“Đến rồi, đến rồi! Đây là mứt Hoa Hồng đó, loại mứt này làm từ cánh Hoa Hồng do chính tay tôi tự ủ lên men làm thành mứt đấy, mọi người hãy ăn thử xem sao nhé, xem hương vị như thế nào?” Vào lúc bữa ăn đã được quá nửa thời gian, Xá Cơ Hoa không biết mang từ đâu ra ba cái đĩa nho nhỏ đựng mứt HoaHồng màu sắc nhìn rất mê người.
“Mứt Hoa Hồng?”
“Đúng vậy đó, đây là sản phẩm mới, không thu tiền của ba người.”
Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn liền nhìn lại, thấy kia nhóm ba người của Hiên đều có phần, nhưng duy nhất chỉ có một mình anh là không có phần, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức liền đen thêm vài phần.”Ồ, ồ, mùi vị món ăn này thật ngon quá đi mất! A Hoa, cô thật lợi hại, không nghĩ tới Hoa Hồng cũng có thể làm thành món ăn ngon như vậy đấy! Nhưng chỉ có điều là hơi ít một chút, có còn nữa hay không vậy?” Hai miếng đã ăn hết sạch, Long Húc Hàng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, khóe mắt mắt liếc qua người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cười mủm mỉm, đẩy cái đĩa nhỏ tới.
Hạ Tuyền Vũ cũng cười nhẹ, nói: “Quả thật rất ngon, ăn vào cảm thấy vừa ngon lại vừa mát, mang đậm mùi hương của hoa, hương vị ngọt ngào thật khoái khẩu. Mà mùi vị lẫn màu sắc cũng thật đặc biệt, sau khi ăn xong vẫn cảm thấy trong miệng còn lưu lại mãi mùi vị của món ăn. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một món ăn có hương vị như vậy đấy.”
Nhìn từng người một, ai nấy đều cười tủm tỉm đối với cô, trong nội tâm của một mỗ nam nào đó cũng cảm thấy rất khó chịu, lập tức kháng nghị, vỗ mạnh một cái vào trên bàn cơm: “Của tôi đâu?”
Lúc này Xá Cơ Hoa mới thèm nhìn sang, cười tủm tỉm chìa bàn tay về phía anh nói một câu: “Đưa tiền đây, một đĩa giá hai trăm đồng.”
“Đừng có trừng mắt lên, vừa mới nhìn qua cái túi tiền kia một chút, còn chưa đủ để trả tiền cơm đâu.”
Một chút như vậy mà đến hai trăm đồng? Thật là quá mức độc ác! A Phong, Tiểu Cương đứng ở một bên hầu hạ, vừa nghe vậy, trong nội tâm của hai người mồ hôi nhỏ ra thành giọt, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà kêu lên thành tiếng đầy kinh ngạc.
“Không đủ trả tiền cơm ư?” Cho dù tiền mặt của anh mang trong người không có bao nhiêu, nhưng chung quy cũng có đến hơn hai nghìn đồng, vậy mà cô lại nói còn chưa đủ để trả tiền cơm?
“Bằng không anh cho rằng thế nào?” Thật sự tưởng khấu trừ tiền lương của cô dễ dàng như vậy hay sao, hừ, đồ hẹp hòi.
Gân xanh nơi trán mơ hồ nhảy lên trước ánh mắt nhìn đầy kiêu ngạo của mỗ nữ. Biết rõ người phụ nữ này cố tình muốn đối nghịch với anh, nhưng ngọn lửa giận kia anh vẫn phải cố nhẫn nhịn lại, không thể phát tiết ra ngoài được, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, nhìn sang người đang ngồi đối mặt với anh, miệng liền buông ra một câu.
“Cậu... Hiên, trả tiền đi.”
“Lão đại...”
Ba người kia giật mình, cùng đồng thời hô lên một tiếng kinh ngạc... Ngày mai, chắc chắn mặt trời sẽ phải mọc từ phía tây mất rồi.
