Chương trước
Chương sau
Bộ dạng này của Lô Trò rất giống như nhạc trưởng của dàn giao hưởng, vừa vung đũa lên định hạ xuống, âm nhạc sẽ lập tức cất lên. Thì đột nhiên Tô Diệu Nga vẫn đang cúi đầu viết viết gì đó lại giơ tay lên. Động tác này làm Lô Trò rất khó chịu, không khác gì khi đang định nói chuyện, một con ruồi bay vào họng, lời khựng lại ở yết hầu rất khó chịu. Nhưng Lô Trò lại không có biện pháp. Tô Diệu Nga là thường ủy, cô ta có quyền lên tiếng. Nguyên tắc của đảng chính là dân chủ, Tô Diệu Nga muốn nói chuyện, không ai có quyền ngăn cản.
Lô Trò rất bất mãn nhìn Tô Diệu Nga một cái, nhưng người phụ nữ vẫn luôn trầm mặc, mặt không đổi sắc, nhỏ giọng nói:
- Tôi có hai câu muốn nói.
Lúc này người bội phục Tô Diệu Nga nhất chính là Dương Phàm. Ba người đàn ông trong liên minh đều đang suy nghĩ sẽ đối phó chiêu tiếp theo của Lô Trò như thế nào. Tô Diệu Nga xin phát biểu, rất độc, giống như cởi hết đồ một cô gái, đang chuẩn bị ***, đột nhiên có người đứng bên mà nhìn. Có lẽ ví dụ này không chính xác, nhưng thực sự không thể xem thường người phụ nữ này.
Tô Diệu Nga không để ý đến ánh mắt âm trầm của Lô Trò, cười cười, nhìn Ngụy Tân, nói:
- Đồng chí Ngụy Tân được mời vào hội nghị thường ủy, bí thư Lô có quyền này. Chẳng qua tôi muốn hỏi, đồng chí Ngụy Tân ở trong hội nghị thường ủy có quyền lên tiếng không? Nếu như không có, như vậy nếu đồng chí Ngụy Tân phát biểu trước, không biết có phải là không coi tổ chức vào đâu không?
Lời nói này của Tô Diệu Nga đúng là một câu đánh thức người trong mộng. Dương Phàm không có kinh nghiệm trong chuyện này, Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương gần như muốn tát cho mình một cái, sao lại quên chuyện này chứ? Hai người không khỏi nhớ lại thường ủy trước đây. Khi Y Đạt Hữu vẫn còn, hắn và Lô Trò quan hệ rất mật thiết, trong mấy hội nghị thường ủy sẽ mời mấy người không phải thường ủy, có đôi khi có người nhảy ra đấu đá, nhưng hai nhân vật áp trận này không ai nói gì. Nhưng bây giờ lại khác, Hồng Thành Cương là chủ tịch huyện, Hạ Tiểu Bình là phó bí thư huyện ủy, còn có Dương Phàm là phó chủ tịch thường trực.
Mọi người đột nhiên phát hiện Lô Trò vẫn là lãnh đạo cao nhất, nhưng đối mặt với liên minh kia, số danh ngạch trong thường ủy chưa chắc đã nhiều hơn.
Lô Trò vốn có thói quen này. Trước kia khi Y Đạt Hữu vẫn còn tại vị, mỗi lần muốn làm gì đó, đều sẽ cho một số người không phải thường ủy tiến vào hội nghị, sau đó nhảy ra nói chuyện, những người khác như ong vỡ tổ hùa theo. Trước kia không ai túm lấy cái tật xấu này. Trước kia Tô Diệu Nga cũng không có ý kiến gì về vấn đề này. Hôm nay con mụ này uống thuốc kích thích sao mà lại nhảy ra như vậy?
Tim Lô Trò thắt lại, cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay có vấn đề. Mặc dù cảm thấy không ổn, Lô Trò vẫn phải đứng ra nói:
- Đồng chí Ngụy Tân chỉ là đề xuất ý kiến của mình mà thôi, mọi người coi như không có gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Một người khác trước cũng chỉ ngồi mà không có ý kiến, chính ủy Trầm Khoa ban chỉ huy quân sự lúc này giơ tay lên, ho khan một tiếng nói:
- Hội nghị thông báo là hội nghị thường ủy mà? Những người liên quan xin mời tự giác ra ngoài.
