Chương trước
Chương sau
Dương Phàm đem thân phận của Y Đạt Hữu và Hứa Kha ra giới thiệu, đặc ý gọi cả Ngô Yến tới để giới thiệu luôn.
Biết được mấy người này đều là cán bộ cấp cao, Hoàng Tử Vinh làm ra vẻ vô ý, ánh mắt lướt qua mặt Dương Phàm hiện ra chút phức tạp.
Sau khi hàn huyên một lúc, Hoàng Tử Vinh cũng không tỏ ý đầu tư ngay lập tức, chỉ nói tới để xem xét, hiểu thêm tình hình. Mấy loại nhân tố như vị trí địa lý và khí hậu của Uyển Lăng, dưới tình hình trước mặt mà nói tương đối phù hợp với nhu cầu của tập đoàn Vĩnh Thái. Đương nhiên mấy thành phố huyện thị xung quanh cùng với mấy địa phương ở tỉnh khách cũng có đủ những điều kiện như vậy.
Sau khi nhân viên lấy hết những tài liệu cần lấy, Hoàng Tử Vinh ngỏ ý từ biệt, trước khi đi còn kéo tay Dương Phàm nói:" Anh bạn trẻ, có nhuệ khí là tốt, nhưng không thể quá đà, cức rắn dễ bị thiệt đó! Haha, tối nay tôi sẽ liên hệ với cậu, tim nơi nào đó uống trà đánh cờ."
Nhóm người của Hoàng Tử Vinh nói xong đi thẳng tới mấy quầy ở phía sau, Y Đạt Hữu đứng ở đó cười toe toét tiễn họ rời đi xong, quay lại cười thân thiết với Dương Phàm nói:" Dương khoa trưởng, việc của tập đoàn Vĩnh Thái sau này do cục công thương của các cậu phụ trách rồi. Phải kịp thời nắm bắt, nhất định phải thuyết phục chủ tịch Hoàng xúc tiến tập đoàn Vĩnh Thái phái đoàn tới Uyển Lăng khảo sát."
Kỹ thuật đổi mặt như thay áo của lão này cũng pờ rồ thật, làm cho Dương Phàm phải lè lưỡi. Xem ra Y Đạt Hữu có thể ngồi lên cái chức phó thị trưởng cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ, tự mình cũng có chút tài cán.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!" Trong lòng Dương Phàm mặc dù không hề nguyện ý để Y Đạt Hữu thơm lây, nhưng không có cách nào để thay đổi cả, người ta là đoàn trưởng, về mặt công lao tất cả đều được tạo ra dưới sự lãnh đạo của lão ta. Đây cũng là một quy luật thiên cổ bất biến, nhân viên ở dưới làm tốt nhưng công lao của lãnh đạo lại là lớn nhất.
Y Đạt Hữu mặt giật giật mấy cái, trong lòng chắc rất không sảng khoái với câu nói đối phó này của Dương Phàm, nhưng vẫn cười vỗ vai Dương Phàm nói:" Thanh niên phải nhiệt tình, tôi rấ́t coi trọng cậu."
Dưới tình huống loại này, nhân viên bình thường đều sẽ ưỡn ngực nói lớn:" Cảm ơn lãnh đạo khích lệ! Tôi tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tổ chức."
Dương Phàm rất không phối hợp, hơi gật đầu nói:" Những việc như thế này không dám đảm bảo lung tung, để tối nay tôi đi gặp ông Hoàng rồi nói sau."
Y Đạt Hữu hừ hừ hai tiếng, không nói gì nữa. Khi quay người lại sắc mặt trong nháy mắt trở nên hầm hầm. Lúc này người của ban tổ chức đi tới bảo mọi người đi xem lễ khai mạc.
Dương Phàm không thèm đi xem cái loại náo nhiệt này, nói với Ngô Yến mình ở lại trông hàng. Ngô Yến nói:" Tham gia lễ khai mạc đều là người trên quan trường, doanh nghiệp khách hàng bình thường đều chú ý vào chỗ triển lãm. Không cần phải mọi người cùng đi, tôi đại biểu cho cục công thương đi là đủ rồi, mọi người đều ở lại đi."
