"Cô có thể tùy thời đến nhận nhiệm vụ, thời gian làm việc của mình thế nào, cô có thể tự mình định đoạt, tiền lương cứ theo đó mà trả." Minh Hạo Thiên để dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó mới nói thẳng.
"Tiền lương cứ theo đó mà trả?" Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của cô tỏa sáng, Xá Cơ Hoa một tay cầm dĩa một tay cầm dao, vội vui tươi hớn hở, nói: "Được được, ngay ngày hôm nay tôi sẽ đi làm."
Nói xong, cô liền vội cúi xuống bắt đầu ăn uống mãnh liệt, vừa mới rồi cô đã nói luôn miệng, cho nên cô không thể nào ăn được, đồ ăn đắt như vậy, cô không thể lãng phí được.
"Cô cứ ăn từ từ." Nhìn cô kiểu ăn uống của cô, núi băng Minh Hạo Thiên cũng cảm thấy có chút lo lắng, liền đưa cho cô một chén nước.
"Ừ." Vừa nhai ngấu nghiến, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô uống một hớp nước, vừa cúi đầu tận lực nuốt xuống.
"Cô ăn chậm một chút, khéo bị nghẹn đấy." Minh Hạo Thiên vừa rót chén nước đưa cho cô.
"Ừ, không biết... Ách! Nấc... Nấc..." Lời nói kia còn chưa dứt, bên này vừa ăn vừa nói, quả thật Xá Cơ Hoa liền đã bị nghẹn.
Con mẹ nó, thật đúng là quạ đen.
Minh Hạo Thiên lập tức thật sự không biết là nên cười hay là nên im lặng nữa. Từ chỗ ngồi của mình, anh đứng dậy sau đó đi đến bên cạnh cô, lần lượt vỗ vỗ lên lưng giúp cô. Vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn tú tựa như đã bị hòa tan, khi nhìn cô, trong ánh mắt của anh ẩn chứa nét dịu dàng ấm áp.
Trời đã sắp chuyển sang mùa thu, thời tiết luôn hay có nhiều biến đổi xen lẫn với mưa dầm liên miên. Rõ ràng vừa rồi không trung vẫn còn vạn dặm quang đãng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, mây đen dày đặc sầm sì đã phủ kín, cảnh báo nguy cơ sắp có giông tố mưa sa ập đến.
Hai người ở trong phòng ăn cũng không hề phát hiện ra, ở phía bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng đến lóa mắt có rèm che, không biết đã dừng ở đó từ lúc nào.
Một ánh mắt đầy nguy hiểm được phóng ra từ đôi con ngươi đen bóng thâm trầm, rơi thẳng vào trên người của hai người đang ở bên cửa sổ đằng kia.
"Đã khỏe chưa?" Minh Hạo Thiên buồn cười nhìn Xá Cơ Hoa đã bị nấc một hồi lâu, hỏi vẻ quan tâm.
"Nấc, tốt, nấc, tốt hơn rồi, cám ơn, nấc!" Không thể khống chế nổi những cái nấc không ngừng, Xá Cơ Hoa nhìn bộ dáng cái vẻ mặt đang cười cười kia, trong nội tâm cảm thấy một hồi buồn bực.
Phía bên ngoài, cả trời đất đã bị bao phủ trong một vùng mờ mịt êm dịu, chỉ chốc lát sau, từ trên không những hạt mưa đã rơi xuống. Mọi người đi lại trên đường đều cố gắng bước nhanh hơn đi tìm chỗ trú mưa, chờ cho trận mưa qua đi.
Mà lúc này, cửa ra vào của nhà hàng mở ra, hai bóng người, một cao một thấp cùng đi ra, vừa đi vừa nói chuyện. Chỉ là rất nhanh, hai người liền vội dừng bước chân lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đi giữa những hạt mưa đang bay bay, hướng về phía bọn họ. Người nọ ngũ quan tuấn mỹ, nhưng vẻ tái nhợt lại hiện rõ trên gương mặt làm cho Xá Cơ Hoa giật nảy mình, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cô cho là mình đã nhìn lầm nhận sai người! Làm sao có thể chứ?
Lúc Minh Hạo Thiên nhìn rõ người đang đi đến, thì biểu cảm trên mặt anh cũng không lộ ra điều gì quá mức. Chỉ là, ngược lại, anh cúi đầu xuống, mắt nhìn vào Xá Cơ Hoa ở bên cạnh, trong ánh mắt hình như có hiện lên cái gì đó.
"Huyền Vũ Thác Hàn?" Chẳng phải là anh đang phải ở bệnh viện đấy sao? Xá Cơ Hoa giật mình, kinh ngạc nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi từng bước một hướng về phía cô.
