Chương trước
Chương sau
Chúc Vũ Hàm nấn ná đến 3h chiều mới trở về Vu Thành, Uyển Lăng và Vu Thành rất gần nhau, có xe đi cũng tiện lợi, nhưng cho dù vậy Chúc Vũ Hàm vẫn có chút không nỡ. Xe đã lên trên đường cao tốc, Chúc Vũ Hàm đột nhiên nhớ ra một việc, căn nhà của Dương Phàm được dọn dẹp rất sạch sẽ, việc này không giống với tác phong của một người đàn ông, lẽ nào bên cạnh Dương Phàm còn có em nào khác?
Thấy thời gian không còn sớm, mặt trời đang từ từ lặn xuống, sau khi liên lạc với Trầm Ninh thì còn dư ra một tiếng, Dương Phàm ngồi trước cửa sổ cầm quyển Chu Minh Đạo tặng mà nghiền ngẫm. Đạo lý Hậu Hắc là dựa vào ví dụ thực chiến của Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền thời Tam Quốc để diễn giải, đại ý là nếu muốn đạt thành sự nghiệp, không thể thiếu một trong hai yếu tố chính đó là lòng dạ đen tối và da mặt dày, người nào hội đủ cả hai yếu tố đó sẽ có thể đạt tới đỉnh cao, đó cũng là một nhân vật không gì không làm được.
Dương Phàm lại nhớ tới một mẩu truyện cười trên mạng, truyện nói ba ông Tào, Lưu, Tôn là xã hội đen, thường dẫn đàn em đâm chém nhau toán loạn vân vân. Tam Quốc trên mạng mặc dù bị nghi là chế, nhưng cũng nhắm trúng chỗ yếu hại. Nếu đã chọn cuộc sống này, tới lúc cần lòng dạ đen tối phải có lòng dạ đen tối, cần mặt dày phải có mặt dày. Nghĩ tới điểm này Dương Phàm bỗng bật cười, mục đích lúc đầu tiên về Uyển Lăng hình như là để góp sức cho quê hương cơ mà? Tại sao mới dấn thân vào quan trường có mấy ngày đã có biết bao nhiêu ý nghĩ vớ vẩn thế này rồi. Hoàn cảnh làm người ta thay đổi quả thật không sai, nhưng không cần biết thay đổi như thế nào, duy trì được tư tưởng ban đầu là nguyên tắc cơ bản. Đạo và thuật vẫn phải tách rời nhau.
Tiếng mở cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Phàm, nhất thời hắn còn tưởng là có trộm, vội cầm cây chổi núp sau cửa, chuẩn bị đánh úp thằng trộm.
"Á!" Hiểu Nguyệt kinh hãi nép về phía sau, túi sách cũng rơi xuống đất, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Dương Phàm sát khí đằng đằng đang giơ cao cây chổi, nói không nên lời.
Dương Phàm nhận ra đó là ai, lập tức có chút xấu hổ, cười cười nói:" Nhầm nhọt rồi, còn tưởng là trộm chứ. Vào đi, ngây ra đấy làm gì?"
Hiểu Nguyệt vào xong liền bận bịu với công việc, nhìn tư thế đó chắc là thói quen từ nhà, Dương Phàm ngồi trên sa lông, bề ngoài thì như đang đọc sách, trên thực tế lại đang chăm chú nghía em nữ sinh này. Bởi vì hắn nhìn thấy hình bóng năm xưa của mình, con nhà nghèo sớm phải lo chuyện nhà mà.
Vốn định bảo Hiểu Nguyệt một tuần đến một lần là được rồi, nghĩ lại thì lại lo cô ta sợ mình không muốn dùng cô ta nữa nên mới nói vậy, những đứa trẻ như thế này bề ngoài thì kiên cường mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại nhạy cảm rất dễ bị tổn thương. Suy nghĩ một lát, Dương Phàm đứng lên, định tới chỗ hẹn, quay đầu thấy túi sách của Hiểu Nguyệt còn nằm ở trên đất, ở trong lộ ra một cái bọc màu trắng. Dương Phàm đi tới nhặt túi sách lên, thuận tay mở ra nhìn một cái, bên trong là mấy cái bánh bao, còn có một túi cải bẹ.