Y Đạt Hữu sắc mặt khó coi đi khỏi, đằng sau Hứa Kha vội đuổi theo nói:" Y thị trưởng, việc bên Vĩnh Thái là do tôi làm không tốt."
Y Đạt Hữu biết hắn ta nói vậy là nhằm vào Dương Phàm, cười lạnh nói:" Hứa chủ nhiệm. Anh phải chú ý thằng nhãi Dương Phàm đó. Tranh thủ gây dựng quan hệ cho nó tốt, sau khi thực sự lôi kéo được tập đoàn Vĩnh Thái rồi, tự nhiên sẽ không thiếu công lao của anh. Những cái khác, chúng ta từ từ nói sau."
Ám chỉ của Y Đạt Hữu đương nhiên Hứa Kha rõ, mắt đảo một vòng liền nói:" Sau này tôi sẽ tìm cơ hội mời Dương Phàm ăn cơm, nghe nói Quý thị trưởng cũng rất xem trọng Dương Phàm, việc này không biết có đúng không?"
Y Đạt Hữu dừng bước, bỗng nhiên nói:" Báo cáo công tác với lãnh đạo thành phố vẫn cần thiết có đúng không?"
Điền Hằng tâm tình tồi tệ mặt mày hầm hầm. Từ từ đi song song với Ngô Yến. Không ngừng hút thuốc. Mã Tự Cường mười thì có tám chín là xảy ra chuyện rồi, hiện tại vấn đề chính là có liên quan tới mình hay không. Cũng may là thỏa thuận đầu tư còn chưa được quyết định, nếu không thật sự là đen đủi rồi, nhưng nếu Mã Tự Cường khai mình ra, việc này mặc dù không được coi là sự thực nhưng ảnh hưởng lại vô cùng ác liệt. Bây giờ, ý kiến của bên điện tử Hòa Tinh đối với mình rất quan trọng. Dương Phàm tại sao lại biết tin này? Nghe cái giọng cậu ta dùng với Y Đạt Hữu, không phải là quen biết nhân vật cấp cao nào đó của điện tử Hòa Tinh chứ?
Trong đầu Điền Hằng nghĩ lung tung. Nhìn Ngô Yến ở bên cạnh, nói khẽ:" Ngô cục trưởng, con người của Dương Phàm có tốt hay không?"
Ngô Yến lại hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng nghĩ Dương Phàm chuốc Điền Hằng thuốc gì rồi sao? Miệng lại cười đáp:" Chàng trai trẻ này không tồi, rất tốt tính, lại thích giúp đỡ người khác."
"Thế thì tốt, thế thì tốt."
Dương Phàm ở bên này dẫn theo mấy nhân viên đang bận bịu, thương nhân đi tới đi lui thỉnh thoảng cũng ghé vào xem, nhưng đáng tiếc toàn mấy người cầm tài liệu xong rồi phắn, không có ai hỏi han gì cả.
Một lúc sau trước quầy triển lãm có một người đàn ông trung niên đeo kính đi tới, mắt đảo một vòng rồi nói:" Ai là Dương Phàm vậy?"
Dương Phàm ngẩn ra một lúc, từ gian hàng đứng lên nói:" Tôi đây, anh là?"
"Cậu là Dương Phàm hả, tôi là người của viện khoa học tỉnh, tôi tên là Mãn Quân, có việc tìm cậu."
Dương Phàm nhớ ra Chu Minh Đạo có đề cập tới một chuyện, bên Tề Nhĩ Đặc đang đình sản để chỉnh đốn lại, sở vệ sinh môi trường tỉnh cũng đã đặt ra chỉ tiêu kỹ thuật liên quan, nói nếu không đạt được nó thì không thể tiếp tục sản xuất. Còn việc bồi thường hiện tại là do chính phủ và cục vệ sinh môi trường làm, chả có liên quan gì tới Dương Phàm cả."
"Chào anh! Có việc gì anh cứ nói ở đây đi."
