Edit: Sóc Là Ta
Mà ở tại nhà họ Viên, ba của Viên Cổn Cổn — Viên Chính Vũ lắc bả vai nhìn con trai mình, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu hiện vui sướng nào.
Ở trong nhà này, Viên Chính Vũ biết mình không có một chút địa vị, thậm chí lời nói của ông cũng không có trọng lượng. Nhưng ông chỉ có Cổn Cổn và Khiêu Khiêu là con gái, thân làm cha của chúng nó thì sao có thể vì chuyện làm ăn mà đem con gái đẩy vào tay người khác được chứ?
“Gia Hào, không có cách nào khác sao? Nhất định phải hi sinh Cổn Cổn và Khiêu Khiêu sao?”
“Ba, ngoại trừ cách này, chúng ta không còn đường lui nữa. Huống chi, được Trương Đổng để mắt đến chính là sự may mắn hiếm có. Sao lại gọi là hy sinh được?”
“Nhưng Trương Đổng đó đường đường là chủ tịch, sao lại để mắt đến hai đứa nó chứ? Dù gì cũng chỉ là con rơi thôi, liệu chúng có thật sự may mắn được ông ta coi trọng hay không?” Nghe chồng mình nói chuyện về đứa con gái của tiện nhân kia, Trương Vân Hà không nhịn được mà nói xen vào.
“Nhưng Trương Đổng cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi.” Tuổi của Trương Đổng so với mình còn lớn hơn, còn Cổn Cổn cũng chỉ là một con bé mới mười tám, nếu trao thân mình cho một lão già như vậy thì con bé chính là phải chịu nhiều uỷ khuất rồi.
“Sáu mươi tuổi thì sao? Lão già như vậy vừa giàu vừa có đủ khả năng cứu đại gia đình chúng ta mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/2859233/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.