Chương trước
Chương sau
Tiêu Tiêu đang ngủ say nên mới đầu còn hơi khó chịu, vùng vằng khi rời khỏi giường. Tuy nhiên trong lúc mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, nghe được tiếng của cha mẹ, nó lập tức ôm ôm điện thoại lớn tiếng khóc hu hu:
- Cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu hu hu hu hu….
Đứa bé khóc như vậy khiến Diệp Mai Hoa ở bên kia cũng khóc theo. Trương Tư Tề ở bên cạnh nhìn thấy cũng trào nước mắt. Ở phía bên kia, ông nội, bà nội của đứa bé cũng xuất hiện khiến tình cảnh càng náo nhiệt hơn.
Khóc lóc, kể lể trên điện thoại hơn một giờ đồng hồ mới hơi bình tĩnh trở lại. Dương Phàm báo địa chỉ, thuyết minh tình huống. Mẹ của Tiêu Tiêu lại nói với nó lần nữa:
- Tiêu Tiêu ngoan, con hãy nghe lời chú dặn, mẹ sẽ tới đón con về ngay.
Cuối cùng thì cuộc điện thoại cũng được ngắt, Dương Phàm ôm lấy lấy Tiêu Tiêu nói:
- Đi nào, chú mang cháu đi tắm rửa nhé.
Từ trước đến nay, Tiêu Tiêu vốn khá thân thiết với Dương Phàm nhưng lúc này lại không cần Dương Phàm mà nắm lấy tay Trương Tư Tề, nói:
- Cháu muốn dì xinh đẹp này tắm cho cháu cơ!
- Đừng trở mặt vô tình như vậy chứ!
- Chú, xấu hổ lắm, xấu hổ lắm! Cháu là con gái mà.
Trương Tư Tề vô cùng đắc ý mang Tiêu Tiêu đi tắm. Dương Phàm cười khổ ở bên ngoài. Hắn suy nghĩ một chút rồi đầu tiên là đi vào phòng bếp, thu dọn một ít đồ ăn mà người ta mới mang đến. Tất cả mọi người đều chưa ăn cơm trưa.
Đang bận rộn làm việc thì mấy tiếng đập cửa vang lên, Dương Phàm vẫn đeo chiếc tạp dề đi ra mở cửa. Hai cảnh sát đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang nhìn một tên tội phạm vậy.
- Anh tên là Dương Phàm phải không? Xin mời đưa chứng minh thư của anh ra đây!
Thái độ này khiến Dương Phàm rất không thích, khó trách một đứa bé như Tiêu Tiêu cũng nói cảnh sát chính là thổ phỉ.
- Ngay cả trình tự bình thường cũng không biết, vậy mà anh cũng đi ra ngoài làm việc được à? Mời đưa thẻ cảnh sát của các anh ra đây, nếu không tôi có quyền từ chối các câu hỏi và điều tra của các anh!
Dương Phàm vẫn còn cầm mấy củ tỏi trên tay, vẻ mặt hơi khinh thường.
Viên cảnh sát đứng ở phía trước hơi sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói:
- Rất xin lỗi, chúng tôi hơi nóng vội, thái độ không tốt, xin anh bỏ qua. Đây là thẻ cảnh sát của tôi. Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự phân cục Tiêu Dao, nhận được điện thoại của cảnh sát Thượng Hải, tới đây điều tra.
Vừa thấy người này thay đổi thái độ, Dương Phàm cũng không làm căng nữa, nhận lấy thẻ cảnh sát, xem một chút, lúc này mới rút ví đưa chứng minh thư của mình cho cảnh sát.
Lần này cảnh sát cũng khách khí, sau khi xem xong chứng minh thư thì trả lại, còn nói năng rất lễ phép:
- Chúng tôi có mấy câu hỏi. Có thể vào trong nói chuyện được không?
Dương Phàm gật gật đầu, dẫn hai viên cảnh sát vào. Lúc này Trương Tư Tề ôm Tiêu Tiêu từ phòng vệ sinh đi ra. Sau khi tắm rửa, Tiêu Tiêu quả thực trông xinh như một con búp bê bằng ngọc phấn, thật sự là rất đáng yêu.
