Đang nhìn hai bên có chỗ trống hay không, Xá Cơ Hoa cùng lão Tam đứng đợi một bên, chờ mẹ Xá mua đồ dùng hàng ngày ở trên lầu đi xuống thì cùng nhau tính tiền, không ngờ ngay lúc này lại gặp được người quen.
"Ưmh ——" Huyền Vũ Già Diệp vừa nhìn thấy Đường Hoan Tâm, lập tức hú lên quái dị, thân thể nhỏ bé rụt vào xe, tỏ vẻ rất sợ hãi người phụ nữ này.
Bởi vì trước đây không lâu, người phụ nữ này có đến công ty tìm ba của cậu bé, mặc dù cậu không rõ ba mình đã nói với cô ta cái gì, nhưng cậu bé lại nhớ cô ta đã quắc mắt trừng mình, trí nhớ của trẻ con rất mạnh.
"Thật là trùng hợp, cô cũng tới mua đồ sao?" Xá Cơ Hoa gật đầu với người phụ nữ trước mặt một cái, trong lòng buồn bực, thì ra loại phụ nữ xinh đẹp này cũng sẽ tự mình đến siêu thị mua đồ?
"Ồ." Đường Hoan Tâm mặc một chiếc váy lụa viền ren màu trắng, mái tóc đen như mực tùy ý xõa ở sau ót, cô ta trang điểm khéo léo đứng trước mặt Xá Cơ Hoa, ngược lại Xá Cơ Hoa lại có chút tùy ý.
Xá Cơ Hoa cúi đầu nhìn gói đồ trong tay cô ta, một gói băng vệ sinh!
Xem ra là người đẹp này nửa đường gặp chuyện " ngoài ý muốn" rồi, cho nên mới bất đắc dĩ chạy vào siêu thị mua đồ dùng khẩn cấp.
"Đứa bé thật đáng yêu." Đường Hoan Tâm quay đầu nhìn Tiểu Diệp ngồi ở trên xe đẩy, kết quả Tiểu Diệp núp ở trong xe len lén chống lại ánh mắt của cô ta, bộ dạng giống như chuột thấy mèo, vội vàng uốn éo di chuyển thân thể, đưa PP (mông) về phía cô ta.
"Cảm ơn." Cũng không phủ nhận, bởi vì cô gái nào đó vô cùng tán thành lời nói của cô ta.
Mấy đứa bé nhà mình, có đứa nào không phải vừa đáng yêu vừa thông minh chứ?
Đường Hoan Tâm lạnh nhạt gật đầu, sau đó liền xoay người đi tính tiền.
Nhìn thấy cọp mẹ đi, lúc này Tiểu Diệp mới xoay người lại, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra nhìn xung quanh một chút, xem thử người phụ nữ kia có phải đã đi thật hay không.
"Thật không có lễ phép!" Xá Cơ Hoa gõ nhẹ lên cái đầu tròn tròn y hệt quả bóng của cậu bé mà dạy dỗ, Huyền Vũ Già Diệp cười " khanh khách" một tiếng, trưng ra một nụ cười như thiên sứ với mẹ mình.
Không lâu sau, mẹ Xá xách một đống lớn gì đó đi xuống, bốn bà cháu cùng nhau đi tính tiền, khi nhân viên bán hàng thấy hai đứa bé ngồi trên xe đẩy cười rạng rỡ như mùa xuân thì hai mắt không nhịn được mà tỏa sáng: "Ôi..... Đáng yêu quá!"
"Cảm ơn." Xá Cơ Hoa nở nụ cười, sau đó lấy ví ra tính tiền.
Ha ha, có ai không thích người khác khen con của mình chứ. Cả nhà mua một đống lớn đồ, mà Xá Cơ Hoa ôm một đứa bé, mẹ Xá cũng ôm một đứa, nên chỉ có thể bảo tài xế đến xách đồ giúp, bốn người vui vẻ đi ra khỏi siêu thị.
Buổi tối, trong nhà của bốn người náo nhiệt khác thường, chủ yếu là bởi vì trong phòng chất đầy một đám người mặc áo đen! --
Huyền Vũ Thác Hàn vốn bận chuyện, nên hai mẹ con Xá Cơ Hoa quyết định chỉ có bốn người yên lặng ăn một bữa cơm, nhưng lại không biết người nào thông báo ra ngoài chuyện hôm nay là sinh nhật Xá Cơ Hoa. Ngân Long lập tức phát huy bản lĩnh tam công lục thúc* của mình, triệu tập các anh em không có chuyện gì quan trọng, cùng nhau chúc mừng sinh nhật với “chị dâu” của bọn họ.