Mãn Quân đẩy đẩy kính nói:" Viện khoa học Bắc Kinh đặt ra một đề tài ngiên cứu về bảo vệ và phát triển môi trường, trong đó đặc ý đề cập tới việc của Uyển Lăng. Sắp tới viện khoa hoa của bọn tôi sẽ phái một tổ điều tra xuống đó, tôi tìm cậu trước để nắm rõ tình hình."
Dương Phàm gãi đầu nói:" Việc này hiện tại đã giao cho người khác xử lý rồi, không liên quan gì tới tôi nữa."
Mãn Quân cười bảo:" Việc này tôi không quan tâm, cấp trên bảo tôi trực tiếp tìm cậu để hỏi rõ tình hình. Tôi tới Uyển Lăng, người ở đó nói cậu đã chuyển tới cục công thương, tôi lại tới cục công thương, kết quả người ta nói cậu lên tỉnh tham gia hội chợ, tôi đành phải tìm tới đây."
Giọng nói của Mãn Quân chú trọng nhấn mạnh hai chữ "cấp trên", Dương Phàm cũng nghe ra, việc này chắc là do Chu Minh Đạo gợi ý.
Dương Phàm trong lòng có điểm lo lắng, việc này hiện tại nằm trong tay người khác, thế nào cũng không tới phiên mình nhúng tay vào. Tâm tư của Chu Minh Đạo uổng phí rồi. Vốn là một chuyện rất tốt, hiện tại Trầm Minh đã bị điều tới sở lâm nghiệp. Nếu việc này tiếp tục bị điều tra, có điểm không chịu khống chế rồi.
Thấy Dương Phàm không nói gì, Mãn Quân liền ghé sát vào nói:" Cậu không có chủ ý có thể hỏi lãnh đạo mà."
Dương Phàm nghe vậy liền cảm thấy mùi vị. Việc Tề Nhĩ Đặc là do thị trường tiền nhiệm Hạ Trì Siêu để lại, hiện tại do Quý Vân Lâm tiếp quản, chắc cũng vì việc này mà đau đầu không ít. Nghe nói vấn đề bồi thường của Tề Nhĩ Đặc luôn luôn bị đem ra tranh luận. Cứ cách vài ngày lại có quần chúng tới kiện.
"Viện khoa học làm đề tài này, truyền thông trên tỉnh không có bày tỏ sự quan tâm ư?" Dương Phàm vòng vo hỏi việc này, lần trước hình như nghe Chu Minh Đạo nói việc này có thể được tham khảo chuyên sâu mà.
Mặt Mãn Quân lộ nụ cười quái dị nói:" Việc này tôi cũng không rõ, tổ điều tra còn chưa được chính thức thành lập mà. tôi chỉ đi tiền trạm thôi. Nhưng nghe ông Chu của viện khoa học Bắc Kinh gọi cho viện trưởng của bọn tôi nói việc này vị lãnh đạo nào đó ở trên TW rất coi trọng, hình như tòa báo Tân Hoa sắp phái ký giả tới."
Dương Phàm cảm thấy hiện tại cảnh ngộ của mình mặc dù được tạo thành ngoài ý muốn, nhưng ý của Trần Chính Hòa trong cuộc gọi lúc trước, hình như là muốn mình tạo dựng chút thành tích nào đó trong hoàn cảnh bất lợi. Quý Vân Lâm cũng được. Lý Thụ Đường cũng được, chỉ cần có thể đem việc này từ chuyện xấu biến thành chuyện tốt, chắc hai vị lão đại cũng vui mừng thôi? Việc làm xong rồi, tốt xấu gì cũng phải có thưởng, đúng không?
Dương Phàm nghĩ thông, lấy điện thoại ra nói:" Thế để tôi xin ý kiến của lãnh đạo cái đã nhé, anh chờ lát."
Người nhận điện thoại là Chu Phàm, vừa nghe Dương Phàm gọi tới, Chu Phàm liền cười bảo:" Dương Phàm hả. TÌm Quý thị trưởng có việc à?"
Dương Phàm nói:" Đúng vậy. Có chút việc muốn báo cáo."
