- Tên này, dù lấy thuốc cao bôi lên da chó mà đuổi đi cũng không được. – Chúc Vũ Hàm bực tức thoá mạ, mở máy tiến lên phía trước. Xe đi với tốc độ cao làm sắc mặt của Chúc Vũ Hàm dần dần tốt lên, thở dài một tiếng nói: 
- Chu Tử Dương thật ra không tồi, đối với chị cũng rất cuồng si, nhưng là không chịu đọc sách, làm việc lại thích dùng thủ đoạn nhỏ, nói hắn nhiều lần mà vẫn không chịu nghe! – Chúc Vũ Hàm ngụ ý, ngươi không làm người tốt thì khó thành công được, cũng không hơn gì hắn. 
- Ha ha, không phải ngẫu nhiên! – Dương Phàm tiếp một câu tỏ vẻ thông hiểu. 
- Ngươi biết lái xe không? – Chúc Vũ Hàm đột nhiên hỏi làm Dương Phàm sửng sốt nói: 
- Không phải em đã nói là không có bằng lái sao? 
- Không có bằng lái với không biết lái xe là hai khái niệm khác nhau! – Chúc Vũ Hàm liếc mắt giận mắng, Dương Phàm sờ sờ cái mũi nói: 
- Lúc ở kinh thành, giáo sư thật sự đã dạy em lái xe nửa năm, cứ nửa đêm khi có ít xe là thầy đều cho em lái thử xe Audi đi một vòng. Giáo sư lo lắng khi em đến Uyển Lăng, không có thời gian làm bằng, nhưng sao chị lại hỏi vấn đề này? 
- Ta hơi mệt, em lái đi! - Chúc Vũ Hàm nói xong cũng không đợi Dương Phàm đáp ứng, tìm một chỗ dừng xe bên đường, tháo dây an toàn đổi sang chỗ bên cạnh tay lái. 
Dương Phàm đang kinh ngạc thì Chúc Vũ Hàm đã tới trước mặt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-do-phong-luu/1545528/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.