Đoàn Luật Minh thốt ra một câu “Cậu ta dám”, Tiên Đam cũng chỉ có thể nghe lời. Thế nên kết quả ép “thuyết phục” chính là, ngoại trừ ngoan ngoãn hợp tác, Tiên Đam không còn cách nào.
“Nhớ rõ những gì cậu nhìn thấy nghe được ngày hôm nay không thể nói với người khác đó.” Cửu Vĩ đứng ở cửa cười hì hì tiễn Tiên Đam rời khỏi, “Nếu nói, tôi sẽ…” Anh ta đảo mắt, cười càng vui sướng, “Giết người đó, rồi bố trí hiện trường là do cậu gây án.”
Tiên Đam cảm thấy sau lưng giống như bị kim đâm, cậu ta đi nhanh mấy bước tiến vào thang máy, lập tức bấm nút đóng cửa.
Cửu Vĩ trông rất hả hê, ngâm nga điệu hát dân gian xoay người trở về định đến tủ lạnh lục lọi đồ ăn, anh ta nhìn thấy tình hình tại phòng khách hơi là lạ: “Sao thế?”
“Miệng vết thương không khép lại.” Đoàn Luật Minh đã cởi áo, nước chu sa dùng bông gòn bôi lên đang nhỏ giọt trên ngực.
“Không thể nào chứ?” Cửu Vĩ ngậm một bịch sữa chua đi tới, lấy khuỷu tay chọt Đinh Huyên, “Phương pháp của cô mất đi hiệu lực à?”
“Theo lý thuyết không nên là vậy.” Đinh Huyên ném bông gòn ướt sũng trong tay vào thùng rác, có phần sốt ruột, “Vết thương trên cánh tay đều khôi phục, nhưng chẳng hiểu sao vết thương trên vai thì lại không.”
“Cái này không phải bị chim cào xước,” Cửu Vĩ tinh mắt, lập tức nói, “Đây là vết thương bởi trận pháp.”
Sắc mặt Đinh Huyên thoáng tái nhợt, cô chỉ muốn Tiên Đàm bố trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-ngoi-but-dua-anh-toi/2853891/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.