Cảnh sát thấy Tiêu Tiêu lập tức rút ra một tấm ảnh, ngồi xuống đối diện, cười hỏi:
- Cháu bé, có thể nói cho chú cảnh sát, làm sao mà cháu lại đến đây không? Còn nữa, tóc của cháu là ai cắt cho vậy?
- Hừ, các ngươi là người xấu, ta không nói chuyện với các người…
Tiêu Tiêu quay đầu, chạy trốn ra sau lưng Trương Tư Tề rồi lại vẫy vẫy Dương Phàm:
- Chú ơi, lại đây, cháu mách nhỏ cho chú này.
Nhìn đứa bé thông minh, láu lỉnh, Dương Phàm cực kỳ yêu thích. Nhớ tới khi mình đưa cho nó tờ hai trăm tệ, nó không chịu cầm lấy, Dương Phàm cảm thấy đứa bé này được gia đình giáo dục rất tốt. Đương nhiên, thái độ đối xử với cảnh sát hơi thiên lệch là do ảnh hưởng từ mẹ của nó.
Ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Tiêu, Dương Phàm cười hỏi:
- Tiêu Tiêu láu lỉnh, cháu muốn nói gì?
Tiêu Tiêu đi lên, ôm lấy đầu Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Là một chú rất xấu xa, đã cắt tóc của cháu, làm hại cháu bây giờ không còn xinh đẹp nữa.
Dương Phàm khẽ vuốt lên chiếc má nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu, nói:
- Nói bừa, Tiêu Tiêu của chúng ta là xinh đẹp nhất.
Trẻ con rất dễ bị dụ dỗ, Tiêu Tiêu lập tức trở nên rất vui vẻ. Dương Phàm bảo Trương Tư Tề ôm nó ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới quay đầu lại kể cho cảnh sát quá trình nhặt được Tiêu Tiêu.
Cảnh sát hỏi đơn vị công tác của Dương Phàm và Trương Tư Tề, hai người liền xuất ra thẻ công tác của mình cho cảnh sát xem. Viên cảnh sát cầm đầu kiểm tra thẻ công tác của Dương Phàm, lập tức trở nên nghiêm trang, nói:
- Không ngờ còn trẻ như vậy mà đã là phó bí thư huyện ủy.
Cảnh sát đương nhiên không phải kính nể Dương Phàm, theo kiến thức chung của người bình thường, trẻ như vậy mà đã làm đến vị trí này, trong nhà không có ai làm quan chức cấp cao mới là lạ.
- Phó bí thư Dương, có đứa bé ở đây nói chuyện không tiện, có thể…?
Dương Phàm vừa nghe cảnh sát nói vậy, lập tức hiểu ngay, quay đầu ra hiệu cho Trương Tư Tề ôm đứa bé đi vào trong buồng.
Tiếp theo cảnh sát nói ra vụ án của Tiêu Tiêu. Hóa ra bố mẹ của đứa bé này là người Thượng Hải, bố là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, Chủ nhiệm khoa ngoại của một bệnh viện tại Thượng Hải. Vụ án bắt đầu từ bố của Tiêu Tiêu là Trần Quốc Đống. Người này không thích tiền, chỉ háo sắc. Một nữ đại diện của một công ty y dược muốn tìm y để đẩy mạnh tiêu thụ một loại thuốc, y liền đưa ra yêu cầu, nữ đại diện này mỗi tháng phải tới ngủ với y vài ngày. Sau đó, sự việc dần phát triển, y yêu cầu nữ đại diện của công ty y dược đó mỗi tuần phải đổi một phụ nữ xinh đẹp đến cho y.
Nữ đại diện đó cự tuyệt yêu cầu này, kết quả Trần Quốc Đống liền đình chỉ sử dụng thuốc của công ty đó. Kết quả là nữ đại diện đó nổi giận, bámo theo Tiêu Tiêu và mẹ của nó, bắt cóc nó, chuyển qua tay một bọn buôn người đồng hương, mượn việc này để báo thù Trần Quốc Đống.