Khuôn mặt rét lạnh đầy lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn quay sang nhìn Xá Cơ Hoa, một câu nói nhưng thoát ra khỏi kẽ răng: “Hiện tại có thể mang thức ăn lên cho tôi được chưa?”
......
Tối nay, bầu trời đêm giống như được bao phủ bằng tấm màn màu xanh đen, tô điểm thêm cho các ngôi sao đang lấp lánh đầy trời, làm cho người ta không khỏi say mê sâu sắc.
Chỉ là, dưới bầu trời sao kia, tiếng ồn ào của cuộc truy đuổi đã phá hủy hoàn toàn cảnh sắc hoàn mỹ này.
Trong màn đêm, ở kho hàng phỏ hoang nằm ở vùng ngoại thành bên cạnh bờ biển phía tây, có chừng độ ba trăm người, nguyên một đám người trong tay cầm súng ống, từ bốn phương tám hướng bao vây lại.
Mà một người đàn ông trung niên đang ở bên trong vòng vây kia, đang được nguyên một đám thủ hạ bao vây ở bên trong lúc này cũng cách nào giữa được sự trấn tĩnh.
“Tụi bay...tụi bay định làm phản hả, chẳng lẽ không biết tao là ai sao?”
Dưới bóng đêm, có chừng độ ba trăm người, ngoại trừ tiếng hít thở, ngoài ra không có thêm bất cứ tiếng động gì khác nữa, nếu như không phải có một số những nòng súng lạnh như băng, cùng với người đàn ông trung niên lúc này mồ hôi lạnh cũng đã nhỏ giọt kia, có lẽ cả bầu trời đêm sẽ thật hoàn mỹ.
Mà người đàn ông trung niên đang kinh hồn táng đảm ở bên trong kia, chờ giây lát mà cũng không còn thấy những người ở bên ngoài có những hành động gì khác, vốn đã ở thứ bậc cao cấp trong giới hắc đạo đã lâu, không khỏi bắt đầu ra vẻ to gan lớn mật, nói: “Nói cho tụi bay biết, tao đây dù sao cũng ở trong hàng ngũ của các bậc Đại Trưởng lão, những kẻ hạ nhân như tụi bay toàn là một lũ người mắt mù sao? Nhanh chóng tránh ra cho tao đi, bằng không từ nay về sau cũng đừng trách tao không hạ thủ lưu tình.”
Đúng lúc này, hơn mười chiếc xe limousine, đột nhiên dừng lại ở bên ngoài. Giữa lúc ấy, người đàn ông trung niên vừa mới ra oai xong, vừa vặn nhìn thấy người ở trong chiếc xe Rolls-Royce, sắc mặt lập tức tái nhợt đi, không còn có một chút huyết sắc, sự kiêu ngạo vừa nổi lên một giây trước đó cũng đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Hơn ba mươi người mặc áo đen nhanh chóng xuống xe đứng thành một vòng quanh xe Rolls-Royce kia, một người mặc toàn đồ đen mở cửa xe bước xuống, một thân hình cao lớn lạnh lùng đi ra. Trong nháy mắt, khi người đàn ông kia bước ra ngoài, phảng phất nghe trọn những lời tức giận mà người đàn ông trung niên kia vừa mới nói xong.
“Lộp cộp...Lộp cộp...” tiếng ủng da bước tới của người này vang lên, hình như đã dẫm nát hệ thần kinh của người đàn ông trung niên kia, làm cho người ta cảm nhận thấy hơi thở đầy vẻ âm u của cái chết. Khi thấy đôi ủng da đen bóng loáng kia mới vừa vặn đi tới gần kho hàng bỏ không kia, người đàn ông trung niên kia liền không nhịn được sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống trên mặt đất, trên gương mặt đã tái nhợt đi vì hoảng sợ, toàn thân run rẩy, quần áo đều bị mồ hôi lạnh nhuộm ướt.
“Hội, hội trưởng!” Trong tiếng nói run rẩy mang theo sự sợ hãi đến vô hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]