"Em tên là Hiểu Nguyệt à?"
Hiểu Nguyệt đang quét nhà liền ngừng tay, ngẩng đầu lên sợ hãi nói:" Vâng ạ."
"Em đừng khẩn trương. Anh phải ra ngoài có chút việc, em cứ quét dọn qua loa rồi về sớm mà nghỉ đi."
Nói xong Dương Phàm định đi, Hiểu Nguyệt sau khi trù trừ một lúc liền gọi Dương Phàm:" Anh à, em có thể nhờ anh một việc không?"
"Ừ, em nói đi." Dương Phàm quay đầu lại.
"Anh có thể trả trước cho em năm đồng không? Lốp xe của em bị thủng nhưng em không có tiền để vá." Hiểu Nguyệt rất khẩn trương, lúc nói chuyện mặt lại đỏ lên, làm như năm đồng là nhiều tiền lắm vậy. Nguồn: truyentop.net
"Sao thế? Gia đình gặp khó khăn à? Hay là lần trước Phỉ Phỉ nó không trả em tiền?" Dương Phàm có chút không vui, nhưng không phải vì Hiểu Nguyệt mà là vì Phỉ Phỉ.
Hiểu Nguyệt vội xua tay nói:" Không phải thế, tiền lần trước em đã đưa cho bà rồi. Nhưng nhà em còn một số khoản nợ, lúc bố em đi cấp cứu, nhà em phải vay mượn họ hàng."
Ba nghìn mặc dù không nhiều, nhưng một đứa con gái con đang học thì đi đâu mà kiếm đây? Dương Phàm bất giác hỏi:" Ông bà em không có hỏi tiền từ đâu mà ra à?"
Hiểu Nguyệt do dự một lúc nói:" Em lừa ông bà. Em nói em trốn đi làm thêm sau giờ học, tiết kiệm một năm mới gom được số đó."
Dương Phàm trầm ngâm một lúc, lấy ví ra, đưa cho Hiểu Nguyệt một nghìn nói:" Tiền lương hai tháng đấy, anh trả trước cho em. Ăn uống cho nó đầy đủ vào, trông em gầy tới mức gió thổi cũng bay rồi đấy. Ăn bánh bao mãi không tốt cho sức khỏe đâu, em lại đang tuổi ăn tuổi lớn nữa."
Hiểu Nguyệt luống cuống xua tay, trong ánh mắt thậm chí có chút sợ hãi, Dương Phàm nghĩ trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái, cười giải thích:" Em đừng có lo, anh không có ý gì đâu. Con người anh lười lắm, lại sợ phiền toái. Đây là trong tay anh không đủ tiền mặt chứ không anh trả em trước một năm tiền lương rồi." Nói rồi dúi tiền vào tay Hiểu Nguyệt, Dương Phàm ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.
Xuống tới dưới nhà, Dương Phàm lướt mắt tới cổng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp đã quá cũ dựng ở đó, lốp sau bẹp dí. Dương Phàm mềm lòng, nhất thời muốn mua một chiếc xe đạp mới, suy nghĩ lại thì lại lo Hiểu Nguyệt cảm thấy mình thương hại nó, đây là một con bé bị dồn ép quá mà dám bán mình cơ mà. Dương Phàm bản thân cũng là một người rất mẫn cảm, tự nhiên có thể hiểu được lòng của Hiểu Nguyệt. Hay là kiếm cho nó một việc làm thêm nào đó?
Đi tới Mỹ Vị Cư chỗ lần trước, đỗ xe lại liền thấy Trầm Ninh và Lưu Thiết đang nói chuyện với nhau, Dương Phàm cảm thấy hai thằng này gần đây đi lại rất gần gũi.
"Hai thằng bọn mày lại đang bàn truyện xấu gì ở đây đấy?"
Dương Phàm cười đi tới, Trầm Ninh và Lưu Thiết cũng giơ ngón giữa nói:"Chém nó!"
"Bố mày đỡ!"
