Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn chảy máu mũi như bão tố, Xá Cơ Hoa nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều quá nên xuất hiện ảo giác? Liếc mắt nhìn người đàn ông dưới đất, tin, vừa rồi có thể thật sự do bản thân mình sinh ra ảo giác rồi.
Nhưng mà, người đàn ông này không khỏi cũng quá rắm thúi rồi? Lại nói anh sẽ không yêu cô, lại chấp nhận cho cô yêu anh? Mẹ nó, tên đàn ông thúi, anh ta tưởng anh ta là ai chứ? Ngọc Hoàng đại đế? Hay là Jesus? Đi TM, muốn cô yêu anh? Anh nằm mơ đi! Khốn kiếp, trứng thúi, giết ngàn đao...
Nhưng mà, tại sao cô phải tức giận như vậy? Sao cảm thấy trong lòng hơi không thoải mái? Mẹ nó, nhất định là bị người đàn ông chết tiệt này làm tức giận.
“Stop! Anh? Anh yên tâm đi, coi như đàn ông khắp thiên hạ đều chết hết rồi, tôi cũng tuyệt đối không yêu anh, anh bỏ bớt tư tưởng đó đi, tùy tiện tìm một người đàn ông, đều còn mạnh hơn anh, hừ!”
Người đàn ông chết tiệt TM, anh thật sự coi mình là kho báu hả? Cô còn khinh thường đó! Còn dám nói chấp nhận cho cô yêu anh! Cô yêu anh cái cọng lông, anh ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt một chút, nhị thế tổ * một chút, anh có chỗ nào tốt nữa? Mà ngay cả Thiên Bảo nhà cô còn tốt hơn ~
(*) nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/2859070/chuong-92-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.