Chương trước
Chương sau
Editor: Heisall

"Vậy bây giờ sao anh không sửa đi! Khoác lác cái gì chứ." Mới vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn còn loang lổ nước mắt thì bây giờ bỗng lạnh lùng quát lên. Nếu như không phải cái mông thật sự có chút đau, cô còn định ngồi dậy chống nạnh trợn mắt!

Vì cô mà sửa ư? Nói ghê tởm như vậy, thật sự không giống tính tình của người đàn ông đáng chết này, trước kia không phải rất xấu xa sao?

Một giây trước sắc mặt vẫn còn thối đần ra đấy, một giây kế tiếp đã thay đổi đến khoa trương như vậy, hiện tại còn tinh ranh hơn rồi, đột nhiên lại chạy tới nói muốn cô gả cho anh ta, còn nói cô là mẹ đứa bé của anh ta nữa chứ, anh ta thật sự coi cô là kẻ ngu ư? Rất dễ đùa bỡn à?

Nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong lòng Xá Cơ Hoa ngầm thừa nhận, anh nói như vậy có chút hợp khẩu vị của cô, hợp mắt của cô, có lúc nhịp tim cũng hơi tăng nhanh, nhưng cô cũng có nguyên tắc có được hay không, thật sự coi cô không thể chọn được một con chim tốt à?

Gả cho anh ư? Còn không bằng gả cho bảo bối nhà cô!

"Tôi đã cố gắng sửa lại, bây giờ cô còn có cái gì bất mãn nữa?" Sống 28 năm, lần đầu tiên có cảm giác vừa hận vừa yêu đến cắn răng nghiến lợi với một cô gái.

Trán của Huyền Vũ Thác Hàn nổi đầy gân xanh, nhìn cô gái trước mắt, anh vẫn áp chế cơn tức giận, nhưng rất rõ ràng, cô gái trước mắt này rất không thức thời.

"Toàn bộ đều bất mãn, anh nói anh sửa lại? Nhưng tôi không thấy, anh......" Xá Cơ Hoa cố ý bới móc, dáng vẻ kiêu căng, dù thế nào đi nữa anh ta đã dám đánh cô, vậy cô sẽ khóc cho anh nhìn.

"Toàn bộ đều bất mãn?" Gân xanh của người đàn ông nào đó nhảy lên, dồn ép nặn từng chữ qua kẽ răng: "Vậy cô nói cho tôi từng điểm một, rốt cuộc tôi kém Minh Hạo Thiên và vị hôn phu đó của cô ở điểm nào? Tôi khiến cô bất mãn ở chỗ nào, cô nói rõ ràng cho tôi một chút."

Nghĩ đến hai người đàn ông này, Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được cơn tức giận giăng thành bão tố, trong không khí, một vị chua lẫn trong cơn bão giận, nhưng phải là người có khứu giác nhạy bén mới có thể ngửi ra được, rất đáng tiếc, trước mắt không có người xem.

Kém chỗ nào ư? Hừ hừ, cô nhìn anh thấy không có một chỗ tốt, khi nhìn tới gần gương mặt tuấn tú, lời nói vốn vọt tới cổ họng, lại nuốt xuống hết, thế mà cô lại phát hiện, hình như cô cũng có dính chút quan hệ với anh.

"Anh... Anh... mỗi ngày anh đều trưng ra cái bản mặt nghiêm nghị......" Gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, cô lại nói lắp bắp.

"Tôi cũng không phải là thằng hề, chẳng lẽ muốn tôi ngày nào cũng cười khúc khích." Khóe mắt anh co quắp, nghi ngờ cô đang cố tình gây sự.

Nghiêm nghị? Anh nghiêm mặt lúc nào chứ? Anh luôn dùng khuôn mặt tươi cười để gặp người khác, mặc dù là mang mặt nạ cười, nhưng cũng không phải là nghiêm nghị giống như cô nói.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, hình như kể từ ngày chạm mặt cô ở hồ bơi, mỗi lần đều bị cô chọc giận đến nỗi quên mang mặt nạ thì phải?

"Còn nữa, mỗi ngày anh đều chửi mắng tôi, coi tôi như đầy tớ mà sai bảo, còn nữa, anh nói mà không giữ lời, lần trước thua cược vơi tôi mà đến bây giờ anh còn chưa đưa đồ cho tôi, còn nữa, anh lừa tôi ký cái hợp đồng quỷ quái kia, để cho tôi không có tự do cá nhân, ép buộc tôi làm những chuyện tôi không thích, anh là người đàn ông vô lại như vậy, tôi mới không muốn gả cho anh." Cô gái nào đó đỏ bừng mặt, rối rít nói.

Gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn càng ngày càng đen, trên huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, cô gái này...... Được, anh nhịn cô.

"Được, tôi sửa! Trở về tôi sẽ đưa toàn bộ những thứ đó cho cô, còn hợp đồng kia, chỉ cần cô gả cho tôi, thì hợp đồng kia tự nhiên sẽ không còn hiệu lực."

Xá Cơ Hoa chớp chớp đôi mắt to long lanh, đến gần nhìn, không ngờ phát hiện dáng dấp của người đàn ông này thật sự khá tốt, làn da còn mịn màng hơn cả da cô, không ngờ người đàn ông đáng chết này lại thật sự đổi tính! Nhưng cô vẫn chưa muốn gả cho anh.

"Anh...dáng dấp của anh quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi......" (ed: có người chê trai đẹp kìa...)

Huyền Vũ Thác Hàn sửng sốt! Nhưng lại nhận lấy một câu làm cho Thần tiên cũng phải nổi giận.

"Không xứng với tôi." (ed: oimeoi)

Lần này, anh cực kỳ xác định, cô gái nhỏ này thật sự đang cố tình gây sự!

"Xá - Cơ – Hoa!"

Được rồi, cô vốn muốn chọc giận anh, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng muốn bộc phát lửa giận của anh, thì Xá Cơ Hoa lại hơi sợ một chút.

Nhưng, rất nhanh, cô gái nào đó liền méo miệng, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nhìn anh: "Huhu...... Anh thật là hung dữ......"

"Chết tiệt! Cô gái đáng chết, cô khóc cái gì?"

Vừa thấy cô rơi lệ, Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được khẽ nguyền rủa, không biết nên bóp chết cô, hay là hung hăng hôn cô, tóm lại là tâm phiền ý loạn.

"Huhu......" Anh còn chưa nói dứt lời, anh vừa định mở miệng nói tiếp, thì cô gái nào đó đã òa khóc thảm thiết rồi.

"Cô...... Đừng khóc." Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô mà hai hàng chân mày nhíu chặt lại với nhau, ngoài miệng thì cứng, nhưng động tác lau nước mắt cho cô lại rất dịu dàng.

Động tác của anh dịu dàng khiến Xá Cơ Hoa sững sờ, ngẩng đầu, chống lại cặp mắt đen láy kia, sắc mặt có chút nóng lên, nhưng, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, tiếng khóc cũng lớn hơn.

"Đáng ghét, rốt cuộc cô muốn như thế nào?" Huyền Vũ Thác Hàn căng thẳng, anh không biết phải làm sao, buồn bực lấy tay cào rối mái tóc đen.

"Anh...... Cả người anh đều không có một chút ưu điểm, còn không có chút dịu dàng nào, anh vừa không theo đuổi tôi, hơn nữa, còn không đến xin phép người nhà của tôi nữa,...... Tôi không muốn gả cho người như vậy đâu!"

Cô ở một bên vừa khóc vừa oán trách, cuối cùng cũng thút tha thút thít lục tục nói xong lời thoại của một nữ diễn viên XX nào đó trên ti vi tuần trước.

"Cô vì những nguyên nhân này mà không muốn lấy tôi ư?" Anh trừng mắt nhìn cô, cái lý do quỷ quái gì vậy chứ!

Nguyên nhân gì?

"Chuyện này...... Những chuyện này cũng rất nghiêm trọng đó!" Cô rơi lệ đầy mặt, nỗ lực hồi tưởng lại những lời thoại trên TV.

"Chỉ cần hoàn thành những yêu cầu như vậy, thì cô sẽ gả cho tôi sao?" Anh cắn răng chất vấn.

"Đương nhiên không chỉ vậy, anh cho tôi là người tùy tiện như vậy sao, trên cõi đời này, mẹ và sư huynh chính là những người thân nhất của tôi, nếu như bọn họ không đồng ý, tôi đương nhiên sẽ không đồng ý rồi." Cô buồn bã liếc anh một cái.

"Chỉ cần họ đồng ý thôi phải không?" Gân xanh nổi lên, anh cắn răng nghiến lợi nói.

"Đương nhiên là đồng ý, đương nhiên......" Cô đúng lý hợp tình nói: "Họ đồng ý, nhưng tôi cũng phải đồng ý mới được, chuyện này không cần phải nói rồi."

