Chương trước
Chương sau
Trong mấy ngày này, cô lên internet, xem tiểu thuyết, xem Shin cậu bé bút chì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi, luyện công, ăn quà vặt, làm vườn, cho dù làm cái gì, đến cuối cùng luôn mất tập trung mà nghĩ tới người đàn ông kia ~!

Người nào nghĩ không nghĩ, tại sao hết lần này đến lần khác lại nghĩ đến người đàn ông bịp bợm đó, sao cô lại bất lực như vậy, không có khí phách như vậy, Xá Cơ Hoa nghĩ đến lại không nhịn được căm hận nắm quyền dùng sức đấm lên mặt tường bằng đá thủy tinh không bằng phẳng.

Nhớ tới ngày đó tường này còn do Huyền Vũ Thác Hàn thiết kế cho cô, bởi vì anh hiểu rõ cô thích đồ sáng trong suốt giống như thủy tinh, mà bây giờ tường này giữ chức vụ làm hung khí bị thương tay cô, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị mặt tường không bằng phẳng kéo lê từng vết máu, nhìn hơi thấy ghê.

Sau khi phát tiết một lúc, Xá Cơ Hoa mới biết đau, mới mệt mỏi nhanh chóng dừng lại, liếc nhìn tay loang lổ vết máu, cũng không để ý tới nhiều, nín thở chìm vào trong nước, mưu tính để nước dìm đi phiền não của cô và cảm giác khó hiểu này.

Một lúc sau, mới đứng dậy dội sạch bọt trên người, gội đầu, bọc kỹ khăn tắm đi ra phòng tắm, mới vừa bước ra khỏi cửa đã bị người nào đó ngồi trên giường của cô hù sợ.

Hơi sửng sốt, lại không coi ai ra gì đi về phía bàn trang điểm, ngồi xuống, dùng khăn lông khô đã chuẩn bị trước lau khô tóc.

Huyền Vũ Thác Hàn tham lam ngắm nhìn người đi ra từ trong phòng tắm, cô gần đây rốt cuộc có ăn cơm không? Đáng chết, lại gầy, cằm trở nên nhọn như vậy, khiến cho anh rất đau lòng, nhìn cô die~nd a4nle^q u21ydo^n coi như không thấy anh, anh giống như bị người tát cho một cái tại chỗ, khó xử lại tức giận hơn.

Anh đi về phía cô nhóc bướng bỉnh cả ngày lẫn đêm nhớ mong, cầm khăn lông khô trên bàn, thay cô lau mái tóc đen mềm mại dài đến eo lưng của cô.

Bọn họ không có ai lên tiếng, nếu như không phải âm thanh ti vi mở lớn, không khí không biết sẽ có bao nhiêu lúng túng.

Xá Cơ Hoa mặc cho anh lau mái tóc dài của cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hơi không biết làm sao, thêm nữa là lúng túng, và không được tự nhiên, cô dưới khăn tắm trần truồng, khiến cho thần kinh toàn thân cô cũng trở nên nhạy cảm.

Trước kia nghe người ta nói một câu, khi nam nữ gây lộn, nếu như phía nào đúng, khí thế phía đó nhất định xuống thấp, bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên nói không có quần áo cũng chưa khuyến khích những lời này, bây giờ, cô chính là người không nắm chắc.

Chỉ có điều, tại sao cô lại đột nhiên có cảm giác này? Nếu là lúc trước, không phải cô đã sớm một cước đá anh ra khỏi cửa sao?

Mẹ nó, gần đây rốt cuộc là cái gân  nào gắn sai chỗ rồi?

Huyền Vũ Thác Hàn quen cửa quen nẻo cầm máy sấy tóc lên sấy khô tóc giúp người phụ nữ nào đó, ngón tay thon dài không ngừng luồn vào mái tóc dài của cô, dáng vẻ rất chuyên nghiệp, ngay cả động tác tay cũng rất chuyên nghiệp.

Thật ra thì, đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác, trùng hợp chân tay vụng về, anh đều cẩn thận từng ly từng tý hóa giải, chỉ sợ dùng quá sức kéo đau cô.

Thật ra thì, người phụ nữ này, thật ra cũng rất dễ thương!

Huyền Vũ Thác Hàn lẳng lặng giúp cô sấy tóc, thỉnh thoảng liếc trộm khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi của cô, không biết nên mở miệng phá tan trầm mặc này như thế nào, nhưng lại sợ sẽ phá vỡ không khí lúc này!

