Chương trước
Chương sau
- Một chức phó chủ tịch mà thôi, phó chủ tịch, rất giỏi sao?
Trương Tư Tề ở bên nhỏ giọng lẩm bẩm. Dương Phàm nghe chẳng có biện pháp gì hết. Sau khi hiểu rõ tính cách của nàng, trong lòng không nhịn được phải chịu nàng ba phần, không thể dùng nước hắt cho nàng tỉnh.
Xe ngừng lại, xuống đầu tiên chính là Chu Phàm.
Chu Phàm gần đây liên tục đi ra ngoài công tác. Xem ra công việc thư ký của hắn chính là ngoại giao.
Dương Phàm cười tiến lên bắt tay nói:
- Thư ký Chu Phàm, chào mừng, lúc nào thì mời khách đây?
Chu Phàm cười nói:
- Không nhanh như vậy đâu. Bây giờ tôi chỉ tạm thời giúp bên chính quyền xử lý mấy việc vặt, cụ thể sau mới nói.
Vừa nói Chu Phàm liền nhìn qua Trương Tư Tề, lại nhìn biển số xe của nàng, cười hắc hắc hai tiếng. Dán sát vào gần Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Bạn gái hả? Lai lịch không nhỏ.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Coi như vậy. Xe này không biết cô ấy từ đâu mà thích được. Cô nàng thích khoe khoang, rất đau đầu.
Chu Phàm giới thiệu mọi người, Trương Tư Tề coi như hiểu chuyện đứng bên cạnh Dương Phàm, nắm tay hắn. Đến lúc lên xe, Trương Tư Tề túm Dương Phàm lại, nói:
- Anh lên xe em.
Tiếp tục lên đường, Dương Phàm đang thầm tính tìm việc cho đại tiểu thư này làm, nếu không cứ quấn bên mình cũng không hay. Gần đây rất bận, làm sao có thời gian cùng nàng chứ.
Trong lòng đang tính kế, Dương Phàm cười cười, nói với Trương Tư Tề đang lái xe:
- Cái này, anh gọi em thế nào là tốt nhất. Không thể nào mở miệng là gọi đầy đủ tên chứ?
Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái nói:
- Tùy anh, Tư Tư, Tề Tề đều được.
Tư Tư, Tề Tề, Dương Phàm toát mồ hôi, vội vàng lắc đầu nói:
- Được rồi, anh gọi em là Tư Tề. Đúng, Tư Tề, em không phải xuống phỏng vấn sao, trong tay anh có đề tài rất được, có hứng thú không? Làm tốt em có thể báo cáo lên cấp trên.
Trương Tư Tề phấn chấn, cảm thấy Dương Phàm rất quan tâm mình, không khỏi cười vui nói:
- Đề tài gì? Anh không được lừa em đó.
Dương Phàm không hy vọng cô bé này giúp gì được cho mình. Nhưng phải tìm chút chuyện cho nàng làm, miễn suốt ngày bên cạnh làm loạn mình. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại nghiêm mặt nói:
- Gần đây anh đang có một suy nghĩ rất vĩ đại, lợi dụng ưu thế và tài nguyên thiên nhiên của Vĩ Huyền, cố gắng xây dựng thượng hiệu, phát triển ra cả nước. Chuyện này sẽ do em lo liệu giúp anh, đề tài này phải có đầu óc đó.
Trương Tư Tề vừa nghe Dương Phàm cần nàng hỗ trợ, cô gái nào mà không thích người khác thừa nhận và coi trọng mình. Trương Tư Tề lúc này đang rất vui, nhưng ngoài miệng lại kiêu ngạo nói:
- Không thú vị gì cả. Nể mặt anh, em sẽ làm. Nói một chút coi có chỗ tốt gì không, không chỗ tốt em không làm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mừng thầm, biết cô bé mắc bẫy rồi, nhưng trên mặt lại cười khổ nói:
- Em muốn chỗ tốt gì? Anh nhắc nhở em, Vĩ Huyền rất nghèo, em xuống phỏng vấn mà, đừng có làm loạn.
Trương Tư Tề quả nhiên trúng kế, ưỡn ngực, hiên ngang nói:
- Đừng xem thường người ta. Em là loại người không có nguyên tắc sao? Đồ xấu xa, thiếu chút nữa bị anh làm mất mục tiêu. Em cần chỗ tốt ở anh, anh quá xấu xa. Hai câu là làm người ta để ý đến mười vạn tám ngàn dặm.
