- Cô thích ở bên trên, thích chủ động sao? Tôi nói với cô, cô không có số đó.
Dương Phàm đứng bật dậy, cả người Bộ Yên bị nhấc bổng khỏi ghế, nửa người ngã xuống, hoảng sợ hét lên. Cũng may có một bàn tay kịp thời giữ lấy nàng.
Trên cửa sổ xe xuất hiện hai đầu người, dưới ánh trăng đang dữ tợn nhìn nhau. Không lâu sau, chiến trường chuyển ra sau xe, tiếng kêu thảm thiết như sói tru trong màn đêm, cuối cùng tất cả đã bình tĩnh lại.
Bộ Yên như một con chó con nằm ở ghế sau, thân hình như bị điện giật không ngừng co quắp. Dương Phàm bên cạnh cười lạnh một tiếng, miệng ngậm điếu thuốc. Tư thế này mà mặc vào quần áo những năm ba mươi, nhìn trông rất giống một tên trùm lưu manh.
Ánh trăng trốn vào trong mây, Bộ Yên từ từ lui ra sau xe, không mặc quần áo đứng trong cánh đồng bát ngát. Cố chịu đau đớn, Bộ Yên mở cốp xe, sau đó nhe răng cười, lấy một chiếc cặp ra.
- Đây, những thứ mà anh muốn đều ở bên trong. Mấy thứ này đủ để cho anh giết đám súc sinh Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhìn chiếc cặp, nhìn chằm chằm Bộ Yên đứng trong bóng đêm, mắt sáng lên:
- Thủ hạ của cô đâu? Mỏ quặng, trang trại trà? Thủ tục mấy thứ này?
Bộ Yên đột nhiên hiểu ra, quay đầu lại nhìn Dương Phàm, hung dữ giương nanh múa vuốt hét:
- Anh là đồ xấu xa, thì ra anh nhớ thương những thứ này.
Dương Phàm càng cười càng lạnh, không hề thương xót nói:
- Cô nghĩ tôi quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-do-phong-luu/1545651/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.