Xá Cơ Hoa trầm mặc không nói để Huyền Vũ Thác Hàn sấy tóc cho cô, trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng buồn bực trong lòng gia tăng muốn chết!

Khó khăn lắm cuối cùng cũng làm khô tóc, Xá Cơ Hoa đứng dậy, định đi đến chỗ tủ treo quần áo cầm bộ quần áo vào trong phòng tắm thay, không nghĩ tới vừa bước ra một bước, tay nhỏ bị đã bị người bắt được...

Huyền Vũ Thác Hàn một phát túm được tay nhỏ bé của Xá Cơ Hoa, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em à, em còn muốn náo loạn đến khi nào?” Đã bốn ngày rồi, cô còn muốn coi anh là trong suốt sao? Cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự không chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì!

Xá Cơ Hoa sững sờ, nhất thời không vui, cô đang náo loạn sao? Cô chỉ muốn một mình lẳng lặng suy nghĩ vấn đề vẫn mơ hồ không rõ mà thôi, hơn nữa, lại nói, đều là lỗi của anh, nếu không phải do anh, cô phải phiền não như vậy sao?

Chẳng lẽ, mấy ngày qua, trong mắt anh, cô chỉ đang cáu kỉnh với anh thôi sao?

Đột nhiên tức giận, khiến gai trên người Xá Cơ Hoa lại bắt đầu đưa ra ngoài, cô cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Tôi náo loạn làm khó liên quan gì đến anh, anh ở chỗ này của tôi làm gì? Đi ra cho tôi.”

Huyền Vũ Thác Hàn tràn đầy mềm giọng bị mấy câu nói của cô biến thành hoàn toàn tức giận, anh một phát kéo cô qua, để cho cô đối mặt với anh, sau đó khống chế lực đạo giữ cằm cô lại, nói từng câu từng chữ: “Người phụ nữ này, có phải em vẫn còn nhận thức không rõ không, em là của anh, thu hồi lời em vừa nói lại.”

Anh cmn, cô thành của anh từ lúc nào? Vô sỉ...

Xá Cơ Hoa nuốt cơn tức giận dâng lên xuống, chẳng qua chỉ thản nhiên nhìn anh, cười nịnh nọt một chút, khẽ mở đôi môi die nda nle equ ydo nn đỏ mọng ra: “Anh không thích tôi nghe nói à, hết cách rồi, đó là tốt nhất, chúng ta vốn chính là không hài lòng, cầu hôn lúc trước quên đi, dù sao tôi cũng đột nhiên bị điên mới đồng ý, giống như anh vừa lừa đảo lại lằng nhằng, so sánh với sư huynh của tôi còn có Hạo Thiên, không có gì hay để so sánh.”

Câu phía sau kia, hoàn toàn xuất phát từ không khỏi tức giận mà bật thốt lên.

Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn tức giận đến gân xanh cũng nổi lên, xấu xa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của cô, nhếch khóe miệng: “Được, rất tốt, vô cùng giỏi, cô em, có phải em nhất định chọc anh tức giận em mới hài lòng không? Lại có thể như vậy, ậy tại sao anh lại có thể không thành toàn cho em.”

Nói xong, một phát ôm lấy thân thể mềm mại tỏa ra mùi thơm mê người của cô, đi tới bên giường, không hề thương hương tiếc ngọc ném lên giường, sau đó thân thể cường tráng đè lên, cúi đầu giữ lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ưmh...” Khốn kiếp!

Xá Cơ Hoa vừa khẩn trương túm chặt khăn tắm trên người, chỉ sợ nó tuột ra, vừa còn phải đưa tay từ chối Huyền Vũ Thác Hàn xâm phạm cô.

Một tay Huyền Vũ Thác Hàn khống chế hai tay nhỏ bé của cô ở trên đỉnh đầu, lỗ mãng mà điên cuồng giày xéo đôi môi đỏ mọng nõn nà của cô, cảm giác người dưới thân sắp hít thở không thông mới thả cô ra.

Xá Cơ Hoa kịch liệt thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang đè lên người cô, lớn tiếng quát: “Khốn kiếp, anh làm gì thế, muốn ngạt thở chết tôi à.”

Huyền Vũ Thác Hàn cười giễu cợt xấu xa: “Không phải em nói người đàn ông khác cũng có thể hơn anh sao? Vậy anh liền biểu hiện tốt hơn một chút cho em xem xem, xem em còn dám nói anh như vậy không!”

Xá Cơ Hoa cắn chặt môi dưới, cau mày nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên thay đổi, không nói một câu.