Cảnh sát Thượng Hải liền phá án rất nhanh, bọn buôn người cũng đã bị bắt hết vào hôm qua, chỉ có điều vẫn không tìm được đứa bé. Căn cứ khẩu cung của bọn buôn người, nói là đứa bé mới chạy trốn vào đêm hôm trước. Mới vừa rồi, đội hình sự của phân cục nhận được điện thoại của thị cục, nói khu vực có đứa bé xuất hiện, vì vậy họ vội vã tới đây. Vì vụ án này, mọi người đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, cho nên khi mới tới đây, thái độ của họ không được tốt lắm.
Nghe cảnh sát giải thích xong, Dương Phàm nhìn hai cảnh sát này, lúc này mới phát hiện môi bọn họ đều khô nẻ, trong lòng cũng ít nhiều kính nể những cảnh sát nơi tuyến đầu này.
- Các anh chờ tôi một chút, tôi mang cho các anh ít nước.
Dương Phàm nói xong, mang ra cho hai người hai cốc trà , sau đó cười nói:
- Tôi cũng khá quen thuộc Trương cục trưởng của các anh. Thế này đi, tất cả mọi người vất vả, buổi tối mời cả Trương cục trương, mọi người cùng ăn cơm, coi như mừng công.
Viên cảnh sát cầm đầu liên tục xua tay nói:
- Mừng công thì bỏ đi. Chúng tôi chờ cha mẹ đứa bé tới đây, giải quyết xong sớm vụ án này, trở về nhà ngủ một giấc thật ngon là được.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hai cảnh sát, chỉ vào sô pha nói:
- Vậy các anh cứ dựa vào đây nghỉ một lát. Từ Thượng Hải tới đây cũng phải mất ít nhất là bốn, năm giờ.
Lúc này Trương Tư Tề từ trong đi ra, ra hiệu im lặng. Hóa ra Tiêu Tiêu đã ngủ ở bên trong. Xem ra hai ngày này nó đã bị kinh sợ không ít, có lẽ khó mà ngủ ngon được.
- Bên này có phòng khách, hai đồng chí vào trong ngủ một lúc đi. Khi người Thượng Hải đến đây, chúng tôi sẽ gọi các anh.
Trương Tư Tề nói rất lịch sự. Hai cảnh sát hơi ngượng ngùng nhìn nhau. Trương Tư Tề lại nói với viên cảnh sát cầm đầu:
- Khách khí cái gì, vừa nhìn anh là biết anh từ bộ đội chuyển sang. Từ nhỏ tới lớn, tôi toàn sống trong môi trường quân đội, vừa nhìn thấy anh là có cảm giác thân thiết.
Dương Phàm lúc này mới chú ý, viên cảnh sát cầm đầu từ khi vào tới giờ vẫn luôn giữ thẳng sống lưng. Chỉ có người đã sống trong quân ngũ nhiều năm mới có thể bồi dưỡng được bộ dáng như vậy.
Trương Tư Tề vừa nói vậy, viên cảnh sát cầm đầu ngẫm nghĩ một chút nói:
- Hay là chúng tôi về cục trước, khi nào có người đến đây thì hai người gọi điện theo số này.
Nói xong, anh ta đưa cho Dương Phàm một tấm danh thiếp, hai người cáo từ rời đi.
Cảnh sát đi rồi, Trương Tư Tề thấy trên mặt, trên cổ Dương Phàm đầy vết bẩn, tất cả đều là kiệt tác của Tiêu Tiêu, không khỏi bật cười đẩy Dương Phàm đến buồng vệ sinh nói:
- Đi tắm, thay quần áo đi.
Lúc này Dương Phàm mới nhớ ra hành lý còn ở trên xe, liền bảo Trương Tư Tề đi lấy hành lý, còn mình đi vào phòng tắm. Đang tắm dở thì Trương Tư Tề cầm quần áo trở về, đứng ở cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong, Trương Tư Tề có chút do dự đứng lại.