"Ông" đầu Lô Trò như muốn nổ tung, không nghĩ tới lại có hai tên Trình Giảo Kim này. Theo suy nghĩ của Lô Trò. Mỗi lần Tô Diệu Nga tham gia hội nghị chỉ đến để giơ tay bỏ phiếu. Bí thư Lô chỉ bên nào, cô ta sẽ giơ tay tán thành. Chính ủy Trầm Khoa cho đến bây giờ đều nói ba chữ "Tôi phiếu trắng" mọi người đã có thói quen coi Trầm Khoa như không khí. Ba đối ba, nhưng Lô Trò là bí thư, là lãnh đạo, bên này có ưu thế. Vấn đề là Lô Trò vẫn coi như mình có phiếu của Tô Diệu Nga, coi như mình thắng.
Lô Trò trong nháy mắt nhận thấy hội nghị này đã không do mình khống chế nữa. Một người luôn khống chế toàn cục, phát hiện tất cả không do mình khống chế nữa, trong lòng nhất định sẽ chấn động mạnh. Lô Trò bây giờ đúng là như vậy, trong ánh mắt không khỏi có vẻ khác thường.
Đánh chó phải đánh cho chết. Hạ Tiểu Bình lúc này rất nghiêm túc nói:
- Nếu như đồng chí Ngụy Tân chỉ là đến nghe, như vậy tôi cho rằng đề nghị của đồng chí Ngụy Tân không thể liệt vào vấn đề thảo luận ngày hôm nay.
Hạ Tiểu Bình vừa nói không khác gì thổi kèn phản công.
Hồng Thành Cương sớm có chuẩn bị đứng dậy cầm một tập tài liệu, nói:
- Tôi ở đây đã chuẩn bị một chút tài liệu. Lúc bí thư Lô không có ở đây, công việc do tôi chủ trì, tôi phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Bây giờ tôi đọc cho mọi người nghe. Điều thứ nhất.....
Lúc Hồng Thành Cương đọc, trưởng phòng thông tin Tô Diệu Nga rất phối hợp đứng lên, giúp Hồng Thành Cương phát tài liệu cho mọi người.
Có lẽ Hồng Thành Cương đã đọc không ít điều, tất cả mọi người đều không nghe thấy hết. Nhất là ba vị ngồi đối diện càng không có tâm trạng mà nghe Hồng Thành Cương niệm kinh. Dương Phàm vẫn cười, lướt nhìn sang phía đối diện. Ngụy Tân chỉ đến ngồi nghe mặt như con lợn. Trần Cường trưởng ban kỷ luật đảng, mặt lúc đen lúc trắng. Trương Cung, trưởng ban tổ chức mặt xám đen, âm trầm. Cuối cùng là Lô Trò, mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, miệng không ngừng mấp máy, mắt hơi nhắm lại, thở hổn hển.
Hồng Thành Cương nói một loạt vấn đề. Tư tưởng chủ yếu đó là chỉnh đốn lại thái độ và tác phong của một số ngành, phòng ban trong huyện. Phòng tài chính, lần này trong quá trình Hồng Thành Cương cấp tiền phát lương cho giáo viên, không để ý đến chữ hỏa tốc của chủ tịch huyện, chậm trễ một buổi chiều, tiền không được cấp. Phòng giáo dục, lúc các giáo viên lên, không những không kịp thời báo cáo lên huyện, còn kích động giáo viên lên ủy ban làm loạn, ảnh hưởng đến công việc của ủy ban, làm mất đi hình tượng của ủy ban. Phòng cảnh sát, 110 chậm như ốc sên. Một Vĩ Huyền nhỏ bé, nhận được tin báo mà hai mươi phút vẫn chưa tới, hơn nữa các đồng chí đang chấp hành nhiệm vụ còn uống rượu, đây đúng là bỏ rơi nhiệm vụ, đội quản lý thị trường....
Vấn đề rất nhiều, cần phải tiến hành chỉnh đốn. Hồng Thành Cương đề nghị do phó bí thư Hạ Tiểu Bình chỉ huy, tiến hành cải cách các phòng ban trong huyện.