Tại sao? Tại sao cô lại không cảm thấy chống cự lại nụ hôn của anh? Thậm chí, còn hơi trầm luân nguy hiểm?

Trời ạ trời ạ, cô đây rốt cuộc là như thế nào? Mẹ nó...

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn đôi môi đỏ mọng sắp bị chính cô cắn chảy máu, không khỏi đau lòng, lại cúi đầu đè lên đôi môi của cô, cạy hàm răng của cô, bắt đầu công thành chiếm đất.

Xá Cơ Hoa nhắm mắt lại, không giãy giụa cũng không nói chuyện, mặc cho anh giở trò với cô.

Cô, như vậy có tính biến thành người phụ nữ hư rồi không?

Lửa giận vừa rồi của Huyền Vũ Thác Hàn hoàn toàn biến thành lửa dục, anh điên cuồng mút môi cô, tay to lớn luồn vào trong khăn tắm của cô, vuốt ve thân thể mềm mại không một mảnh vải của cô.

Hai tay Xá Cơ Hoa nắm quyền, để cho móng tay đâm thật sâu vào da thịt, chịu đựng không để cho mình phát ra tiếng, nhưng thân thể khẽ run lại bán đứng biểu hiện tỉnh táo quá đáng của cô.

Huyền Vũ Thác Hàn hơi không đành lòng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, khàn khàn d1en d4nl 3q21y d0n giọng nói: “Chỉ cần em nhận sai, thề không hề nói lời cầu hôn thành những lời đó, anh sẽ dừng lại.”

Xá Cơ Hoa nghe vậy, vẫn nhắm hai mắt, chỉ giễu cợt giật giật khóe miệng, quay đầu đi không nói một lời.

Dĩ nhiên, đây chẳng qua ở trong mắt Huyền Vũ Thác Hàn, mà người phụ nữ nào đó, thật ra thì chẳng qua trên thân thể đang chống lại đột nhiên thay đổi cảm giác kỳ quái, lại còn có, đáy lòng không khỏi đang ở đây chìm sâu!

Huyền Vũ Thác Hàn tức giận nhanh chóng cởi khăn tắm của cô, để cho thân thể mềm mại tỷ lệ hoàn mỹ không mảnh vải che thân của cô hiện lên trước mắt anh, cảnh đẹp trước mắt khiến cho anh lặng thần trong nháy mắt, nhưng rất nhanh anh tự tay nắm chặt cô, nhẹ nhàng..., sau đó tinh tế quan sát phản ứng của cô.

Xá Cơ Hoa cắn chặt hàm răng, nắm chặt hai quả đấm, không thể thua, không thể làm cho mình trở nên kỳ quái như vậy!

Nhưng mà, càng tập trung chống lại, cảm giác kỳ quái này lại càng nồng đậm rõ ràng lan chuyển khắp mỗi một giây thần kinh của cô!

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn dáng vẻ quật cường của cô, không khỏi sinh ra man rợ, em bướng bỉnh, anh xem em có thể bướng bỉnh tới khi nào, anh tăng lực tay.

Xá Cơ Hoa cau chặt chân mày, hàm răng vừa dùng lực cắn rách môi dưới, vì cô nghiêng đầu nên máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống, khiến Huyền Vũ Thác Hàn sợ hết hồn.

Anh khẩn trương xoay mặt của cô lại, dưa tay cứng rắn cạy hàm răng của cô ra, không để cho cô tiếp tục hành hạ đôi môi đỏ mọng đã bị thương của cô, anh đau lòng chùi vết máu tươi bên khóe mép cô, hận đến không thể đánh mình một trận.

“Cô em à, em cứ muốn chọc anh phát cáu sao? Em nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao?”

Xá Cơ Hoa vẫn không nói, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng mở ra, chỉ không chút phản ứng nằm trên giường, giống như pho tượng không có linh hồn, như con búp bê, không hề tức giận (ở trong ánh mắt của Huyền Vũ Thác Hàn).

Huyền Vũ Thác Hàn vừa nóng nảy vừa tức giận cởi quần ra...

Anh không biết mình đang làm gì, anh chỉ biết anh không muốn cô đối xử với anh như vậy, không hề phản ứng, bất kể như thế nào, cho anh chút phản ứng, chỉ cần cô nói một câu, cho dù là sợ hãi kêu đau, anh sẽ dừng lại, anh cũng không tổn thương cô nữa, chỉ cần cô nói...

Xá Cơ Hoa nhíu chặt chân mày. Càng ngày càng nhiều chính là cảm giác kỳ quái kia, khiến cho cô muốn rên rỉ ra tiếng, chỉ có điều, cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô vẫn không có phản ứng, tức giận đến muốn cho mình một quyền, anh đây là đang làm gì? Như vậy có gì khác cưỡng gian đâu?

