Chương trước
Chương sau
Editor: Táo đỏ phố núi

Hôm sau, bởi vì cả đêm mưa bão, cho nên khi ánh mặt trời chiếu sáng, cây cỏ cố gắng ngóc thẳng dậy, được tắm ánh mặt trời sau cơn mưa, toàn thân giống như được tráng dính một lớp bạc trân châu, trong không khí cũng không còn sự khô nóng của thời tiết tháng chín nữa.

Sáng sớm, một người phụ nữ khập khiễng bê hai cái bình, lên chiếc xe hơi mà lão phu nhân phái tới đón, quay qua quay lại tới giữa trưa lúc này mới nói tới chuyên ngày hôm qua một người con trai và người con gái XX ở trên sân thượng, tường tận chi tiết nói lại một lần, rồi lại đem hai chai mứt hoa hồng nhét vào trong tay của bác Phúc, rồi mới nhận lấy phần thù lao đầu tiên trong đời của cô, vui mừng hớn hở rời đi. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

“Vũ, mình đã trở về rồi.” Trên cánh cửa của phòng trọ nào đó, có treo bảng hiệu Văn phòng thám tử Hoa Vũ, đột nhiên bị một cước đá văng ra, tư thế kia bừng bừng khí thế, một chút cũng không nhìn ra được bộ dạng bị thương tối hôm qua, người không biết còn tưởng rằng gặp phải thổ phỉ.

“Cậu có thể lịch sự một chút được không, chẳng lẽ cậu không biết cửa hư thì phải dùng tiền để sửa sao?” Hạ Tinh Vũ không biết gõ gõ cái gì trên chiếc máy vi tính duy nhất trên bàn làm việc, đầu cũng không ngẩng lên đau lòng nói.

“Không phải là vì mình quá vui mừng sao! Cậu xem, mình đã nhận được món thù lao đầu tiên rồi.” Vứt tiền xuống bàn làm việc của cô, rồi tự mình đi rót ly nước, ừng ực uống mấy hớp, vì quá kích động, cho nên đã quên mất cả ngày mình chưa uống hớp nước nào.

“Ừ, biết rồi!” Mắt chỉ liếc một cái, tay vẫn tiếp tục gõ.

“Cậu đang làm cái gì vậy? Die~nn ddan leê Quy ido nn. Làm gì mà nghiêm túc như vậy.” Cho dù tiền cũng không thèm dòm tới, Xá Cơ Hoa tò mò cúi người qua để nhìn.

‘Phụt...” nước vừa mới ngậm vào miệng, không giữ lại chút nào mà phun toàn bộ ra ngoài.

Hạ Tinh Vũ lập tức đứng dậy hét lên: “A! Cậu làm cái gì thế? Máy tính của tôi.” Cuống quít lau chùi máy vi tính.

Xá Cơ Hoa lập tức đặt cái cốc lên cái bàn ở bên cạnh, rồi kéo Hạ Tinh Vũ qua, quan sát cô từ trên xuống dưới giống như là một quái vật từ trên trời rơi xuống.

“A Hoa, cậu làm cái gì thế?” Hạ Tinh Vũ bị nhìn tới mức nổi cả da gà lên, tức giận hỏi, ánh mắt của cô ấy là nghĩa gì đây chứ?

“Cậu, Hạ Tinh Vũ, có phải cậu bị bệnh rồi không? Có bị sốt không?” Nói xong, đưa bàn tay bé nhỏ lên sờ sờ trán của cô.

“Bị cái đầu cậu đó..., mình bị bệnh gì chứ? Mình vô cùng khỏe, cậu đừng cản trở mình nữa, sáng mai phải nộp bản thảo rồi, mình còn mấy vạn chữ chưa viết xong kia kìa, đừng lãng phí thời gian của mình nữa.”