Nhớ tới cảnh tượng ở bệnh viện, Trương Tư Tề khẽ cắn môi gõ cửa, hạ giọng nói:
- Quần áo đây này, để chỗ nào?
Dương Phàm ở bên trong nghe thấy giọng điệu có vẻ ngoan ngoãn của Trương Tư Tề, trong lòng khẽ lay động, bật cười nói:
- Đã là vợ chồng, cứ vào là được, có phải là chưa thấy bao giờ đâu.
- Đáng ghét, ai là vợ chồng với anh?
Tuy nói vậy nhưng Trương Tư Tề vẫn cố lấy dũng khí mở cửa đi vào, tuy nhiên phát hiện Dương Phàm đã tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm quay về phía mình mỉm cười. Phát hiện mình mắc mưu, Trương Tư Tề không kìm nổi mắng:
- Bại hoại. Chỉ biết ức hiếp người khác.
Nói xong, cô ném quần áo vào người Dương Phàm, quay đầu đi ra ngoài. Dương Phàm ở bên trong đắc ý cười ha ha.
Cũng không biết là vì sao, Dương Phàm cảm thấy đùa giỡn Trương Tư Tề quả thật có cảm giác thành công, có lẽ là bản tính của đàn ông.
Thay quần áo xong, Dương Phàm nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, Trương Tư Tề đang rửa rau. Thấy Dương Phàm tựa vào cửa khoanh tay nhìn mình, Trương Tư Tề không quay đầu lại nói:
- Không được quấy rối, quay về phòng khách ngồi đi.
Dương Phàm có chút lo lắng hỏi:
- Em nấu có thể ăn được chứ?
Kỳ thật, lúc này Dương Phàm đang thưởng thức bóng lưng của Trương Tư Tề. Trong đầu óc hắn chợt hiện lên một cảnh tượng xấu xa, Trương Tư Tề chỉ đeo một chiếc tạp dề ở phía trước, bận rộn làm bếp. Đây chính là ảnh hưởng của việc ngày trước xem mấy trang web 3x quá nhiều gây ra.
Trương Tư Tề quệt miệng, quay đầu lại, bất mãn nói:
- Anh quản cái gì, em thả thuốc diệt chuột vào cho anh chết.
Dương Phàm đắc ý cười ha ha, tiến lên sờ soạng vào cổ cao như cổ thiên nga của cô gái nhỏ, sau đó rút lui rất nhanh, để tránh việc Trương Tư Tề dùng nồi niêu hỏi thăm mình.
Lùi ra cửa, nhìn Trương Tư Tề đang trừng mắt nhìn mình, Dương Phàm cười hỏi:
- Thật sự không cần anh hỗ trợ sao?
Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn nói:
- Quân tử xa nhà bếp, anh cứ lo đọc sách đi, đi đi.
Cô bé này sao lại có quan điểm phong kiến thế nhỉ? Tuy nhiên mình thích! Dương Phàm cười cười, trở lại nằm trong phòng, nhìn Tiêu Tiêu đang ngủ say, không kìm nổi vuốt ve mấy cái trên khuôn mặt trắng mịn của nó.
Cô bé thở mạnh một tiếng, cánh tay vung lên như thể đuổi ruồi. Dương Phàm mang ghế dựa tới ngồi bên cạnh, nhìn dáng ngủ của Trương Tư Tề, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm, thực ra có một đứa con cũng tốt. Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, thực sự nếu sinh con, chỉ sợ mình cũng không có bao nhiêu thời gian dành cho nó.
Cứ ngơ ngác như vậy một hồi, không biết từ khi nào, Trương Tư Tề nhẹ nhàng đi vào, đặt hai tay lên vai Dương Phàm, tựa cằm vào đầu hắn, hạ giọng nói:
- Đứa nhỏ thật đáng yêu, em cũng muốn sinh một đứa để chơi.