Mặc xong quần, đứng dậy đi tủ treo quần áo lấy bộ quần áo cho cô, thật ra anh chỉ tức giận điên lên, định dọa cô một chút, mặc dù cuối cùng hơi mất khống chế, chỉ có điều, may mà không thật sự mất khống chế, cho dù anh tức giận cũng không muốn lưu lại ám ảnh co cô, huống chi anh còn muốn để lần đầu tiên “Chân chính” của bọn họ vào đêm tân hôn!

Xá Cơ Hoa nghiêng người đi, đưa lưng về phía Huyền Vũ Thác Hàn, co rúc thân thể lại, giống như một con tôm, lại vùi khuôn mặt nhỏ bé vào bàn tay nhỏ chồng chất vết thương, giống như con mèo con bị người ta bắt nạt, hết sức khiến người ta thương yêu.

Huyền Vũ Thác Hàn lấy một chiếc quần lót, một áo ngủ bằng bông vải thuần khiết màu đen trong tủ quần áo, lại lộn trở lại bên giường, thở dài.

Âm thầm thôi miên mình, tránh cho lại mất khống chế, trước kia, cho dù thân thể phụ nữ nóng bỏng cởi sạch trước mặt anh, anh đều không có cảm giác gì, ở trước mặt người phụ nữ này, anh lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi xúc động đến tâm huyết!

Haizzz, chẳng lẽ đây chính là một vật dinendian.lơqid]on khắc một vật? Đáng chết, anh lại còn cam tâm tình nguyện như vậy!

Ngồi ở trên giường, dịu dàng ôm lấy cô gái nhỏ vẫn còn đang giận dỗi, để cho cô ngồi trên đùi anh, sau đó thuần thục giúp cô mặc quần áo, quần lót cũng mặc xong, trời mới biết, anh phải dùng tự chủ như thế nào mới không mất khống chế!

Lúc này, Huyền Vũ Thác Hàn mới phát hiện trên mu bàn tay của người nào đó toàn vết máu, có rách da chảy máu, chỉ có điều giống như vết thương mới có, nắm cổ tay cô lên, trầm giọng hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Lúc này Xá Cơ Hoa mới mở mắt ra, ban đầu ánh mắt vẫn còn mê man, chỉ có điều, khi đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ kia thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại thành cái mặt hoa cúc.

“Đau, anh làm gì thế? Mau buông tay ra.” Mới vừa rồi không cảm giác được, lúc này, lại cảm thấy trên mu bàn tay đau rát! Đau đến nước mắt chảy từng giọt từng giọt, giọng nói sao chỉ có nhỏ xíu, khiến cho người ta nhìn thấy cực kỳ đau lòng.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, ép buộc mình đè ‘lửa’ giận xuống, đặt người nào đó khóc như con nít lên giường.

Sau đó bản thân đi ra ngoài một lúc, trở về phòng của anh lấy hòm thuốc tới, đặt lên giường, ngồi xuống, ôm lấy cô còn hơi chống cự đặt lên đùi, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

“Oa, anh nhẹ một chút, đau quá..” Xá Cơ Hoa không nhịn được đau đớn oa oa quát to lên, trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh vang vọng trong cả căn phòng.

Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn cô, nhíu chặt chân mày không nói lời nào, nhưng mà động tác bôi thuốc lại cực kỳ dịu dàng, còn thỉnh thoảng dùng miệng nhẹ nhàng thổi hơi lên vết thương.

“Mấy ngày nay, nhớ vết thương nhất định không thể ngâm nước, biết không? Dù là tắm cũng không thể.” Tròng mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn híp lại, dịu dàng mở miệng nói.

“Vậy làm sao tắm?”

“Nếu như không tắm được, anh rất vui lòng giúp em!”

“Cút!”

“Đừng động!”

“Nhẹ một chút!”

‘Phù phù...” cúi đầu thổi khí lên vết thương giúp cô!

Anh? Anh... Ngẩng đầu nhìn gò má tuấn tú này, nhịp tim, đột nhiên tăng nhanh, Xá Cơ Hoa vội vàng chớp chớp mắt quay đầu!

Sau khi bôi xong thuốc, Huyền Vũ Thác Hàn lại dùng băng gạc nhẹ nhàng băng kỹ vết thương cho cô, mới đặt cô lên giường, thu dọn xong hòm thuốc, vào phòng tắm rửa tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.