Cả lũ cười ha hả, dường như quay trở lại tháng ngày cao trung vậy.
Thừa lúc Dương Phàm đang cao hứng, Trầm Ninh đi tới nói:" Lưu Thiết nó muốn tiếp nhận mấy cái tụ điểm của thằng Thiên, con Phỉ Phỉ cũng bám riết lấy tao đòi một hai cái." Trầm Ninh thấy Dương Phàm nhíu mày liền dừng không nói nữa.
"Tụ điểm của mày có thể cho con Phỉ Phỉ một cái, bắt nó trả góp là được. Còn vụ thằng Thiết thì không phải không được, nhưng mà sau này vẫn phải chừa đường lùi, không thể lằng nhằng không rõ ràng, việc này đối với sự phát triển sau này của mày không tốt." Dương Phàm trầm tư một lúc mới bày tỏ thái độ, Lưu Thiết ở bên cạnh nghe thấy hết, mặt vui sướng không có nói chen vào.
Dương Phàm nói với Trầm Ninh xong, quay lại nói với Lưu Thiết:" Sau này làm ăn lớn rồi phải cố mà tuân thủ pháp luật cho nó tốt. Chỉ cần mày không làm loạn trong địa bàn của thằng Ninh thì nó tự nhiên sẽ chiếu cố tới mày."
Trầm Ninh nghe xong ngạc nhiên nói:" Dm, sao mày biết tao được điều đến Nam Thành làm chính trị viên? Tao còn định lát nữa báo tin mừng với mày đó."
Dương Phàm cũng ngẩn ra một lúc rồi nói:" Nhanh thế à, tao chỉ mới nghe Ngô Yến nói Tào Dĩnh Nguyên đã về rồi thôi. Tao cảm thấy ông ta kiểu gì cũng sẽ bày tỏ gì đó với ông già mày, không ngờ ông ấy lại làm lớn như vậy, không chỉ điều về Nam Thành mà con thăng mày lên một cấp. Đúng rồi, mày đã vào Đảng chưa?"
Trầm Ninh lộ ra vẻ vô cùng khinh bỉ nói:" Lúc tao ở trường cảnh sát đã sắp được sát nhập rồi, lúc đó vì truy bắt hai thằng đào phạm có vũ trang, tao là thằng xông lên đầu tiên."
Dương Phàm nói:" Mẹ bố thằng chém gió, bắt đào phạm có vũ trang làm chó tới lượt học sinh trường cảnh sát như mày."
Trầm Ninh ỉu xìu nói:" Lại bị mày nói trúng rồi, tao mặc áo chống đạn đứng chặn ở bên đường, mất toi một đêm, kết quả đào phạm lại bị kiểm lâm Bạch Mao Lĩnh bắt về."
Lưu Thiết cười híp mắt đi tới, nói chen vào:" May cho mày đó, dựa vào cái thân hình to tướng thế này, đào phạm nó mà bắn thì ít có trượt lắm." Nói rồi Lưu Thiết cười hô hô, nhỏ giọng nói với Dương Phàm:" Mày bảo Trầm Ninh hẹn tao ra đây có phải là có phi vụ gì cần làm không? Việc khác thì đàn em tao bọn nó làm không được chứ ba cái trò như dê gái, úp xọt, mai phục bọn nó chuyên nghiệp lắm."
Dương Phàm ý vị thâm trường nhìn Lưu Thiết một cái, nhìn hắn mà trong lòng sợ hãi, vội giơ tay làm vẻ đầu hàng nói:" Đại ca à, mày xem tao là loại người như thế sao? Tao cam đoan việc tao giao cho mày không cần phải động tay động chân gì cả, OK?"
Dương Phàm cười tủm tỉm nói:" Mày đi làm đại ca quả thật là phí tài mà."
Lúc này Ngô Yến cũng đã lái xe tới, Dương Phàm không nói gì nữa, cười ha ha đứng bên đường, nhìn Ngô Yến mặt mày vui vẻ.
Cái thằng Lưu Thiết này tâm tư quá lanh lợi rồi, lập tức ghé sát vào Dương Phàm nói nhỏ bên tai:" Là việc của cô em này hả?"
