Người phụ nữ chết tiệt kia chẳng khác nào một đóa hoa đào hấp dẫn phái nam, chỉ cần không chú ý một chút thì cô tuyệt đối sẽ hồng hạnh vượt tường ngay.
Đáng ghét!
"Tôi đi trước, chuyện công ty cậu cứ xem xét rồi cứ thế mà làm. Gần đây không có vấn đề gì lớn thì đừng tới phiền tôi!". Dứt lời, bóng dáng cao lớn liền đứng lên đi tới cửa, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đưa đám của người nào đó sau lưng.
Lão đại quả nhiên muốn hất tay làm chưởng quỹ đây mà? Nhưng, nếu như có thể chân chính thoát khỏi những hành hạ biến thái của mấy ngày trước, thì thà làm cu li còn hơn.
"Ừm! Bye bye!". La Vũ Hiên phất phất tay, nhìn theo bóng lưng của người nào đó không kịp chờ đợi mà quay trở về.
Thật hâm mộ! Vấn đề hiện tại của Lão đại cũng chỉ là dỗ dành một người phụ nữ, nếu có người ở nhà nấu cơm canh nóng hổi chờ mình trở về thì đối với bất kỳ người đàn ông nào mà không hạnh phúc.
La Vũ Hiên ngây người ngồi trong văn phòng rộng thênh thang, cảm giác tịch mịch quen thuộc lại lần nữa vây tới.
Đột nhiên thấy thật cô đơn!
Anh lấy điện thoại di động ra, lướt lướt danh bạ một hồi, chọn hết tên nọ đến tên kia, cuối cùng dừng ở một người.
Do dự lâu thật lâu, sau đó mới đè ấn nút gọi.
Tín hiệu thông.
"Hoàng Bộ Tuyết, đến chỗ XX, ngay lập tức!"
"Cô ấy đâu?", Huyền Vũ Thác Hàn vừa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/2859127/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.