Mưa làm ướt mái tóc của anh, mà ngay cả chiếc áo khoác màu đen cũng đã bị mưa thấm ướt rồi. Nếu như không phải vừa nhìn thấy anh từ trong xe bước xuống, người nào không biết còn tưởng rằng anh đã đứng ngây người ở trong mưa một hồi lâu rồi thì phải. Mà thực ra, sự thật đúng là như vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn đi lên trước, cũng không hề chần chờ liền vươn tay ôm lấy Xá Cơ Hoa, xoay người lại, hướng về phía xe đang dừng đi đến.
"Này, này, anh định làm gì thế, bây giờ trời đang mưa mà." Hơi lạnh của nước mưa tạt lên trên làn da, Xá Cơ Hoa liền lập tức giơ chân kêu lên oai oái.
"Ai cho phép cô cái cái quyền tự ý tạm rời vị trí công tác như vậy?" Trong giọng nói mang theo một nỗi lo lắng chết người, tựa như ngọn núi lửa sắp sửa bộc phát.
Lấy tay che lại đỉnh đầu, Xá Cơ Hoa vội vàng kéo anh trở về: "Anh đúng là người có tật xấu, vừa mới động chạm dao kéo phẫu thuật xong, bây giờ lại còn ra ngoài dầm mưa thế này, anh muốn chết hả?" Trên không trung là một vùng mây đen dày đặc, mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ đã giảm xuống một chút.
Bị ngấm vài giọt mưa, Xá Cơ Hoa lập tức đã cảm thấy bị lạnh giá hẳn đi. Vậy mà người đàn ông này ngâm cả người ở trong mưa như thế mà cũng không thấy lạnh hay sao?
Nghe vậy, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng của Huyền Vũ Thác Hàn cũng đã dịu bớt lại, nhìn sang cô, "Cô quan tâm đến tôi sao?" Nơi đáy lòng đang chất chứa đầy lửa giận liền hiện lên một nét mừng rỡ.
Xá Cơ Hoa trừng mắt nhìn anh, nhưng mà khi nhìn đến cái bộ dạng ướt đẫm kia, trong nội tâm cũng cảm thấy có chút không đành lòng. Ngẫm lại, chuyện anh bị động dao kéo kia cùng là do mình gây nên, lập tức trong cô liền nổi lên lòng từ bi hiếm thấy, cô nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu như anh mà gặp phải một chuyện gì đó không hay thì ai là người phát tiền lương cho tôi chứ."
Xấu hổ! chẳng qua cô có cảm giác dường như mình có chút gì đó hơi giống như một chiếc bình chữa cháy vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu nhìn cô, vừa mới rồi trong anh lửa giận còn bốc lên ngùn ngụt, vậy mà lúc này đã biến mất tăm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bàn tay anh nắm lấy tay của cô thật chặt.
Người phụ nữ này cũng thiệt là, lo lắng cho anh thì cứ trực tiếp nói thẳng ra, còn ầm ĩ cái nỗi gì chứ, thấy không được tự nhiên sao! Một tên đàn ông nào đó lập tức vui vẻ rạo rực!
"Anh... Hắt xì..." Vừa mới buông tay muốn nói, Xá Cơ Hoa lại bị hắt xì một trận không ngừng.
Huyền Vũ Thác Hàn nhăn nhíu mày, vừa định cởi áo khoác của mình ra.
Nhưng lúc này, vừa vặn có một chiếc áo được khoác lên che phủ ở trên người cô. Xá Cơ Hoa như trong mộng, nhưng lúc quay đầu lại, cô nhận thấy Minh Hạo Thiên đã cởi áo khoác của mình để che cho cô. Trong lúc nhất thời nổi lên sự ngượng ngùng, khó xử: “Ông chủ? Không cần đâu, nếu để cho anh bị cảm lạnh thì tôi biết làm sao bây giờ."
"Tôi không lạnh." Vẻ mặt thì lạnh như băng, nhưng ánh mắt rất thật kia lại đang tràn đầy sự lo lắng không yên (ở trong mắt của một tên con trai nào đó).
"Nhưng... Hắt xì... Được rồi, vậy cám ơn ông chủ, tối nay tôi sẽ trả lại quần áo cho anh." Khép khép hai tà áo lại, Xá Cơ Hoa nhìn Minh Hạo Thiên cười hì hì, không từ chối nữa, dù sao lúc này cô cũng không nên quá bạc đãi chính bản thân mình.
Nhưng cô không biết rằng, nụ cười này của cô lại làm cho một người con trai nào đó bị chọc giận.
"Cái này không cần thiết, trên xe đã có hệ thống sưởi hơi rồi." Áo khoác vừa mới khép lại ở trên người Xá Cơ Hoa, đột nhiên bị một bàn tay giật mạnh ra, trong chớp mắt đã bị ném trả vào trong ngực của Minh Hạo Thiên.
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn nhìn Minh Hạo Thiên ở trước mặt đầy vẻ âm trầm, trực tiếp lôi vọt người đi vào trong mưa, đi về hướng xe đang dừng đỗ.