Mẹ nó, cũng biết cô gái này cố tình gây sự mà!

"Vậy bây giờ tôi hỏi cô, cô có đồng ý hay không." Huyền Vũ Thác Hàn mím chặt môi nhìn chằm chằm vào cô.

"Không đồng ý." Không chút suy nghĩ, trực tiếp nói ra.

Đúng là bị bệnh mà, đột nhiên muốn cô gả cho anh ta, chắc chắn là có âm mưu.

"Xá - Cơ - Hoa ——" Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được bắt lấy tay cô, giận đến mức thật sự muốn bóp chết cô gái nhỏ này.

"Rống cái gì mà rống! Mới vừa rồi anh còn nói anh sẽ sửa, sửa cái lông anh thì có, lúc này mới bao lâu, anh liền rống tới rống lui với tôi, tôi sắp bị anh hù chết rồi đó, nếu như tôi thật sự gả cho anh, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị anh rống đến chết."

"Vậy nếu bây giờ cô đồng ý gả cho tôi...tôi lập tức sửa, nếu không liền trực tiếp mang cô đến giáo đường làm lễ cưới." Anh trừng mắt nhìn cô.

Rầm!

Lửa giận thiêu đốt, làm cô quên mất chính sách khóc lóc để dụ dỗ. Cô nhảy dựng lên, dùng ngón tay đâm vào đầu vai anh: "Huyền Vũ Thác Hàn! Anh dám......"

Anh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc bén làm cho người ta không thể cự tuyệt: "Có dám hay không, cô có thể thử xem!"

Muốn cô gái này tự mình đồng ý gả cho anh, chắc đến khi đứa bé được sinh ra, lớn lên rồi kết hôn sinh con, cũng không chờ được cô tự mình đồng ý, nên anh phải chủ động một chút, anh không ngại trực tiếp khiêng cô vào lễ đường.

"Anh......"

"Chỉ cần mẹ em đồng ý thôi phải không?" Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp ngồi xuống mép giường, kéo Xá Cơ Hoa đến gần, không cho cô cơ hội len lén lách người ra.

"Nói nhảm!" Xá Cơ Hoa giận đùng đùng bật thốt lên.

Chỉ cần cô không đồng ý, cô cũng không tin mẹ cô sẽ đồng ý!

"Tốt! Vậy cô cứ chờ gả cho tôi đi, bắt đầu từ bây giờ, cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi."

"Thúi lắm! Tôi không muốn sống ở chỗ của anh!" Xá Cơ Hoa muốn xoay tay lại, nhưng thế nào cũng không xoay chuyển được cái tay đang nắm lấy tay cô.

"Buông tay, tôi muốn về nhà."

"Muốn về nhà? Có thể, vậy thì gả cho tôi." Anh không ngại dây dưa cùng cô! Dù sao mấy ngày gần đây công ty không có việc gì.

"Nghĩ hay quá nhỉ! Buông ra." Vặn vẹo giãy giụa, phát hiện vừa rồi ngồi trên giường là lựa chọn sai lầm, trên giường mềm nhũn, không dùng sức được.

Huyền Vũ Thác Hàn siết mạnh tay cô, nhưng rất chú ý sức tay, có thể không để cho cô thoát ra đồng thời cũng không làm đau cô.

"Đừng động, cô cứ ở bên cạnh tôi nhích tới nhích lui, tôi không bảo đảm được sẽ làm cái gì với cô đâu." Không ngờ chỉ đơn giản ở bên cạnh anh như vậy, mà anh đã có phản ứng! Aiz......

Xá Cơ Hoa ngốc trệ trong nháy mắt, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu, chốc lát sau một ý tưởng chợt lóe lên, đôi mắt to trực tiếp nhìn về phía bộ phận riêng tư của người đàn ông!

Thế mà lại phình lên......

"Thế nào? Còn muốn tiếp tục không? Nếu như cô muốn, tôi rất vui lòng." Cảm thấy được tầm mắt của cô, anh bỗng cảm thấy dậy sóng, liền nuốt nước miếng!

Lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện ra mình mới vừa nhìn thấy cái gì, cái đó của người này, thế mà, thế mà lại......

Xá Cơ Hoa rít gào lên, cầm gối lên đầu bắt đầu công kích.

"Huyền Vũ Thác Hàn, cái tên khốn kiếp này, ghê tởm, không biết xấu hổ ——"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.