Đề cử xong, kế hoạch của Hồng Thành Cương coi như đã đọc xong. Miệng Lô Trò lúc này mới thôi mấp máy, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh. Chẳng qua Dương Phàm vẫn nhận thấy hắn đang cố gắng nhẫn nhịn, bởi vì mắt hắn đã đỏ lên.
- Chủ tịch Hồng đưa ra đề xuất như vậy. Mọi người giơ tay biểu quyết.
Lô Trò rất bất đắc dĩ nói. Vì đề nghị này hắn không thể có quyền lợi bác bỏ. Mấy vấn đề mà Hồng Thành Cương đưa ra đều có chứng cứ xác thực, điểm tên chỉ họ, không có bằng chứng xác thực, ai dám nói ở hội nghị thường ủy chứ?
Kết quả biểu quyết rất rõ ràng, năm phiếu đồng ý, ba phiếu phản đối. Đề nghị của Hồng Thành Cương đã được thông qua.
Hội nghị này không còn ý nghĩa tiếp tục nữa, Lô Trò kịp thời có câu phát biểu cuối cùng:
- Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, giải tán.
Hội nghị thường ủy lần này vốn định lấy lại quyền khống chế số tiền kia, không ngờ lại hoàn toàn đảo ngược. Lời của Ngụy Tân, ngay cả tư cách ghi vào biên bản cũng không có, đề nghị tự nhiên không có hiệu quả. Điểm chết người chính là bị Hồng Thành Cương phản công một cú, đạt được quyết định do Hạ Tiểu Bình chủ trì việc chấn chỉnh phong cách các ban ngành trong huyện.
Trước khi ra khỏi phòng họp, chính ủy Trầm cố ý đi đến trước mặt Dương Phàm, bắt tay nói:
- Thay tôi hỏi thăm lão đệ Khải Đức.
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài. Dương Phàm nhìn theo, lúc này mới phát hiện chân hắn có chút khập khiễng. Có lẽ đây mới là nguyên nhân hắn đến làm chính ủy ban chỉ huy quân sự.
Ra khỏi phòng hội nghị, Dương Phàm thở dài một hơi. Đối với Dương Phàm mà nói, đây coi như là kinh nghiệm đầu tiên. Mặc dù nói sau này sẽ trải qua rất nhiều cuộc như thế này, nhưng lần đầu tiên luôn được người ta ghi nhớ. Dương Phàm cảm thấy cả đời mình sẽ không thể quên hội nghị thường ủy hôm nay.
Là người thắng, Dương Phàm coi như tạm thời khỏi áp lực danh chính ngôn thuận của Lô Trò, tranh đấu chắc chắn vẫn còn tiếp tục, chẳng qua chiến trường đã có biến hóa. Từ việc đả kích đối thủ mà nói, sau này ở rất nhiều chuyện, Dương Phàm sẽ gặp trở ngại như vậy. Cả huyện có nhiều xã như vậy, Lô Trò ở Vĩ Huyền nhiều năm như thế, đám lãnh đạo các xã hầu hết đều là người của hắn, điều này có thể khẳng định.
Về trụ sở ủy ban, Dương Phàm không trực tiếp về phòng làm việc của mình, mà đi đến cửa phòng Hồng Thành Cương. Khi Hồng Thành Cương vui vẻ xuất hiện, Dương Phàm cũng mỉm cười, bắt tay Hồng Thành Cương nói:
- Có chút việc muốn hỏi chủ tịch Hồng.
Hồng Thành Cương hiển nhiên không bị thắng lợi làm mờ lý trí. Bởi vì đối thủ ở đây nhiều năm như vậy, Lô Trò rất nhiều mưu mô. Dương Phàm xuất hiện, tự nhiên là vì bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
Hai người ngồi xuống, Hồng Thành Cương vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu xem tiếp theo có phải nên tiến hành cắt giảm chi phí bên chính quyền không. Tôi cũng đã đàm phán với chủ nợ, bọn họ không đến gây náo loạn nữa. Tôi sẽ cố gắng tìm tiền trả nợ. Tôi định đầu tiên là giảm xe bên chính quyền, sau đó đấu giá một lần, bán các xe thừa đi, trả được ít nào hay ít đó. Phát súng này được bắn ra, công việc sau này sẽ dễ dàng triển khai hơn.