Dương Phàm giơ hai tay lên đầu, ra vẻ đầu hàng:
- Được rồi, được rồi, em muốn chỗ tốt gì thì nói đi? Đừng có mà bảo anh lấy thân báo đáp đó.
Trương Tư Tề đang lái xe, hai tay run lên làm xe vòng hình chữ S, hoảng sợ đến cả người đầy mồ hôi lạnh. Dương Phàm không đề phòng, "bịch" một tiếng ngã sang bên, đầu đập vào cửa xe.
- Em lái xe như vậy à. Em muốn hại mạng anh à.
Dương Phàm vô sỉ mắng. Trương Tư Tề có chút xấu hổ vuốt vuốt ngực nói:
- Xin lỗi. Được rồi, không nói với anh nữa. Người ta còn lái xe. Nếu không không bị anh nói làm tức chết, thì xe cũng lao xuống khe mà chết.
Đấu khẩu một phen, Dương Phàm giành phần thắng. Trương Tư Tề đã ngậm miệng lại. Dương Phàm đắc ý dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi một lát, Dương Phàm đang suy nghĩ để những người này ở nhà khách, có vẻ không đủ coi trọng. Nơi tốt nhất ở Vĩ Huyền chính là khách sạn Vân Lĩnh, nhưng đó lại thuộc về Bộ Yên. Nghĩ đến chuyện đêm qua, Dương Phàm quyết định cho tổ cán bộ tập đoàn Vĩnh Thái ở khách sạn Vân Lĩnh. Dù sao những người này chỉ ở lại có một tuần. Thuận tiện cũng xem phản ứng của Bộ Yên. Gọi điện thoại bảo Vương Vĩ Tân sang khách sạn Vân Lĩnh chuẩn bị. Lúc xe đến khách sạn, Vương Vĩ Tân đã đứng chờ ở cửa khách sạn. Không có gì bất ngờ, Bộ Yên cũng đứng chờ ở cửa.
Thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề từ trên xe jeep xuống, Bộ Yên không khỏi hơi biến sắc, vội vàng cười cười đi lên đón.
Sau một phen khách khí, Bộ Yên rất khẳng khái nói:
- Khách mà phó chủ tịch Dương mang đến, khách sạn sẽ giảm giá ba mươi phần trăm.
Bố trí cho người tập đoàn Vĩnh Thái đi nghỉ, Vương Vĩ Tân cười cười đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, Bộ Yên bình thường đều giảm giá năm mươi phần trăm cho chính quyền. Ha ha, cái này...
Vương Vĩ Tân nói đến đây là dừng, lời phía sau không cần nói Dương Phàm cũng hiểu.
Dương Phàm cười khinh thường nói:
- Chuyện nhỏ, không tác dụng.
Nói là nói như vậy, nhưng Dương Phàm vẫn cười cười với Vương Vĩ Tân, ra vẻ khen ngợi.
Vương Vĩ Tân là người của Hồng Thành Cương, hôm qua bị chấn nhiếp một trận, tối nhất định là đến báo cáo với Hồng Thành Cương, kết quả sáng nay càng thêm cung kính. Chắc chắn bị Hồng Thành Cương răn dạy một trận, lúc này mới biểu hiện như thế. Hiện tại Dương Phàm không có người để dùng, tạm thời trọng dụng Vương Vĩ Tân là người của Hồng Thành Cương cũng là một chuyện bất đắc dĩ. Nhớ đến người có thể sử dụng, Dương Phàm nghĩ đến trưởng phòng nông nghiệp Vũ Cương mà Trầm Ninh đã nói. Nói đến cũng lạ, người này hình như không chủ động đến tìm mình. Vấn đề cơ sở trồng dược liệu, Vương Vĩ Tân đã đến phòng nông nghiệp điều người, hắn hình như cũng không có phản ứng.
Công việc ở nông thôn không thể không có phòng nông nghiệp tham gia cùng. Dương Phàm cảm thấy nhất định phải kéo Vũ Cương này vào tổ công tác, phụ trách công việc cụ thể. Dương Phàm dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm thực tế, nhiều nhất chỉ là lãnh đạo quan sát. Người bên dưới nếu giở trò, Dương Phàm cho dù đề phòng cẩn thận cũng chưa chắc ngăn cản hết được. Có một người giúp việc đáng tin cậy, mình cơ bản nắm được mọi chuyện trong tay.
