Chương 69. Ngu Tiểu Văn trở về
Ngày hôm sau, hai người lên xe khách đi đến thung lũng Sakya. Đường núi xóc nảy, gương mặt bị thương của Lữ Không Quân trắng bệch, dưới ánh sáng hắt qua cửa sổ trông gần như trong suốt. Thế nhưng anh vẫn mím chặt môi, không nói một lời. Còn Ngu Tiểu Văn thì lo lắng nhìn anh suốt, sắc mặt cũng chẳng khá hơn anh là bao.
Gần trưa, họ đến khe núi mà trước đây Ngu Tiểu Văn từng đặt chân tới. Đi thêm nữa sẽ đến nhà xưởng bỏ hoang, nơi hai năm trước y từng chạm trán bọn tội phạm. Nhưng theo địa chỉ Diệp Nhất Tam đưa, họ phải rẽ sang một lối khác, đi thêm một đoạn sẽ thấy một căn chòi nhỏ. Trước cửa chòi có một cây đa lớn, phía bên thân cây có vết sẹo, ngay bên dưới chính là nơi chôn “thứ quan trọng” mà Diệp Nhất Tam đã nói tới.
Đi một lúc, quả nhiên họ trông thấy căn chòi nhỏ cùng cây đa kia. Ngu Tiểu Văn đi vòng quanh cây, và quả thật phát hiện ra vết sẹo.
“Ở đây!” Y nói.
Như vậy, dù cái “thứ quan trọng” kia có thực sự quan trọng hay không, thì ít nhất chuyện này là thật, bởi Diệp Nhất Tam không thể nào bịa ra chi tiết như vậy trong chốc lát.
Dưới nắng gắt, Lữ Không Quân vã mồ hôi lạnh, chỉ huy Ngu Tiểu Văn: “Cậu đào thử xem.”
Ngu Tiểu Văn vào trong căn chòi tìm được một cái xẻng rỉ sét, ngồi xổm xuống bắt đầu đào. Đào được một lúc, y thoáng thấy giữa những rễ cây đa đan xen có lộ ra một chiếc hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dung-noi-chuyen-tai-ha-tieu-than-j/4653914/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.