Thấy cô lại muốn trở về chỗ ngồi, Xá Cơ Hoa làm ra bộ dạng giống như gặp quỷ chỉ vào cái video đang chiếm một nửa máy tính, hai người đàn ông trần truồng đang XX với nhau, lại còn ‘ ừ ừ a a’.

“Này, đó là hai người đàn ông, Hạ Tinh Vũ mắt cậu bị mù sao? Cho dù cậu có cận thị đi nữa, thì cũng không cận thì tới mức như vậy chứ, rốt thì cậu bị làm sao mà đi xem mấy cái này vậy?”

Nghe vậy, trên trán của Hạ Tinh Vũ xuất hiện mấy vạch đen, khóe miệng co rút, lặng lẽ quay đầu đi nói: “Dạ thưa tiểu thư A Hoa, trên thế giới cái này rất phổ biến, không phải là cậu không biết đấy chứ?Die~nn ddan leê Quy ido nn. Hơn nữa, mình kiêm chức viết tiểu thuyết đam mỹ mà, là đam mỹ hiểu không?”

Vừa nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của cô, Hạ Tình Vũ biết là cho dù mình có nói gì với cô cũng là vô ích, cho nên trựa tiếp lấy một cái ghế, rồi kéo cô qua, mở màn hình video lớn lên, chỉ chỉ vào hai nhân vật chính, bắt đầu truyền thụ lại kiến thức đam mỹ ‘Công thụ’ cho cô nghe.

Cho tới khi hai người phụ nữ cầm túi đồ ăn vặt, nhìn video này, cậu một câu tôi một câu nhiệt tình thảo luận, cuối cùng rất vinh quang, hai người cứ xem phim như vậy, cho tới chiều, rồi lại tới tối, ngay cả cơm tối, cũng thay bằng mì ăn liền, hoàn toàn quên mất thời gian.

......

‘Cốc cốc...... ’

"Mời vào."

"Lão đại, còn chưa có ý định tan việc nữa sao?” Cửa phòng làm việc mở ra, ba người lục tục đi vào.

“Ừ, còn một phương án phải chỉnh sửa lại, các cậu cứ về trước đi.” SSdienng dànlew quy9on. Vũ Huyền Thác Hàn vẫn bận bịu không ngừng nghỉ ở trước bàn làm việc, đầu không ngẩng lên lạnh nhạt nói.

"Ồ! ~"

“Vậy cậu bận thì cứ làm tiếp đi.”

Ba người, nhìn nhau một cái, rồi cùng tự tìm chỗ ngồi xuống!

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và xa hoa, chỉ còn tiếng bút ma sát với giấy kêu ‘loạt xoạt.”

Một tiếng đồng hồ sau! Chiếc bút mới dừng lại, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới xoa xoa cổ nhìn ba người lười biếng kia.

“Hôm nay các cậu làm sao vậy? Không phải là mỗi người đều rảnh rỗi tới đây chờ tôi đấy chứ?” Chuyện này đúng là hiếm thấy, nhất là Long Húc Hàng, bình thường đã sớm chạy mất dạng rồi.

Khi anh dừng bút lại thì ba người đã sớm đứng thẳng người dậy, Long Húc Hàng vội vàng tiến lên nói: “Lão đại, có thể tan việc chưa?”

Huyền Vũ Thác Hàn đang sửa sang lại tập giấy tờ liền dừng tay lại, chân mày nhíu lại: “Sao thế? Mấy cậu thật sự đang đợi tôi tan việc?”

Long Húc Hàng trợn mắt lên, cái này không phải là hỏi thừa hay sao? “Dĩ nhiên rồi, nếu không lão đại cho là chúng tôi chờ lâu như vậy là vì cái gì?”

“Các cậu chờ tôi làm gì? Những chỗ như mấy hộp đêm đó tôi không có hứng thú.”

“Cái gì mà hộp đêm? Chúng tôi đang chờ ông chủ cùng đi ăn cơm.” Long Húc Hàng nói xong, thì thấy La Vũ Hiên và Hạ Tuyền Vũ cũng nhìn anh gật đầu một cái. SSdienng dànlew quy9on.