Dương Phàm cười nói:
- Việc này trong phạm vi quyền hạn của chủ tịch, cho dù có người muốn mang ra hội nghị thường ủy bàn bạc, cũng chẳng có tác dụng gì. Chủ tịch Hồng cứ việc phóng tay mà làm.
Dương Phàm nói rất dễ dàng, trong lòng thầm nghĩ chiếm ưu thế ở hội nghị thường ủy đúng là quá tốt.
Hồng Thành Cương không hề che giấu, Tào Dĩnh Nguyên:
- Coi như cũng nở mày nở mặt.
Dương Phàm hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Hồng Thành Cương lúc này. Những năm tháng trước luôn bị Lô Trò và Y Đạt Hữu áp chế, tâm trạng đi theo đuôi người khác, đúng là rất khó chịu.
Dương Phàm cười nói:
- Chủ tịch Hồng, mấy ngày nữa đợt tập huấn tổ công tác sẽ kết thúc, tôi nghĩ đợi tổ khảo sát làm xong, sẽ chọn trước hai xã tiến hành trước. Hiện tại tôi rất hài lòng với Hắc Câu, xã còn lại tôi muốn hỏi ý kiến anh.
Dương Phàm nói như vậy chính là chờ nghe ý kiến của Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương là người thông minh, vừa nghe liền sảng khoái nói:
- Vậy có gì mà cần chọn chứ? Xã Liên Hoa đi, lát nữa tôi gọi điện cho Khổng Thắng Đông, bảo cậu ta điều động nhân lực, vật lực, toàn lực phối hợp với tổ công tác.
Vừa nói Hồng Thành Cương mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch Dương đúng là có ánh mắt. Xã Hắc Câu là đồng chí phó bí thư Hạ trước đây đã nhiều năm đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy. Đồng chí Biện Vĩ Cường từ bộ đội về, một người rất có khả năng, là đồng chí dám làm.
Hồng Thành Cương đang ám chỉ Dương Phàm, xã Hắc Câu là đi theo Hạ Tiểu Bình. Dương Phàm nghe xong lời này, không khỏi bật cười. Đừng nhìn Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương trước kia gặp nhiều áp lực, nhưng hai vị này cũng có địa bàn của mình.
Dương Phàm còn chưa có ý đi tìm Hạ Tiểu Bình, Hồng Thành Cương đã cười nói:
- Được rồi, cậu không cần đi. Tối mọi người cùng nhau dùng bữa rồi nói.
Dương Phàm đang định đáp ứng, điện thoại di động trong túi lại reo lên, lấy điện thoại cười cười xin lỗi Hồng Thành Cương, Dương Phàm ra ngoài nghe điện.
Là Ngô Yến gọi tới, có chuyện gì sao? Điện tử Hòa Tinh và tập đoàn Vĩnh Thái đã ký hiệp định với Uyển Lăng. Vì chúc mừng chuyện này, cục Chiêu thương quyết định mở một bữa tiệc. Cho nên Ngô Yến đã báo cáo lên tỉnh, mời lãnh đạo tỉnh tham gia. Không ngờ bên tỉnh nhận được báo cáo, lập tức quyết định mở bữa tiệc trong toàn tỉnh, cứ như vậy bữa tiệc mà Uyển Lăng định tổ chức chỉ có thể hủy bỏ, sao có thể xung đột với tỉnh chứ. Uyển Lăng chọn người tham gia bữa tiệc không nhiều lắm. Quý Vân Lâm là người dẫn đội, Ngô Yến, Điền Hằng, Hứa Kha đều đi.
Quan trọng là khi Ngô Yến báo cáo danh sách người tham gia bữa tiệc với Quý Vân Lâm. Quý Vân Lâm đột nhiên hỏi:
- Dương Phàm đâu? Tiệc mừng công này, sao có thể thiếu công thần này chứ? Mau thông báo với đồng chí Dương Phàm. Lập tức gọi điện trở về, chiều tối cùng nhau lên tỉnh thành tham gia bữa tiệc.
Quý Vân Lâm nói như vậy, Ngô Yến hiển nhiên rất vui mừng gọi điện cho Dương Phàm. Dương Phàm vừa nghe thấy là chuyện này, nghĩ cơ sở trồng dược liệu còn có vài ngày chuẩn bị, lại là chủ tịch thị chỉ đích danh mình, đương nhiên không thể từ chối, dù bận đến đâu cũng phải tham gia.