Suýt nữa thì Dương Phàm ngã từ trên ghế xuống. Vừa quay đầu, bộ ngực của cô gái này đã dán vào miệng, một khe ngực trắng nõn hiện ra ngay trước mắt, mùi thơm con gái nhàn nhạt bay vào mũi. Dương Phàm không kìm nổi hôn một cái vào mảng trắng nõn trước mặt. Trương Tư Tề không đề phòng, như bị điện đánh trúng, mạnh mẽ nhảy dựng về phía sau, hai tay ôm ngực, nhìn Dương Phàm nói:
- Anh càng ngày càng lưu manh, càng ngày càng cầm thú.
Dương Phàm lộ ra nụ cười dâm đãng, xoa tay nói:
- Ha hả, vậy ca ca liền cầm thú vậy.
Trương Tư Tề a lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, chạy tới cửa quay đầu lại nói:
- Đáng ghét, đi ra ăn cơm, về sau không được động tay động chân.
Nói xong, cô liền vung nắm tay như để thị uy.
Trương Tư Tề nấu ăn cũng khá ngon, hai món chính, một món canh, trông không tồi. Dương Phàm đi ra, khi cầm lấy đũa, phát hiện cô gái này nhìn mình có vẻ hơi khẩn trương. Hắn gắp một miếng thịt xé tiêu, nếm một chút, ra vẻ nhíu mày.
- Như thế nào, không thể ăn được à?
Trương Tư Tề lập tức khẩn trương hỏi.
- Được thông qua! Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Dương Phàm đổi sắc mặt, cười nói. Trương Tư Tề lập tức giận dỗi đấm hắn một cái:
- Đáng ghét, lần nào cũng bắt nạt người ta.
- Lớn mật. Dám đánh chồng của em à!
Dương Phàm quát khẽ, nắm lấy bàn tay của cô bé này, rất không khách khí gõ lên đó một cái, lúc này mới buông tay nói:
- Lần này là phạt nhẹ, lần sau sẽ là đánh đòn.
- Chú đừng đánh vào mông của dì. Đau lắm. Dì làm sai thì cũng chỉ nên đánh nhẹ thôi.
Lúc này, Tiêu Tiêu hiện ra ở cửa phòng ngủ, hơi mờ mịt nhìn hai người.
Dương Phàm bật cười, ôm lấy Tiêu Tiêu, nói:
- Đi, rửa mặt đi, sau đó ăn cơm ngoan.
Cơm nước xong, hai người chơi với Tiêu Tiêu một lát. Đến chiều tối, Trương Tư Tề làm cơm chiều, Dương Phàm lăn lộn trên giường với Tiêu Tiêu, chọc cho đứa bé bật cười khanh khách.
Trương Tư Tề bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại mỉm cười nhìn vào phòng ngủ, khuôn mặt tươi cười đầy vui vẻ. Theo quan niệm được giáo dục từ nhỏ của Trương Tư Tề, đây chính là hình thức của một gia đình tốt đẹp điển hình. Thậm chí Trương Tư Tề còn mấy lần nghĩ rằng, nếu đây thực sự là một gia đình thì tốt biết bao.
Có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Tư Tề. Cô dừng tay ra mở cửa, phát hiện một đám người đứng trước cửa. Một đôi vợ chồng đứng ở phía trước, phía sau còn bốn người già và mấy viên cảnh sát.
- Mấy người là…?
Trương Tư Tề sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại nói:
- Mấy người là người nhà của Tiêu Tiêu hả?
Đó đương nhiên là người nhà của Tiêu Tiêu, bố mẹ, ông bà hai bên đều đến. Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Tiêu ở bên trong, Diệp Mai Hoa không kìm nổi liền khóc:
- Tiêu Tiêu, mẹ tới đón con đây!
Ở bên trong, Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng mẹ gọi lập tức từ trên giường nhảy xuống, vọt ra. Hai bên vừa thấy mặt, lập tức ôm chầm lấy nhau khóc lóc một hồi. Trong lúc nhất thời, tất cả người lớn trẻ con đều mắt nước mắt lưng.
Dương Phàm kéo Trương Tư Tề cũng đang hồng đôi mắt tránh ra xa. Nhìn cô bé Tiêu Tiêu khóc hu hu, Dương Phàm cảm động trong lòng, lại thấy một người đeo kính đang đứng ở bên cạnh, dáng vẻ xấu hổ, chính là Trần Quốc Đống. Nhìn thấy dáng vẻ bị người nhà xa lánh của anh ta, hắn cảm thấy anh ta quá may mắn. Nam nhân háo sắc là bình thường, nhưng để liên lụy tới con của mình là không đúng rồi.