"Này, làm cái gì vậy, TM chứ, anh đang bị phát bệnh thần kinh đấy hả?" Bị lôi kéo vọt vào trong mưa, Xá Cơ Hoa không nhịn được quát to đầy phẫn nộ.
"Cô câm miệng lại cho tôi, đi lên xe!" Cửa xe mở ra, người lập tức bị đẩy lên, nhét vào trong.
"Huyền Vũ Thác Hàn, TM chứ, anh đúng là người có tật xấu..." Còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, phía sau lưng cô cửa xe đã bị đóng sầm lại, Xá Cơ Hoa vô duyên vô cớ bị kéo tới đẩy đi lập tức nổi giận!
"Mặc vào." Sau khi lên xe, Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp lấy chiếc áo khoác của mình khoác lên trên người cô.
"Đồ vô lại, anh làm cái gì thế, sao lại khoác cái áo ướt sũng này cho tôi chứ?" Vội vàng bỏ chiếc áo khoác ra, Xá Cơ Hoa quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí lái, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi.
"Này! Anh đang bị chảy máu đấy!" Lúc này, vạt áo sơ mi trắng nơi bụng anh đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Vừa mới rồi cô vẫn không hề chú ý, nhưng lúc này nhìn thấy anh như vậy, Xá Cơ Hoa giật nảy mình lên vì kinh sợ.
Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái vẻ âm trầm. Anh cũng không buồn chú ý đến miệng vết thương của mình đã bị nứt vỡ ra, chỉ điều chỉnh máy sưởi cho nhiệt độ ở trong xe cao hơn một chút, sau đó liền giẫm mạnh vào chân ga một cái, chiếc xe phóng nhanh lên phía trước, biến mất vào trong màn mưa đang giăng khắp nơi.
Mà lúc này Minh Hạo Thiên cầm chiếc áo khoác trong tay vẫn đứng ở nơi cửa chính của nhà hàng, dõi mắt nhìn về phía bóng xe đã biến mất, lông mày liền từng chút từng chút nhíu chặt lại. Nhớ đến khuôn mặt tươi cười xinh đẹp lúc trước, đột nhiên trong nội tâm của anh cảm thấy giống như mình vừa bị cướp đi một thứ gì đó, cảm giác rất không thoải mái!
Bệnh viện!
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới mặt đất, chỉ thấy Long Húc Hàng dẫn theo rất nhiều bác sĩ y tá đứng chờ ở đó rồi. Khi xe vừa dừng lại, liền vội vàng tiến lên đón người!
Mà Huyền Vũ Thác Hàn, suốt trên đường đi khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh là thế, hoàn toàn làm cho người khác không nhận ra anh là một bệnh nhân. Vậy mà sau khi vứt lại một câu rõ ràng “chăm sóc cho cô ấy hộ tôi”, anh liền trực tiếp té xỉu ở trên chiếc băng ca!
Miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, lần này anh bị đưa thẳng vào trong phòng giải phẫu! Về chuyện này Huyền Vũ Thác Hàn đã làm cho Long Húc Hàng phải chịu khổ rồi, nếu anh không báo cáo cho lão phật gia biết rõ chuyện này, chắc chắn anh sẽ bị gặp phải những chuyện còn khó khăn lớn hơn nữa!
Nhưng cũng may là thủ đoạn này là do người kia nghĩ ra... cuối cùng chuyện này cũng đã trôi qua được một khoảng thời gian!
Chờ lão phật gia giá lâm trở lại, sau khi nhìn thấy Xá Cơ Hoa, bà liền vui tươi hớn hở, cũng không chú ý nhiều đến chuyện khác lắm, mà cô gái nào đó, cũng bắt đầu kiếp sống người hầu của mình rồi.
Từ lúc Huyền Vũ Thác Hàn giải phẫu cho đến khi tỉnh lại, sau đó cũng không biết là do “công báo tư cừu” (lấy việc công để trả thù riêng) hay là như thế nào đó, thực sự đã không cho cô được nhàn rỗi một chút nào, vừa mới làm xong cái này liền làm tiếp cái khác! Nếu như không phải hàng ngày ở trong bệnh viện, mỗi bữa đều có súp ngon mang đến cho cô, và anh còn phải trả lại điện thoại di động cho cô nữa (mỗ nữ kia không hề chú ý kiểu loại máy, mà chỉ nhớ rõ là điện thoại di động có màu hồng nhạt),thì cô sớm đã phản lại anh rồi.
Mà người bà nội nào đó, khi nhìn thấy cháu dâu nhà mình cứ bị hò hét sai bảo đi đi lại lại như vậy, trong lòng rất đau xót. Nếu như không phải có Long Húc Hàng ngăn cản, thiếu chút nữa là bà đã chạy đến căn phòng cách vách, để đánh cho thằng cháu nội bất hiếu kia một trận nhừ đòn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]