Hai người nghe xong không khỏi đều biến sắc mặt. Tào Dĩnh Nguyên thấy hai người bị dọa không nhẹ, lúc này mới cười lạnh nói tiếp:
- Chuyện gì các người đều muốn ôm vào, cũng không thèm nhìn xem đối thủ là ai. Người ta tìm tôi là đã nể mặt tôi lắm rồi, nếu không muốn thu thập hai người chẳng khác gì chơi đùa.
Lưu Hữu Tài hơi có vẻ không tin hỏi:
- Phó bí thư Tào, anh nói chính là thằng nhóc Dương Phàm kia à?
Tào Dĩnh Nguyên lạnh lùng nhìn Lưu Hữu Tài nói:
- Không tin à? Chú không biết nó được phân chủ trì công tác ở Vĩ Huyền là ý tứ của ai sao?
Nói xong, Tào Dĩnh Nguyên hạ giọng, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm khắc:
- Là ý của tỉnh ủy, ý tứ của tỉnh ủy, hiểu chưa?
Ai có thể đại biểu cho tỉnh ủy, trong lòng cả hai người đều biết rất rõ. Tào Dĩnh Nguyên chỉ nhắc tới đó, sắc mặt hơi hơi dịu đi nói:
- Về sau, trước khi làm việc gì cần phải hỏi thăm kỹ lưỡng, đừng làm bừa mà mắc tội với người ta. Mặc dù người ta có địa vị thấp hơn các chú nhưng cũng không phải là người dễ đắc tội đâu. Là người trong quan trường, ai biết được người ta có trưởng bối nào ở trên hay không?
Lúc này, mấy món ăn cũng được bày ra bàn. Tào Ny Ny mời mọi người đi vào ăn. Trên bàn đã đặt sẵn một bình rượu Mao Đài. Tào Dĩnh Nguyên chờ mọi người ngồi xuống xong mới ra hiệu cho Lưu Hữu Tài rót đầy các chén:
- Hữu Tài, nói vài câu đi. Chuyện này mọi người đều lùi một bước là được.
Lưu Hữu Tài lộ vẻ sợ hãi, cùng phó cục trưởng Mã đứng dậy, nâng chén rượu, khách khí cười với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, xin đừng để sự việc trước trong lòng. Hôm nay trước mặt phó bí thư Tào, anh nói nên thế nào cho tốt.
Thế này còn dễ nghe. Dương Phàm nâng chén rượu đứng lên nói:
- Tôi nể mặt phó bí thư Tào.
Nói xong, Dương Phàm mỉm cười nhìn hai người, chờ hai người uống hết mới uống chén của mình.
Sau một chén rượu, một hồi xung đột được tất cả mọi người thỏa hiệp xong. Thỏa hiệp là một loại phương thức, tuy nhiên có thể có những tính toán khác nhau trong lòng hai bên.
Dương Phàm không thể nghi ngờ chính là người rời đi với tư thế chiến thắng. Lưu Hữu Tài ở bên này thì vẻ mặt xám xịt, không cam lòng, không phục, nhưng cũng chỉ có thể nuốt hận trở về.
Tào Ny Ny tiễn Dương Phàm ra xe. Trước khi lên xe, Tào Ny Ny nắm tay Dương Phàm nói:
- Bắt tay một lần đi. Mọi người sau này lại là bạn học tốt.
Từ trong ánh mắt Tào Ny Ny, Dương Phàm thấy một tia chờ mong, chỉ thản nhiên cười đáp:
- Ừ, bạn học tốt. Tình bạn sẽ không thay đổi!
Nói là như vậy, nhưng trong nháy mắt xe nổ máy, trong lòng Dương Phàm âm thầm suy nghĩ, thật sự sẽ không thay đổi sao? Điều này xoay vần trong đầu Dương Phàm thật lâu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, sự thay đổi vẫn âm thầm diễn ra trong mỗi con người, trong đó cũng bao gồm cả Dương Phàm và Tào Ny Ny.
Lần này, thu hoạch bề ngoài của Dương Phàm là giải quyết được vấn đề cục Giao thông của thị, trên thực tế là một sự thỏa hiệp mà trong thâm tâm hai bên đều biết rất rõ và đều ăn ý, chính là nước giếng không phạm nước sông. Dương Phàm dường như có thể nhảy ra khỏi vòng xoáy phân tranh quyền lợi, đương nhiên chỉ giới hạn trong thành phố Uyển Lăng mà thôi. Con người đã dính vào vòng luẩn quẩn này, phân tranh là không thể tránh né.
Trong đêm tối, Dương Phàm chạy thẳng về Vĩ Huyền. Khi trở lại nhà khách, đi qua phòng Hứa Phi, phát hiện cửa không đóng, bên trong còn có người đang nói chuyện. Dương Phàm đẩy cửa đi vào, phát hiện Hứa Phi và Thạch Lỗi đang tranh luận, dường như hai người đều không thể thuyết phục đối phương.
- Hai người ầm ĩ gì thế? Đã trễ thế này cũng không nghỉ ngơi à.
Dương Phàm cười ha hả tiến vào nói chuyện. Hai người vừa thấy Dương Phàm đã trở lại, lập tức đều tinh thần tỉnh táo.