*Tam công lục thúc cũng cùng nghĩa với tam cô lục bà: ý nói là nhiều chuyện.
Một đám người to con đông nghịt, vừa đi lên liền chúc: "Thọ tỷ Nam Sơn, phúc thọ an khang”... linh tinh đủ thứ, khiến cho Xá Cơ Hoa mới 23 tuổi bị dọa sợ đến nổi thiếu chút nữa phải có người cõng đi.
Những người này căn bản đều là người trong giới hắc đạo, nên không biết những người lớn tuổi mới chúc câu "Thọ tỷ Nam Sơn, phúc thọ an khang" đó.
Tình huống này khiến gương mặt Xá Cơ Hoa rút gân, lại không tiện đuổi bọn họ ra ngoài, nên hai mẹ con đành mời bọn họ ngồi xuống, rồi cùng nhau ăn bữa tối.
"Phúc thọ" cũng còn được, chỉ cần trong miệng bọn họ đừng nhảy ra câu: "ở trên trời an khang" là coi như cảm ơn trời đất rồi.
Tiểu Diệp Diệp và tiểu Tâm Tâm ngồi trong lòng Xá Cơ Hoa, trên đầu đội một cái mũ hình chóp làm bằng giấy, hưng phấn nhìn cái bánh sinh nhật thật to đặt giữa bàn, Xá Cơ Hoa cầu nguyện xong, liền cùng hai cục cưng thổi nến, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm.
Mẹ Xá chia bánh ngọt ra làm nhiều miếng nhỏ, sau đó chuyền từng miếng qua, thật may là bọn họ mua cái bánh ngọt cũng tương đối lớn, chia cho hai mươi mấy người cũng tạm được.
Một đám đàn ông có chút xấu hổ nhận lấy miếng bánh ngọt trong tay mẹ Xá, ngồi bên cạnh ăn, Xá Cơ Hoa nhìn bọn họ chuyên tâm ăn bánh ngọt, trong đôi mắt cũng từ từ ửng hồng, hơi xúc động, sợ là đã rất lâu rồi những người này chưa được trải qua sinh nhật của mình.
"Mẹ ——" Xá Cơ Hoa bị giọng nói mềm nhũn ở trong ngực cắt đứt suy nghĩ, cô vừa cúi đầu nhìn, liền thấy tiểu Tâm Tâm cũng cầm một cái thìa nhỏ nghiêng đầu cười với mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng dính đầy bơ trắng, thật đáng yêu.
Xá Cơ Hoa khẽ cười một cái, thương yêu dựa lên trán của cô bé, sau đó thân thiết nói: "Tâm Tâm đáng yêu quá!"
"Ư ——" Mà lúc này, lão Tam lại không vui lòng rồi, cũng nắm thìa nhỏ quơ quơ, sau đó cọ cọ vào mặt của Xá Cơ Hoa, toàn bộ bơ đều cọ hết lên trên mặt cô.
Điều này lại làm cho mọi người ở đây cười một trận!
......
Đang lúc một đám người náo nhiệt tụ tập chung một chỗ, một trận cuồng phong đã lặng lẽ cuốn đến trước cửa nhà bọn họ.
Huyền Vũ Thác Hàn bận việc vội vàng chạy về, nhìn thấy mấy anh em của mình tụ tập chung một chỗ, chính giữa còn có một bàn thức ăn ngon, trong nháy mắt cảm thấy có chút ngây ngẩn.
Các anh em vốn đang thả lỏng, theo sự xuất hiện của Huyền Vũ Thác Hàn mà nhất thời yên tĩnh, liền buông bánh ngọt trong tay xuống, đứng lên xoay người về phía lão đại hành lễ.
Huyền Vũ Thác Hàn trầm mặc, không phản ứng gì, nhưng trong lòng lại cực kì ghen ghét......
"Ba ——" Không khí trong phòng lắng xuống, chỉ có một âm thanh yếu ớt vang lên, lão Tam đội mũ quả dưa lập tức nhiệt tình chui ra từ trong ngực mẹ, dọc theo sàn nhà nhanh chóng bò về phía Huyền Vũ Thác Hàn, rốt cuộc hình như là bò quá nhanh, nên trong lúc nhất thời thân thể nhỏ bé khó làm chủ được tốc độ, cậu nhóc nào đó liền bổ nhào, té trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ bé đập mạnh xuống......