“Các cậu muốn đi ăn cơm thì đi đi, không cần chờ tôi.. tôi về nhà ăn.” Nhìn xuống đồng hồ, cũng đã hơn bảy giờ, người phụ nữ kia chắc đã chuẩn bị cơm tối xong hết rồi, Huyền Vũ Thác Hàn thu thập tài liệu xong hết, liền đứng dậy khỏi ghế, vừa mặc áo khoác vào vừa nói.

“Vậy đi thôi, cùng về nhà luôn.”

“Cùng về nhà luôn?” Huyền Vũ Thác Hàn nhướng mi nhìn họn họ nghi ngờ.

Lần này là La Vũ Hiên mở miệng, Hạ Tuyền Vũ và Long Húc Hàng mỗi người đều tích cực phụ họa thêm: “Đúng vậy, thời gian cũng muộn rồi, khẳng định là A Hoa đã chuẩn bị thức ăn xong hết rồi, chúng ta trở về nhanh lên một chút”

“Tôi muốn ăn canh gà nấu nước dừa và cả thịt bò nấu cà của A Hoa nữa.”

Nói tới, bốn người âm thầm nuốt nước miếng một cái. 

“Đúng rồi, lần trước A Hoa còn nói cho chúng ta nếm thử sản phẩm mới, lần trước tôi đi tìm hiểu mứt hoa hồng, ngoại trừ mùi vị không tệ, còn có không ít tác dụng nữa đó, ánh mắt của lão phật gia quả thực là không tồi.”

“Tốt thì tốt thật, nhưng mà cũng có chút độc ác, nghe nói cô ấy bán cho người khác một hũ là hai mươi đồng, lão đại mới ăn một tí tẹo vậy mà đã tính hai trăm đồng, lão đại cậu nói xem...” Long Húc Hàng vừa quay đầu lại mới thấy khuôn mặt đen thui kia, lập tức biết điều dừng lại, cười ha ha vượt lên dẫn đầu đi ra ngoài. Diễng đáng ele quiý don.

Trước cửa của biệt thự Tiêu Vân các, những chiếc đèn thủy tinh chiếu sáng bốn phía, lúc này bốn chiếc Limousine cực kỳ huênh hoang, lần lượt dừng lại ở trước cửa.

Người giúp việc chờ ở cửa, thấy xe dừng lại, liền vội vàng chạy lại đón.

“Thiếu gia, hoan nghênh trở về.”

Huyền Vũ Thác Hàn vừa xuống xe nhìn thấy bác Phúc, giống như không ngờ tới: “Bác Phúc, bác trở về khi nào thế?”

“Trở về lúc chiều.”

Ba người ở phía sau vừa xuống xe, vừa thấy bác Phúc, thì lần lượt cùng nhau chào: “Bác Phúc, buổi tối tốt lành!”

Bác Phúc mỉm cười gật đầu với ba người một cái: “Các vị thiếu gia, buổi tối tốt lành.”

“Thiếu gia, lão phu nhân tới, đang ngồi chờ thiếu gia ở bên trong.” Bác Phúc chào hỏi xong, liền quay đầu về phía Huyền Vũ Thác Hàn nói. Diễng đáng ele quiý don.

"Bà nội?"

"Lão phu nhân?"

Bốn người cùng đồng thanh mở miệng, một đám người ngớ người ra nhìn mặt nhau không hiểu, lão phật gia không phải lại muốn ra chiêu gì đấy chứ? La Vũ Hiên và ba người kia đồng thời đổ mồ hôi hột cầu trời đừng đem chủ ý gì đánh lên người của bọn họ.

Theo sau là một đám người giúp việc, bốn người đi vào đại sảnh, không ngoài ý muốn, dáng người của Chu Hữu Mai vững vàng và oai vệ, đang chễm chệ ngồi trên ghế salon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.