Chu Phàm vội mang điện thoại chuyển cho Quý Vân Lâm, ông ấy cầm máy, giọng nói rất ôn hòa:" Tiểu Dương đó hả. Sao tự dưng lại gọi điện cho chú thế?"
Dương Phàm vội đem việc này ra nói lại, Quý Vân Lâm rất nhẫn nại ngồi nghe, nhưng nghe thấy việc đây là đề tài nghiên cứu do viện khoa học Bắc Kinh và viện khoa học Giang Nam liên hợp tiến hành, báo Tân Hoa còn phái ký giả theo để săn tin, hô hấp của Quý Vân Lâm trong nháy mắt trở nên trầm trọng.
"Quý thị trưởng. Việc lớn như vậy cháu không dám tự quyết. Cho nên mới xin ý kiến của lãnh dạo. Dù sao thì việc này trước đến nay đều do chú phụ trách."
Quý Vân Lâm vô cùng vui vẻ cười nói:" Tiểu Dương à. Việc này cháu làm thế là đúng, báo cáo rất kịp thời. Trước mắt việc của Tề Nhĩ Đặc đã chuyển sang cho chính phủ xử lý rồi. Cháu cũng hiểu mà, việc bồi thường luôn bị đem ra tranh luận, khiến chú rất đau đầu. Hiện tại việc này có thể thu hút được sự chú ý của trên, hơn nữa còn trở thành đề tài nghiên cứu, nó nói rõ việc quyết định bắt Tề Nhĩ Đặc đình sản để chỉnh đốn của Uyển Lăng ta là chính xác. Chú thấy thế này, hiện tại vẫn còn mấy ngày nữa tổ điều tra mới xuống, cháu lo xong việc hội chợ thì tới đây giúp một tay đi."
Dương Phàm nghĩ việc này là do Chu Minh Đạo thao túng, không cần biết thế nào, cuối cùng cũng không thiếu lợi cho mình hưởng. Lúc này chấp nhận tạm thời giúp Quý Vân Lâm sẽ bị nghi là tranh công. Việc này không thể làm, bị người ta ghét ngay, có khi Quý Vân Lâm còn đang thử mình nữa cũng nên.
"Quý thị trưởng, không phải cháu không hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, thực sự thì hội chợ có nhiều việc quá. Lần này thông qua sự giới thiệu của bạn bè, rất có khả năng là xúc tiến mục đích sơ bộ của hai hạng mục, tới lúc đó khách hàng đến Uyển Lăng khảo sát, cháu khẳng định là phải đi theo. Cho nên, Quý thị trưởng bỏ qua cho cháu lần này nhé."
Câu cuối cùng của Dương Phàm có thể nói là một lời hai ý, Quý Vân Lâm nghe xong trên mặt nở nụ cười hội ý, trong lòng nghĩ đây cũng là một con tiểu hồ ly a. Nếu cháu đã có lòng nhường lại việc nở mày nở mặt này, chú cũng sẽ không bạc đãi cháu.
"Thế cũng được, việc này chú sẽ giao cho người khác làm. Lát nữa cháu đưa số điện thoại của văn phòng thị trưởng cho người của viện khoa học, bảo bọn họ trực tiếp liên hệ với chú, chú sẽ lo việc hỗ trợ. Cứ quyết định thế đi!"
Cúp máy xong, Quý Vân Lâm lập tức suy nghĩ, có phải là thừa việc Tề Nhĩ Đặc gắng sức một chút, tổng kết ra kinh nghiệm, sau đó báo cáo với Tề tỉnh trưởng, có thể trở thành một ví dụ điển hình, là đề tài của toàn tình thì lời to rồi. Thu thập xong mớ hỗn loạn của người tiền nhiệm để lại, còn làm ra một kiểu mẫu, việc tốt như vậy đi đâu tìm chứ? Khỏi phải nói thằng Dương Phàm này nó cũng rất tôn trọng mình. Cũng là một cuộc điện thoại, nếu gọi tới chỗ thư ký thị ủy thì công đầu không thuộc về mình rồi. Con người của tiểu Dương rất biết báo đáp, lần trước ký tên duyệt khoản chi phí kia quả là không phí công. Nghe ý của nó thì hội chợ lần này làm cũng rất khá. Có phải tới lúc đó thưởng một chút không?