Dương Phàm cười mà không nói gì, Lưu Thiết lẳng lặng lùi về sau một bước.
Bốn người sau khi khách sáo vài câu, tìm một căn phòng rồi ngồi xuống, Ngô Yến chủ động nói:" Cậu Dương à, cụ thể thế nào thì tôi không rõ, chỉ biết con bé đó là người phụ trách trạm văn hóa làng Điền Tân, cũng kết hôn rồi, còn Ngụy Cường thì hiện tại đang làm phó cục trưởng cục văn hóa, bố hắn ta trước kia là phó thị trưởng, năm ngoái theo lão thư ký về vườn rồi."
Khi nhắc tới hai bố con nhà này, ánh mắt Ngô Yến lóe lên một chút ác độc, Dương Phàm đăm chiêu rồi bật cười, nói với Lưu Thiết:" Ngô chủ nhiệm đối với tình trạng hôn nhân hiện giờ không hài lòng, mày nghĩ cách chụp vài tấm ảnh bắt gian làm chứng cứ, không vấn đề chứ?"
Lưu Thiết cười ha ha nói:"Ngụy phó cục trưởng cục văn hóa hả? Ha ha, sáng nay hắn còn gọi điện cho tao dặn tao giữ phòng cho hắn nữa đó. Quả là tới sớm không bằng tới đúng lúc, trước mặt Ngô chủ nhiệm tao cũng không muốn nói dễ nghe gì, bố con họ Ngụy này toàn là loại chim lợn cỡ bự cả. Năm ngoái một thằng đàn em của tao mở quán cà phê thegioitruyen.com, nào là mời ăn uống, mời em út các kiểu, cuối cùng còn phải biếu hơn ba vạn mới lấy được giấy phép. Theo tao thấy thì không cần tới làng Điền Tân làm gì, cứ thu xếp cho nó hai em ngon lành vào tối nay, chờ lúc nó đang mây mưa hăng hái thì chính trị viên Trầm đại biểu cho chính nghĩa đây dẫn lính tới kiểm tra đột xuất. Cùng lắm thì tao bị phạt một khoản tiền thôi, đây cũng trở thành chiến tính của chính trị viên Trầm luôn. Quan mới nhận chức đương nhiên phải chỉnh đốn lại các tụ điểm ăn chơi trong địa bàn của mình rồi."
Trầm Ninh giơ ngón giữa nói:" Mày thôi ngay đi, cái gì mà chiến tích của tao? Mày định bảo tao đi đóng cửa hết mấy quán karaoke hả? Nhất là cái quán Dạ Lai Hương làm ăn ngon nhất đó? Tao nói cho mày biết, đứng sau Dạ Lai Hương là Liễu Chính Khôn đấy con ạ, tao vừa mới chân ướt chân ráo tới, không dám vượt quyền làm càn đâu. Mày bỏ ngay cái ý nghĩ đấy đi."
Dương Phàm cười lắc đầu, thầm nghĩ thằng Trầm Ninh này cũng không đến nỗi ngu.
"Ha ha, cách này của Lưu Thiết không được, tao thấy thế này, nếu như tối nay Ngụy Cường và con bé đó hú hí với nhau, Ngô chủ nhiệm cứ tự mình tới bắt gian. Nếu như không phải, thì bọn mày phải chịu khó một chút, đi theo theo dõi hắn ta, nói chung phải mau chóng tìm cho ra chứng cứ."
Trầm Ninh ở bên cạnh nhíu mày nói:" Có cần sắp xếp cho mấy người trong cơ quan xuất hiện luôn không? Tốt nhất là Ngô chủ nhiệm giả vờ tình cờ gặp mặt, nếu như để người khác bắt gặp bọn nó vụng trộm rồi nói cho Ngô chủ nhiệm biết thì là lý tưởng nhất."
Dương Phàm cười ha ha nói:" Làm thế đi. Tối nay để Lưu Thiết nó chuẩn bị một căn phòng ở chỗ vắng vẻ rồi Ngô chủ nhiệm hẹn chị Dư và Tiễu Thiến Thiến ra hát karaoke nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.