Dập máy, Dương Phàm về phòng làm việc của Dương Phàm, nói chuyện này ra, Hồng Thành Cương cười nói:
- Vậy còn có gì để nói chứ? Chủ tịch Quý chỉ đích danh, tôi không có ý kiến gì cả.
Ra khỏi phòng làm việc Hồng Thành Cương, Dương Phàm đầu tiên gọi điện cho Tiểu Vương, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi, chờ mình về sẽ gọi điện báo cho hắn. Một mình lái xe lên đường. Hắn làm như vậy đúng là suy nghĩ quan hệ mập mờ với Ngô Yến và Du Nhã Ny. Có lái xe đi theo, chẳng may lái xe nhìn thấy cái gì không nên thấy, ngày sau kiểu gì cũng có phiền phức. Rất nhiều chuyện bị hỏng chỉ vì mấy chi tiết nhỏ nhặt.
Không đến một tiếng, Dương Phàm đã về đến Uyển Lăng, không đến cục Chiêu thương mà về nhà, sau đó gọi điện cho Ngô Yến. Ngô Yến nghe nói Dương Phàm đang ở nhà, nhìn giờ thấy vẫn còn sớm, lập tức không còn tâm trạng làm việc, tìm một lý do nói với cấp dưới một câu, gấp đến độ không kịp gọi lái xe, tự mình lái xe chạy đến nhà Dương Phàm. Dương Phàm đang ngồi trên ghế xem Tv, Ngô Yến lao vào như cơn gió lốc, đóng cửa lại, vừa đi vừa kéo khóa váy xuống, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Đồ xấu xa, em coi như có lương tâm, mấy hôm nay nhịn chết chị.
Đi đến trước mặt Dương Phàm, bên dưới Ngô Yến chỉ còn tất chân và quần lót. Tất chân lưới màu đen, sờ vào cảm thấy nham nhám, quần lót cũng màu đen, mấy sợi lông đen hiện ra ngoài, trông rất rõ ràng ở giữa hai cặp đùi non trắng nõn.
Dương Phàm ngồi yên không nhúc nhích, mỉm cười nhìn Ngô Yến đang không chịu nổi.
- Ác, em lần nào cũng như vậy, không thể chủ động một lần sao?
Ngô Yến cười cười xin xỏ, Dương Phàm từ từ đứng lên, ưỡn ưỡn lưng:
- Được, em chủ động một lần.
Sau đó liền bế bổng Ngô Yến lên, đi vào trong phòng ngủ.
***, hai người thực hiện tư thế truyền thống. Dương Phàm mấy lần muốn xuống, đều bị hai chân quấn lấy hai bên sườn giữ lại.
- Đừng nhúc nhích, ở bên trong thích lắm...
Ngô Yến lẩm bẩm, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn.
Dương Phàm cười khổ một tiếng:
- Em muốn hút điếu thuốc.
Ngô Yến cười hì hì nói:
- Vậy em nằm xuống, cứ việc hút thuốc, cái khác do chị.
Dương Phàm cười một tiếng, nghiêng người, hai người liền rời nhau, lấy điếu thuốc trên đầu giường. Ngô Yến đã chuyển người, liếm lên người Dương Phàm, há mồm cúi đầu.
"A...." tiến vào một không gian ấm áp, cảm nhận cái lưỡi không xương, Dương Phàm không nhịn được rên lên một tiếng. Ngô Yến như nhận được sự khích lệ, cười cười, nhỏ giọng nói:
- Thích chứ?
Tiếp theo nàng tiếp tục cúi đầu ***
- Chị học từ đâu vậy?
Dương Phàm nâng tay lên vỗ vỗ bờ mông trắng nõn trước mặt. Ngô Yến lúng búng nói:
- Sách ***, đàn ông đều thích như vậy.
Ngô Yến không tốn bao nhiêu thời gian, sinh lý tuổi trẻ của đàn ông đã có phản ứng. Ngô Yến xoay người lại, ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
- Chị phải tận dụng thời gian này, mấy năm nữa già rồi, em không cần chị nữa, muốn ăn no cũng khó.
