Bên trong phòng tối, bởi vì cửa được mở ra, có một đường ánh sáng.
Hai người đàn ông cao lớn đi tới, ánh sáng ngắn ngủi, để cho bọn họ nhìn thấy một bóng người trong bóng tối!
“Gần đây mấy người rất rảnh rỗi sao?” Trong bóng tối truyền đến âm thanh, không có bất kỳ cảm xúc gì, lạnh nhạt không có sóng, âm tanh kia giống như trong hồ chết truyền đến, từng chữ từng câu đâm vào da đầu người tê dại.
Hai người nhìn thẳng vào mắt cười khan hai tiếng, ăn ý mò tìm cái ghế ngồi xuống.
“Lão đại, anh không sao chứ?”
“Chúng em đều nghe nói, anh có khỏe không?”
“Hai người cảm thấy tôi giống như có chuyện gì sao?” Trong bóng tối lóe lên hai cặp mắt giống như mắt chim ưng, từ trong đó thật sự không nhìn ra chút dấu vết quanh co nào.
“Giống, cực kỳ giống.” Hai người đồng thời khẽ trả lời.
Nghe nói nhốt ở trong phòng cũng sắp cả ngày, có thể giống như có không chuyện gì sao?
“Đừng cứng nhắc như thế, chuyện đều qua bao lâu rồi, phụ nữ ấy mà, chỉ bằng giá trị con người lão đại, dùng trăm chiếc xe tải cũng không chứa nổi.” Long Húc Hàng lại cười khan mấy tiếng.
Chuyện năm đó, vừa đúng bốn người bọn họ cũng biết.
“Nếu như mấy người tới chỉ để nói những lời này, có thể lăn, đừng làm trở ngại chuyện tôi nghĩ.” Âm thanh die nd da nl e q uu ydo n trong bóng tối, vẫn lạnh lùng như cũ.
“Lão đại suy nghĩ chuyện gì vậy? Nói ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/2859138/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.