Bên này sau khi Dương Phàm đem tình huống nói lại với Mãn Quân, Mãn Quân cười ha ha rồi tạm biệt luôn, việc này cũng coi như tạm thời không liên can tới Dương Phàm rồi. Dương Phàm trong lòng không hề vội vàng, lão hồ ly như Chu Minh Đạo nhất định sẽ có tính toán để mình được rạng danh, không cần phải đi tranh công trạng nhất thời. Rút lui vào lúc này, ngược lại lại tỏ ra người trẻ tuổi kiên định khiêm nhường, là một người làm chuyện thực.
Đang lúc suy nghĩ thì bụng Dương Phàm đau âm ỉ, từ tối qua tới giờ, bận quá không kịp cả đi vệ sinh, hiện tại bụng bắt đầu làm loạn rồi.
Vội vã bảo Hầu Bình, sau đó lấy mấy túi giấy ăn của hai cô nhân viên, Dương Phàm chạy thẳng vào trong toilet.
Thật là vừa khóe, Dương Phàm mới đi được năm phút liền có một nhóm người đi tới quầy của Uyển Lăng. Đi trước nhất chính là thư ký tỉnh ủy Chúc Đông Phong, ở sau là Điền Trọng người thế chỗ Giang Tự Lưu. Hai vị trong ban thường trực tỉnh từ từ đi tới, Y Đạt Hữu liền chạy tới bên cạnh cười như nở hoa. Còn ba vị cán bộ cấp thấp hơn chỉ có thể đi cách xa năm bước, nhất thời không biết nói gì.
Chúc Đông Phong tới để tham gia lễ khai mạc, tỉnh trưởng Tề Phác cũng đến, nhưng sau khi lễ khai mạc kết thúc liền đi ngay. Chúc Đông Phong đề nghị tới phòng triển lãm để xem thử, Điền Trọng cũng đi theo. Nhóm người này trên đường đi sau khi cưỡi ngựa xem hoa nhìn mấy quầy triển lãm, tới quầy của Uyển Lăng liền dừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Đây là quầy triển lãm của Uyển Lăng mấy người đó hả? Bố trí khá đấy!" Chúc Đông Phong cười hỏi, Y Đạt Hữu vội đi tới nói:" Chủ yếu là do cục công thương với sự phối hợp của một vài đồng chí khác bố trí."
Chúc Đông Phong và Điền Trọng cùng bắt tay với người của Uyển Lăng. Sau đó Chúc Đông Phong đi tới quan sát mấy bức ảnh, rồi cầm lấy một phần tư liệu, dưới phần tư liệu về cục công thương nhìn thấy tên và số điện thoại của Dương Phàm, Chúc Đông Phong giống như rất vô ý, vỗ trán nói:" Cái tên này, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi. Đúng rồi, lần trước Lưu Thanh thư ký đoàn tỉnh ủy đã đề cập với tôi, nói rõ tác phong cướp giật của anh Trầm Minh, gọi ngay sư đệ của anh ấy đi. HÌnh như tên là Dương Phàm thì phải.
Điền Trọng rất phối hợp đi tới nói:" Haha. Chàng trai trẻ này tôi đã nghe qua, nhưng lần trước tới Uyển Lăng không được gặp. Thầy của cậu ta rất nổi tiếng, chính là ngài Chu Minh Đạo của viện khoa học Bắc Kinh."
Nhắc tới Chu Minh Đạo, Chúc Đông Phong không khỏi cảm thấy kính nể nói:" Vị tiên sinh này rất ưu tú, là nhân vật bắc đẩu trong lĩnh vực kinh tế quốc nội. Trước kia tôi đã có đọc qua rất nhiều sách liên quan tới hướng phát triển kinh tế trong nước của ông ấy, rất có giá trị. Ông ấy đã tham dự và lập ra rất nhiều kế hoạch phát triển của quốc gia. Năm đó con gái nhà tôi khi còn học ở Bắc Kinh đã nhờ người ta xin làm học trò của Chu Minh Đạo, kết quả người ta không nhận, tiếc thật."