Dương Phàm nghe thấy, trong lòng không hài lòng, đưa tay nắm lấy *** trước mặt, bóp mạnh:
- Bỏ con mẹ à....
Ngô Yến bị bóp đến độ tóc gáy dựng đứng lên, sướng khoái kêu lên một tiếng, ưỡn ẽo, hai bờ mông không ngừng nhấc lên nhấc xuống.
Lúc Dương Phàm đến ủy ban thị, những người khác đã đến đông đủ, đang chờ Quý Vân Lâm. Ngô Yến vẻ mặt thỏa mãn đến trước một bước, thấy Dương Phàm lái xe tới, không khỏi cười nói với Điền Hằng và Hứa Kha:
- Ha ha, lái xe của tôi đến, đỡ phải lái xe.
Hứa Kha không khỏi cười nói:
- Ý của chủ tịch Quý là chúng ta đến tỉnh không cần mang lái xe theo. Trưởng phòng Điền, chúng ta đi một xe.
Lúc này Quý Vân Lâm dẫn Chu Phàm từ trên lầu đi xuống, thấy Dương Phàm đang xuống xe, gọi:
- Dương Phàm, cậu không cần xuống xe, trực tiếp xuất phát.
Xe Hứa Kha đi trên cùng, tiếp đến là xe Audi của Quý Vân Lâm, cuối cùng là xe Pasate của Dương Phàm, ba chiếc xe chạy thẳng đến cao tốc.
Ngô Yến ngồi bên cạnh Dương Phàm, cười hắc hắc dựa vào hắn, nói:
- Lần này coi như lãi rồi, tối chúng ta lấy lý do ra ngoài chơi chút nhé.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Ngô Yến:
- Tối phải tham gia bữa tiệc mà.
Ngô Yến cười nói:
- Tiệc kết thúc thì sao?
Lời này làm Dương Phàm đau đầu. Bởi vì hắn nghĩ đến Du Nhã Ny và Trương Tư Tề, hai người này có tham gia không?
- Ai, tối nay em có chuyện phải làm.
Dương Phàm dội cho nàng một chậu nước lạnh, Ngô Yến lập tức hiểu rõ, uể oải nói:
- Chị biết mà.
Chu miệng lẩm bẩm vài tiếng, Ngô Yến đột nhiên xoay người nói:
- Hay là tối mọi người cùng....
Tay Dương Phàm run lên, cũng may đường vắng, xe chỉ trong nháy mắt đã về quỹ đạo.
- Chị là người phụ nữ như thế nào chứ? Đừng nói mấy câu kích thích em có được không?
Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Lư Giang, đỗ xe ở tầng hầm. Dương Phàm rất giống lái xe, sau khi để Ngô Yến xuống xe, tìm chỗ đỗ xe. Không giống như Điền Hằng và Chu Phàm, cho thằng bé giữ cửa hai mươi đồng, rồi đi vào. Sau khi đến cửa khách sạn, Dương Phàm phát hiện đám người Quý Vân Lâm đã đi vào, không khỏi thầm chửi, không chờ mình một chút. Dương Phàm đi đến cửa khách sạn, đột nhiên có một người phụ nữ gọi:
- Này, có phải Dương Phàm không?
Vừa nói, có hai người phụ nữ ăn mặc rất mốt đi tới. Dương Phàm mở to mắt nhìn hai người.
Một người là Trang Tiểu Điệp, một người tên Ngả Vân, đều là bạn học đại học của Dương Phàm.
Thẳng thắn mà nói, Dương Phàm lúc này trông khá bôi bác, giày da không được đánh, bên trên toàn bụi bẩn, mặc sơ mi bình thường, đi xe một đoạn nên khá nhăn nhó.
Quan trọng là Dương Phàm đang cầm chìa khóa trên tay, tóc hơi rối. Trương Tư Tề đứng trước mặt Dương Phàm ra vẻ cao cao tại thượng, nói:
- À? Được đó nhỉ, lái xe cho ai thế?
Trang Tiểu Điệp, bạn gái mà Dương Phàm quyết đoán bỏ khi học đại học. Lúc này Dương Phàm thầm nghĩ trái đất nhỏ thật, Trung Quốc càng nhỏ hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.