Ngọc Xuân thở hồng hộc, chạy vào quán trọ, đẩy tiểu nhị đang đón tiếp ra, vội vã lên tầng, mở tung cửa phòng rồi nhìn quanh bốn phía. Quả đúng là đã trống rỗng.
Cậu ta quét mắt quanh phòng thật nhanh, cuối cùng đã thấy được dây thừng thả xuống bên ô cửa sổ, và trang giấy trên bàn.
‘Tôi đi rồi, đừng tìm tôi, nuôi dưỡng Tiểu Ngọc cho tốt.
Lạc Anh’
Đột nhiên Ngọc Xuân hung hăng hẳn lên, dùng sức vo tờ giấy lại, nắm tay thành đấm, nện thật mạnh xuống mặt bàn.
Tiểu nhị không hiểu gì cả, chạy theo lên thành người đứng mũi chịu sào. Hắn nhìn thấy ga giường bị xé nát, không kiềm nổi mà chạy đến cầm lên, miệng ay ui, ánh mắt long lanh nhìn sang, giả vờ dáng vẻ khó xử:
“Ngài xem bên này, toàn là vải dệt tốt nhất đấy…..”
“Cút!”
Trước nay Ngọc Xuân ôn hòa, lại thường mang khuôn mặt tươi cười, làm cho tiểu nhị không biết phản ứng thế nào, chỉ á lên một tiếng.
Cậu ta ngẩng đầu lên, giờ đây đôi mắt dịu dàng đầy tia máu, tràn ngập sát khí. Nhìn tiểu nhị, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, rít lên tiếng trầm:
“Ta nói cút đi cho ta!”
Ống tay áo dài vung lên, bát trà trên bàn lăn lộc cà lộc cộc rồi bay đến góc tường, vỡ thành những mảnh nhỏ.
Tiểu nhị sợ hãi rụt cổ, không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Ngọc Xuân cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc là vì sao?
Vì sao nàng thà bỏ lại con gái ruột, cũng không muốn tin tưởng vào bản thân cậu ta?
Cậu ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-phu-nhan-den-roi/909070/chuong-105.html