Hai nhân vật cỡ bự tỉnh Giang Nam bước chân đủ gây chấn động này, dừng ở đây một lúc lâu, còn một xướng một họa. Người nói thì như vô tình, nhưng người nghe lại thầm chấn động trong lòng. Nhất là Y Đạt Hữu có ý định trị Dương Phàm, nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Chúc Đông Phong ngẩng lên nhìn xung quanh rồi nói:" Tiểu Dương đâu? Sao lại không thấy nhỉ?"
Một câu thôi khiến mọi người ai cũng sốt ruột, thư ký tỉnh ủy lên tiếng muốn gặp người, Dương Phàm lại chết ở chỗ nào rồi? Hầu Bình lập tức tới giải thích:" Vừa rồi khoa trưởng của chúng tôi có việc đã đi mất rồi, hình như là liên quan tới khách hàng nào đó." Tiểu tử này cũng coi như nhanh nhạy, không thể ở trước mặt thư ký tỉnh úy nói Dương Phàm đã đi toilet rồi được, nên đành phải nói dối một câu, chỉ là một câu thôi nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"Thế hả, tiếc thật. Không thể gặp được cao túc ( học trò giỏi ) của ông Chu. Thôi, chúng ta về vậy?" Chúc Đông Phong quay lại nhìn Điền Trọng, Điền Trọng gật đầu nói:" Tôi còn một việc phải xử lý ở bên kia, tới đó đi."
Hai người cùng đi, người phía sau cũng vội vã chạy theo. Y Đạt Hữu dẫn ba thủ hạ, tiễn ra tận ngoài phòng triển lãm. Trên đường quay lại, thấy Ngô Yến cười tươi, mặt Điền Hằng lại âm tình bất định, mặt Hứa Kha cũng giống như trong lòng vẫn còn khiếp sợ vậy.
Mẹ nó, thằng ranh này lai lịch thế nào? Thư ký tỉnh ủy và phó tỉnh trường thường vụ đều biết tới nó. Y Đạt Hữu càng nghĩ càng cảm thấy sai lầm, giống như một con ruồi bay vào họng không thể nào khạc ra, khó chịu vô cùng.
Y Đạt Hữu vừa quay lại phòng triển lãm liền nhìn thấy Dương Phàm quay lại, trong lòng buồn bực muốn dạy một hai câu, ngẫm lại kỹ, cuối cùng cũng nuốt lại, quay lại nói với Hứa Kha:" Chúng ta ra ngoài làm một vòng, đừng đứng ở trong này làm gì."
Hứa Kha gật đầu, Y Đạt Hữu nói với Ngô Yến và Điền Hằng:" Hai người chịu khó một tí, lo việc bên này cho tốt, tôi và Hứa chủ nhiệm đi gặp khách hàng."
Nói rồi Y Đạt Hữu và Hứa Kha đi khỏi, tránh gặp mặt mà bực bội trong lòng!
Điền Hằng trong lòng vẫn vướng chuyện Mã Tự Cường, nhìn thấy Dương Phàm liền đi tới bên cạnh nói:" Dương khoa trưởng, trưa nay sắp sếp thế nào vậy?"
Dương Phàm nhìn thời gian nói:" Còn một tiếng nữa mới tới giờ cơm trưa, anh vội gì chứ? Anh yên tâm, việc này nếu tôi đã nhúng tay vào, khẳng định có thể đảm bảo Điền chủ nhiệm bình an vô sự, không những thế, tôi còn nỗ lực thúc đẩy điện tử Hòa Tinh tới đăng ký ở khu công nghệ cao."
Sắc mặt Điền Hằng lập tức tốt hơn nhiều, đảo mắt thấy ở không xa Ngô Yến đang nhìn bọn họ, không khỏi trong lòng hoảng loạn nói:" Xin lỗi nha, có cần tôi đi giải thích cho không, tránh để Ngô cục trưởng có cái nhìn sai về cậu?"