Đuổi Vương Vĩ Tân đi, Dương Phàm tìm Chu Phàm, kéo hắn đi đến đại sảnh ngồi. Theo sát cạnh hắn là Trương Tư Tề, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh. Dương Phàm không ngại nàng có mặt ở đây, trực tiếp nói với Dương Phàm:
- Thư ký Chu, tài chính cho cơ sở trồng dược liệu rất lớn, trong quá trình luân chuyển rất cần người. Anh có thể giúp tôi về nói với chủ tịch Quý, phái một tiểu tổ tài chính từ trên thị xuống, chuyên môn giám sát tài chính. Tôi hy vọng có thể làm mọi chuyện công khai.
Chu Phàm trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ, nước trong sẽ không có cá.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Điều này tôi biết. Nhưng tình hình Vĩ Huyền hiện nay buộc tôi phải làm như vậy. Tôi không yêu cầu mỗi đồng tiền đều phải nói cụ thể, nhưng yêu cầu tám phần tài chính phải được sử dụng đúng mục đích, làm mọi việc một cách nghiêm chỉnh. Có một tiểu tổ chuyên môn giám sát và quản lý sẽ dọa được những người đó một chút.
Dương Phàm đúng là có suy nghĩ đề phòng hậu hoạn, nói cái gì mà tiền chuyên biệt, chuyên ngành, nhưng xuống đến tay đám người bên dưới, có tiền gì mà bọn họ không dám đụng đến? Cho nên Dương Phàm quyết định phải có đề phòng từ trước. Chu Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, hút một hơi thuốc rồi nhỏ giọng nói:
- Như vậy đi, huyện làm một báo cáo, tốt nhất là chủ tịch Hồng và phó bí thư Hồng cũng ký tên vào, sau đó chuyển đến cho chủ tịch. Tốt nhất cũng gửi một bản sang bên thị ủy. Chuyện này thị ủy ra mặt sẽ thích hợp hơn. Bên chính quyền đưa ra đề nghị là được.
Đề nghị này của Chu Phàm đúng là đã tính đến mọi mặt, suy nghĩ chu đáo hơn Dương Phàm nhiều. Đảng ủy quản nhân sự mà, chuyện này do đảng ủy giám sát, sẽ danh chính ngôn thuận hơn nhiều.
Dương Phàm cười cười ra vẻ cảm ơn, sau đó nói chuyện với Chu Phàm một lát. Đợi mọi người thu xếp chỗ ở xong, giữa trưa liền cùng nhau ăn. Trên bàn ăn, Chu Phàm tỏ vẻ trong thời gian làm việc, mọi người không nên uống rượu, chiều phải vào công việc luôn. Đề nghị này Dương Phàm đương nhiên đồng ý, trong lòng cũng có chút hoài nghi. Có phải Chu Phàm cũng muốn xuống làm lãnh đạo huyện nào đó không?
Chu Phàm ăn cơm xong liền chuẩn bị trở về. Dương Phàm đưa đến cửa, Chu Phàm đi đến cửa xe, đứng lại nói:
- Phó chủ tịch Dương, thứ bảy tuần sau nếu có thời gian thì về Uyển Lăng một chuyến, tôi mời khách.
Dương Phàm hiểu ý gật đầu nói:
- Huyện kia?
Chu Phàm cười nói:
- Chủ tịch huyện Sơn Thành.
Chu Phàm vừa mới rời đi, Trương Tư Tề đã tiến lên, nhỏ giọng chất vấn:
- Giám đốc Bộ kia có phải cũng là một chân của anh không, sao hai mắt cứ nhìn chằm chằm em thế?
Dương Phàm phì cười, nhìn Trương Tư Tề, nói:
- Nói linh tinh, cô ta ghen tị em vì em xinh đẹp, có dáng người hơn cô ta.
Trương Tư Tề vui vẻ trong lòng, chẳng qua lập tức có chút xấu hổ, ưỡn ẽo người, nhỏ giọng hỏi:
- Em thực sự đẹp hơn cô ta chứ?
Dương Phàm trả lời đầy chắc chắn:
- Đương nhiên rồi, em đẹp hơn cô ta nhiều. Không phát hiện ra những người đó nhìn em, mắt đều sáng rực lên sao? Chỉ có anh là quang minh lỗi lạc như Liễu Hạ Huệ mới có thể ngồi im không loạn.
- A. Mặc kệ anh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Trương Tư Tề giả vờ nôn, quay đầu lắc mông rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.