Bốn cảnh sát đứng ở cửa không đi vào. Bên trong đã có quá nhiều người, cũng không vào nữa để thêm chật chội. Dương Phàm thấy Trương Khắc Kỷ đang mỉm cười với mình, vội vàng lấy thuốc lá ra mời một vòng nói:
- Không ngờ ngay cả Trương cục trưởng cũng bị kinh động tới đây.
Trương Khắc Kỷ tiếp nhận thuốc lá, nói rất cung kính:
- Chuyện này mà không có Dương thiếu gia, không biết anh em bọn tôi còn phải mệt thêm bao nhiêu ngày nữa.
Dương Phàm thầm nhủ, loại vụ án người mất tích thế này ngày nào chẳng phát sinh, sao Trương Khắc Kỷ lại khẩn trương như vậy? Dương Phàm không hỏi mà chỉ thản nhiên cười nói:
- Tôi cũng chỉ là tình cờ gặp may mà thôi.
Lúc này, bên trong có một ông già kéo Trần Quốc Đống ra tới trước mặt Dương Phàm, khách khí nắm tay nói:
- Vị này chính là đồng chí Dương Phàm nhỉ! Tôi đại diện cho gia đình rất cảm kích anh!
Ông già có khí độ bất phàm, Dương Phàm cũng không dám chậm trễ, bắt tay ông, khiêm tốn nói:
- Ông quá khách khí, bất kể ai nhìn thấy đứa bé đáng yêu như Tiêu Tiêu đều sẽ chiếu cố cho nó thôi.
Ông già có vẻ tức giận trừng mắt nhìn Trần Quốc Đống, thở dài nói:
- Nhà chúng tôi nợ ơn anh. Chàng trai, nếu anh muốn gì cứ nói ra.
Trần Quốc Đống ở bên cạnh vội vàng nói:
- Đúng đúng, muốn bao nhiêu tiền, anh cứ nói.
Dương Phàm hơi tức giận, sắc mặt hơi hơi trầm xuống. Ông già cũng là người tinh tường, quay đầu lại trừng mắt nhìn con mình nói:
- Mày nói gì? Cút đi cho tao, súc sinh chỉ biết chơi gái!
Trần Quốc Đống bị chửi, cúi gằm mặt xấu hổ. Dương Phàm thấy vậy vội vàng tiến lên giải vây:
- Kỳ thật mấy người nên cảm tạ Trương cục trưởng và các đồng sự của anh ấy. Vì vụ án này mà mấy ngày liền không ngủ ngon. Tôi thì không cần gì cả.
Dương Phàm nói xong thản nhiên cười cười, chậm rãi đi vào trong phòng, đứng ở bên cạnh Trương Tư Tề.
Lúc này phòng khách dần dần an tĩnh lại, đến lúc mọi người đều phải đi. Tiêu Tiêu giãy khỏi vòng tay của mẹ nói, đi đến trước mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề, nói bằng giọng non nớt rất dễ thương:
- Chú đẹp trai, dì xinh gái, cháu phải về nhà, cháu sẽ nhớ chú dì lắm.
Nói xong, Tiêu Tiêu ôm lấy Dương Phàm khóc rưng rức.
Tình cảm của trẻ con là chân thật nhất. Dương Phàm ngồi xuống, ôm lấy Tiêu Tiêu nói:
- Tiêu Tiêu ngoan, về nhà là vui mà, chúng ta sẽ không khóc.
Cảnh chia ly cũng hơi buồn bã. Sau khi khóc lóc môt hồi, Tiêu Tiêu hôn lên mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề mấy cái, được mẹ bế ra cửa. Khi ra cửa, cô bé liên tiếp quay đầu nhìn lại. Tuy rằng thời gian gặp nhau chỉ ngắn ngủn vài giờ nhưng Dương Phàm và Trương Tư Tề đã xây dựng được tình cảm thâm sâu đối với cô bé này.