Dương Phàm cười bảo:" Không sao, cùng lắm thì tôi bỏ cục công thương, tới khu công nghệ cao làm. Điền chủ nhiệm chẳng nhẽ lại không cần tôi nữa ư?"
Nói như vậy, Điền Trọng lập tức cười, trong lòng khói mù đã tan, lấy tay vỗ vai Dương Phàm nói:" Thế tôi không nói nhiều nữa, nhớ trưa nay nhé."
Dương Phàm gật đầu tỏ ý rõ rồi, từ từ đi tới cạnh Ngô Yến.
"Vừa rồi em đi đâu đấy? Chúc thư ký tỉnh ủy và Điền phó tỉnh trưởng đều tới, gọi tên và đòi gặp em, em lại chạy mất tăm mất hút."
Dương Phàm vẻ mặt hối hận nói:" Trời, vừa rồi em đi toilet, đau bụng quá. Không ngờ đánh mất cơ hội gặp mặt lãnh đạo, có phải là có nhiều ký giả đi theo lắm đúng không?"
"Em còn nói nữa à, một rừng ký giả đi theo, cơ hội lên TV thật là tốt mà lại." Ngô Yến có chút tiếc nuối nói, Dương Phàm cười an ủi bảo:" Thôi bỏ đi, em ưu tú tới nhường này, sau này lên TV sẽ nhiều tới mức phiền chết luôn ấy chứ."
Ngô Yến lườm một cái nói:" Cho dù em có thể thì đây cũng là truyền thông cấp tỉnh, rất đáng tiếc đó."
Lại một đoàn khách đi tới, Dương Phàm vội nói:" Làm việc thôi, làm việc thôi." Lại bắt đầu bận rộn một phen, một buổi sáng có bốn nhóm khách có hứng thú với Uyển Lăng, để lại cách liên lạc rồi hẹn thời gian gặp mặt để bàn bạc.
Nháy mắt đã tới giờ cơm trưa, điện thoại của Dương Phàm liền reo lên, vừa nhìn liền thấy số của Du Nhã Ny, Dương Phàm bèn lén lút liếc Ngô Yến một cái, hạ thấp giọng nói:" Ừ, sắp xếp thế nào rồi?"
Du Nhã Ny nói:" Xe của chị đang ở bên ngoài, em yên tâm, chị biết em không định vì việc này mà đắc tội với thư ký thị ủy, tự nhiên sẽ không làm to chuyện này. Chị đã cho Mã Tự Cường một cơ hội chuộc tội, bảo hắn bán nhà và cổ phiểu để bù vào khoản thiếu hụt, tập đoàn sẽ không kiện hắn, dù sao cũng là nhân viên lâu năm, có mấy cổ đông cũng tỏ ý phải bảo vệ hắn, chị cũng không thể một tay che trời được."
Dương Phàm nói:" Thế thì tốt, cứ làm theo những gì chúng ta đã thương lượng, giờ em dẫn Điền Hằng đi đây."
Dương Phàm trước tiên bảo với Ngô Yến, sau đó gọi Điền Hằng rồi vội vàng đi khỏi. Xe của Du Nhã Ny là một chiếc Mercedes, Dương Phàm nhìn chiếc xe này liền nhớ tới chiếc xe ở Bắc Kinh, hình như bà chị này lái xe toàn là xe xịn cả.
Hai người tới trước xe, Du Nhã Ny đi tới đón, chỉ chiếc xe công ở phía sau nói:" Dương Phàm theo tôi đi một xe, đây chắc là Điền chủ nhiệm, anh đi chiếc phía sau đi."
Khi Du Nhã Ny nói chuyện rất có khí thế, Du Nhã Ny không ngờ không có nửa điểm bất mãn, hình như còn có chút cảm giác như thể đó là đương nhiên. Sau khi lên xe, trong lòng Điền Hằng còn đang nghĩ, người đàn bà rất có khí thế, không phải là vị chủ tịch thần long thấy đầu không thấy đuôi của điện tử Hòa Tinh chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.