Hứa Phi rất nói vẻ bất cần:
-Lúc này mới mười giờ mà. Ngày xưa còn học ở châu u, kỷ lục là ba ngày ba đêm không ngủ ở phòng thí nghiệm. Bọn Pháp đều nói bọn tôi là kẻ điên.
Thạch Lỗi cười nói:
- Ý tứ của Tuyết Oánh là muốn đầu tư hai, ba trăm triệu, xây dựng một cơ sở khai thác 3, 5 triệu tấn than đá một năm. Căn cứ theo công suất của cơ sở này, ít nhất cần phải xây dựng một nhà máy rửa than một năm được hai triệu tấn, còn một nhà máy luyện than cốc một triệu tấn một năm. Cô ấy đang hùng tâm bừng bừng nhưng lại gắp lửa bỏ vào tay cậu. Để làm được hai thứ đó, cậu phải mang bao nhiêu tiền về mới có thể làm được chứ? Cô ấy học quản lý, mở miệng ngậm miệng đều đề xuất những vấn đề tài chính phiêu lưu. Anh thấy đầu tư tài chính nhiều như vậy, cậu được duyệt hay không vẫn là một vấn đề.
Hứa Phi lập tức tiếp lời:
- Tôi thấy ý tưởng của chị Trần rất hay, nếu phải làm thì cứ làm thật lướn luôn, làm nhỏ quá chẳng nên cơm cháo gì. Dương Phàm, cậu thấy sao? Hiện giờ chỉ còn chờ ý cậu thôi. Thạch Lỗi đề nghị thu nhỏ quy mô mỏ than lại một nửa, tôi không đồng ý.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Trước hết, hai người cứ làm kế hoạch theo ý chị tôi đi. Mọi việc đều do con người mà. Vấn đề tài chính không chỉ dựa vào chúng ta đi xin mà còn tìm các bên để hợp tác nữa. Đương nhiên, sau khi được duyệt dự án, tỉnh chắc chắn sẽ có sự giúp đỡ tương ứng, cụ thể bao nhiêu thì khó mà nói trước được. Tóm lại, đến lúc đó có bao nhiêu tiền thì làm lớn chừng đó. Hiện tại cãi cọ chẳng có tác dụng gì.
Thạch Lỗi lập tức cười khổ nói:
- Được, Hoàng Thượng không nóng nảy, thái giám tôi lại sốt ruột thay. Không sớm nữa, ngủ thôi. Ngày mai còn phải dậy sớm đi khảo sát thực địa.
Thu phục xong cục Giao thông của thị, tranh chấp trên tỉnh liền đình chỉ. Phòng Giao thông Vĩ Huyền thành công nắm được công trình sửa đường này. Một tuần sau, tiền về tới tài khoản, phòng Giao thông căn cứ vào chỉ thị của Dương Phàm, lập hồ sơ mời thầu nộp cho Dương Phàm xem. Dương Phàm xem rất cẩn thận, cảm thấy không có vấn đề gì liền phê chuẩn. Việc tu sửa toàn diện đường xá ở Vĩ Huyền phải mất một năm mới có thể giải quyết kể từ khi phát hiện vấn đề. Chuyện này Dương Phàm cũng rất bất đắc dĩ, rất nhiều khi phải chấp nhận như vậy. Phải đợi sau khi sóng gió đi qua mới có thể khởi động tốt được. Chuyện này liên quan tới ích lợi của rất nhiều người từ trên xuống dưới, đối với Dương Phàm mà nói, trên thực tế Dương Phàm chẳng hề có quyền lên tiếng gì về chuyện này.
Dương Phàm lại tiếp tục bận rộn công việc, chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua. Thạch Lỗi cũng đã đưa ra được bản kế hoạch, sau đó quay về Bắc Kinh với Trần Tuyết Oánh. Hứa Phi không muốn vào làm nhà nước mà chỉ nhận danh hiệu cố vấn, bận rộn mấy hôm liền tạm thời trở về nhà nghỉ ngơi. Tiếp theo phải xem Dương Phàm có thể nắm được dự án này hay không. Đây chính là điểm trọng yếu quyết định thắng bại.
Dương Phàm tốn mất một ngày mới xem xong bản kế hoạch. Đây không thể nghi ngờ chính là một kế hoạch khổng lồ, liên quan tới rất nhiều hạng mục như mỏ than, dây chuyền rửa than, nhà máy luyện than cốc, nhà máy điện, nhà máy phân hóa học, còn có một hệ thống tận dụng phế liệu. Nếu tính sơ bộ toàn bộ kế hoạch này, ít nhất cũng phải đầu tư 6 - 8 tỷ.
Sau khi xem xong, trong lòng Dương Phàm cũng bắt đầu bồn chồn. Nếu dựa theo kế hoạch này sẽ cực kỳ khó khăn. Dương Phàm cả đêm không ngủ cũng là vì suy nghĩ về vấn đề này.
Suy nghĩ suốt một đêm, ngày hôm sau mắt thũng như mắt mèo, Dương Phàm chủ trì hội nghị thường ủy, chính thức đem kế hoạch này ra thỏa luận. Kết quả thảo luận đương nhiên là phản đối ầm ĩ, ngay cả Tô Diệu Nga cũng không tán thành kế hoạch này, nói là kế hoạch này giống như xây lâu đài giữa không trung. Dù giảm quy mô xuống còn một nửa cũng chưa chắc có thể làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.