......
Thật may là, vì con trai và con gái của mình đang tuổi bò, lại sợ đầu gối của chúng bị đau, nên Huyền Vũ Thác Hàn đã sớm hạ lệnh trải một lớp thảm Ba Tư thật dày lên sàn nhà, nếu không khi cậu bé này té ngã, khẳng định sẽ đau mấy ngày.
"......" Huyền Vũ Thác Hàn trầm mặc nhìn con trai té nhào xuống đất giống như con ếch con, thật lâu cũng chưa ngồi dậy, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nên sửng sờ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ đối với hành động này, cả căn phòng, tất cả lớn nhỏ chừng hai mươi đôi mắt cũng đồng loạt nhìn chằm chằm cậu nhóc giống như con khỉ trên sàn nh, cũng yên lặng không tiếng động ——
"Hắt xì ——" Cậu nhóc nằm trên mặt đất thật lâu, lúc này mới bò dậy, trên chóp mũi dính mấy sợi lông, cậu nhóc hắt hơi một cái thật lớn! Đôi mắt đen lúng liếng nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, cậu nhóc liền vội vàng lăn một vòng đứng dậy, nửa đi nửa bò đến bên chân của Huyền Vũ Thác Hàn, bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm đùi của ba một cái, vui vẻ đứng vụt lên, gọi một tiếng " ba ——" rất vui vẻ.
Toàn bộ lại yên tĩnh một lát ——
"Ha ha ha ——" Một người mẹ nào đó có ý xấu dẫn đầu cười như điên, theo sát là một nhóm anh em lớn ở trong phòng không nhịn được nhẹ giọng cười, nhìn đôi mắt tỏa ra tình yêu thương dạt dào của Huyền Vũ Già Diệp.
"Ư ——" Đại khái cũng ý thức được mọi người xung quanh đang cười mình, Huyền Vũ Già Diệp uất ức trốn ra sau chân của ba mình, giấu khuôn mặt nhỏ bé trắng mềm ở phía sau.
Huyền Vũ Thác Hàn cúi người xuống, bế cậu nhóc từ phía sau ra ngoài, ôm ở trong tay, giơ thật cao, mắt nhìn thẳng vào cậu nhóc, trên người đã hoàn toàn không còn sát khí như lúc vừa mới bước vào nhà nữa.
"Con trai là phải luôn té ngã." Huyền Vũ Thác Hàn thưởng cho con trai một cái hôn, cho đến khi nước miếng của cậu nhóc dính lên mặt mình mới bỏ qua.
Huyền Vũ Thác Hàn không hà tiện chút nào khi thể hiện tình cảm dịu dàng của mình, khiến xung quanh chấn động đến ngu người, ôm con trai ngay trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người, đi tới bên cạnh cái bàn, ngồi xuống, anh nhìn cái bánh kem lớn cắm đầy 23 ngọn nến, cái gì cũng không nói, bưng cái dĩa qua, đút từng muỗng bánh ngọt cho Tiểu Diệp cùng Tâm Tâm cũng đang dính vào trong lòng anh.
Hành động này thành công khiến mọi người xung quanh rớt cằm, bình thường khi lão đại làm việc, cả ngày dính chung một chỗ với đứa bé còn chưa tính, hiện tại lại thể hiện tình cảm dịu dàng như vậy, thật sự là...... Không thể tin được mà ——
Lão đại là như vậy ư?
Xá Cơ Hoa trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông bên cạnh đút từng muỗng bánh ngọt cho con trai và con gái ăn, từ đầu tới cuối đều không nói với cô một câu, cô bực rồi đó.
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cái bánh sinh nhật thật lớn sau lưng mình ư? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy trên bánh ngọt có cắm 23 ngọn nến mà không phải là một ngọn hả? Chẳng lẽ anh hoàn toàn không nhìn thấy trên người Xá Cơ Hoa cô dán chữ "thọ tinh"* sao?
*thọ tinh là chỉ người được chúc mừng sinh nhật
Anh lại có thể tỉnh bơ phớt lờ mọi thứ!
Hu hu —— người đàn ông đáng chết, cho dù không nói gì, thì cũng phải tặng quà sinh nhật chứ?
Mẹ nó, anh ta không nhìn thẳng vào cô! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Xá Cơ Hoa nổi giận ngay tại chỗ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]