Xá Cơ Hoa dùng sức lau nước mắt: "Anh nói đi."
"Chuyện mà lão đại đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, sự cứng đầu và cuồng vọng của anh ấy không ai có thể tiêu trừ, nhưng mà..." Long Húc Hàng khẽ cắn răng, mặc kệ, sự an nguy của lão đại là quan trọng nhất, liền nói: "Nhưng mà đại tẩu có thể làm được."
"Tôi?" Cô nghiêm túc nhìn Long Húc Hàng, suy nghĩ đến lời của anh: "Tôi không hiểu, tôi phải làm sao?"
"Lão đại vô cùng yêu thương chị, đây là chuyện mà mọi người đều biết, trên thực tế anh ấy... Ừ, ừ... Vẫn còn rất... Ừ... Nghe lời chị nói." Anh vừa lúng túng vừa ấp a ấp úng nói.
Mặt của Xá Cơ Hoa đỏ lên mắng nói: "Nói bậy bạ không! Anh ấy mới không thèm nghe lời ta đâu, anh và anh ấy quen nhau lâu như vậy, có từng thấy qua anh ấy nghe lời của ai chưa?"
"Có chị!" Long Húc Hàng trả lời chắc như đinh đóng cột.
Mặt của cô càng đỏ hơn: "Đừng có nói bậy nữa, nói chuyện nghiêm túc đi."
"Đây chính là chuyện nghiêm túc a." Anh nhịn cười nói: "Chỉ cần đại tẩu chịu dây dưa với lão đại, để cho lão đại mang thêm nhiều người ở bên cạnh, lão đại anh ấy... Ừ... Không dám không nghe."
"Cái này gọi là tôn trọng, hiểu không? Anh ấy tôn trọng tôi, cho nên mới chịu tiếp thu ý kiến của tôi, anh đi theo anh ấy còn lâu hơn tôi mà, cách làm người của anh ấy thế nào anh rõ ràng hơn tôi không phải sao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/2859255/chuong-159-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.