Sau khi cảm ơn rối rít, tiễn mấy người đi khỏi, căn phòng trở lại im lặng. Dương Phàm và Trương Tư Tề nhìn nhau cười. Đột nhiên Trương Tư Tề đi tới trước bàn, nhìn chiếc phong bì nói:
- Đây là của họ để lại.
Trương Tư Tề mở ra xem, thấy bên trong là một tấm séc, trên ghi một trăm vạn (một triệu),ngoài ra còn dính một mẩu giấy: "Còn ngọc quý Tiêu Tiêu của Trần gia bị mất tích nay tìm lại được, sự cảm kích không gì có thể báo đáp, một chút tục vật không đủ để báo đáp, xin vui lòng nhận cho."
Dương Phàm nhìn mẩu tin nhắn, trong lòng giận dữ, nói:
- Họ Trần, có tiền đúng là giỏi nhỉ! Mẹ nó, ông đây thèm tiền của các người sao?
Lúc này, trong lòng Dương Phàm bất giác nghĩ tới nơi khác.
Trương Tư Tề không rõ cho nên chịu dàng khuyên:
- Bực tức như vậy làm gì? Người ta cũng có ý tốt mà.
Dương Phàm khẽ cười khổ, cảm thấy mình hơi cực đoan quá mức, nghĩ một chút, lấy điện thoại ra. Trương Tư Tề hỏi:
- Anh làm gì thế?
- Gọi điện thoại bảo cảnh sát thả về.
Trương Tư Tề khẽ đánh vào vai Dương Phàm nói:
- Anh ngốc lắm, ở nông thôn còn bao nhiêu đứa bé không có trường học, một trăm vạn này có thể sửa được rất nhiều trường tiểu học đó. Cứ đóng góp từ thiện cho công trình Hy Vọng (1) là được.
Dương Phàm ngẫm lại, một trăm vạn đối với nhà Trần Quốc Đống có lẽ chẳng tính là gì. Sau khi quyết định, Dương Phàm véo má Trương Tư Tề một cái nói:
- Cuối cùng thì em cũng có một lần nói đúng.Ngày mai chúng ta sẽ mang đi quyên tặng.
- Đáng ghét, lại bắt nạt em.
Trương Tư Tề đánh nhẹ vào Dương Phàm một cái rồi cau mày nói:
- Tiền này quyên góp thế nào để tránh người ta nhòm ngó, tránh người khác nói anh ăn hối lộ trái pháp luật, cho nên không thể nói tên. Còn nữa, số tiền này rốt cục có thể đến được với những đứa trẻ ở nông thôn hay không vẫn là một câu hỏi.
Trương Tư Tề nói những điều này khiến Dương Phàm đành cười khổ. Không phải Trương Tư Tề cả nghĩ mà xã hội này đúng là có quá nhiều chuyện khiến lòng người phải nguội lạnh.
- Quên đi, ngày mai anh sẽ đi tới tỉnh ủy, giao cho Lưu Thanh, để cho hắn chuyển trực tiếp vào tài khoản công trình Hy Vọng ở Vĩ Huyền. Ở Vĩ Huyền, ai dám tham ô tiền này, ông sẽ cho hắn ngồi lên bàn chông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dương Phàm hung tợn nói.
Trương Tư Tề cau mày, nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của Dương Phàm, nói:
- Dáng vẻ này của anh thật đáng sợ, nói chuyện rõ là lưu manh.
Dương Phàm liếc nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười xấu xa, giương nanh múa vuốt nói:
- Dám nói ta lưu manh à? Anh sẽ lưu manh cho em xem! Cô bé, đến đây, cười cho đại gia một cái! Trốn đi đâu?
---------------------------
1. Công trình Hy Vọng: là một phong trào được khởi xướng vào năm 1989 ở Trung Quốc để thực thi các công việc có ích cho xã hội. Xây dựng trường tiểu học và giúp đỡ các học sinh nghèo chính là hai hạng mục chủ yếu của công trình Hy Vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.