Chương trước
Chương sau
Editor: Mẹ Bầu

"Nếu như bây giờ thêm chút dấm chua, thả thêm một chút muối nữa, thì hương vị này thật quá hoàn mỹ." Bởi vì không có đũa, lại không tìm thấy thứ gì đó để gắp lên, Xá Cơ Hoa mở bình dưa muối ra, sau đó dứt khoát dùng tay bốc một chút lên, đưa vào trong miệng nếm thử. Cô vừa nếm thử, vừa kiểm nghiệm lại hương vị món ăn vừa tự nhủ thầm.

Trong đời không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm, nhưng suốt cả ngày hôm nay,. trời cũng sắp tối rồi mà cơm cũng không vẫn chưa thấy đâu. Mà ở đây, rặt chỉ thấy một loại người có tật xấu, thời gian ở nơi này còn chưa  hết một ngày, cô đã cảm giác thấy “tiền đồ” của mình là một khoảng đen tối.

Nhưng được cái khá tốt là ở nơi này, khắp nơi đều có những đồ vật quý giá, miễn cưỡng có thể đền bù lại một chút cho những gì đen tối của “tiền đồ” lẫn sự “hiu quạnh” trong nội tâm của cô.

Đang lúc người nào đó dùng ngón tay thon nhỏ để ngắt một ngọn rau cải muối, tống vào trong cái miệng đang há to kia thì cánh cửa phòng tắm vẫn luôn đóng chặt kia đột nhiên được mở ra.

Một bóng dáng thon dài cao lớn, mái tóc còn ướt đẫm vừa vặn đi ra ngoài. Cũng không biết có phải là bởi vì chuyện đã xảy lúc trước hay không, thời gian trước, Huyền Vũ Thác Hàn quen khi tắm rửa xong chỉ thích vây quanh mình một cái khăn tắm, hoặc cũng chỉ sẽ mặc một chiếc quần lót co giãn, lần này cố ý mặc thêm một cái quần pygiama dài màu xám trắng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trên người cũng mặc một chiếc áo may ô rộng thùng thình.

Xem ra vừa mới rồi mỗ nữ nào đó đã “nói thật”, mà câu nói đó thật sự đủ làm tổn thương người, một người đàn ông trưởng thành vậy mà lại bị một người phụ nữ chỉ vào cái đó chê xấu xí, bóng ma này, chắc chắn là đủ để cho mỗ nam khắc sâu ấn tượng rồi.

Một giọt nước từ trên mái tóc ngắn còn đang rối loạn, rơi xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn đang bước từ trong phòng tắm ra ngoài, tầm mắt vừa vặn rơi đúng vào người cô gái đang há cái miệng thật to kia.

Cái miệng kia lớn đến mức có thể nuốt cả một cái đầu voi được, đây mà cũng được coi là một phụ nữ hay sao? Ánh mắt đen thui quét nhìn sang cô gái kia với vẻ khinh bỉ.

Nhịp bước thảnh thơi, sải bước từ tốn, nhưng vừa mới bước ra ngoài được hai bước, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,  hàng lông mày đẹp mắt  đột nhiên nhíu chặt lại, cánh mũi đột nhiên khẽ lay động, mùi vị nồng đậm của rau ngâm lan tỏa, nhẹ nhàng lượn lờ khắp bầu không khí trong gian phòng.

Chỉ thấy mỗ nam nào đó lúc nãy còn đầy vẻ ưu nhã, thoáng cái sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, khóe mắt hơi co lại nhìn Xá Cơ Hoa lúc này vẫn còn đang ăn, quát lớn: "Ai cho phép cô mang những thứ này đi vào trong phòng của tôi vậy? Cô mau chóng đi ra ngoài cho tôi."

Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, anh ta cho rằng cô rất thích thú việc đứng ở chỗ này của anh ta a? Dieenndkdan/leeequhydonnn Hừ, còn không biết rằng để vào được nơi này, cô đã phải liều lĩnh mạo hiểm đến thế nào hay không!

Xá Cơ Hoa cũng lười  trả lời anh, liền dứt khoát một tay bưng cả bình rau ngâm kia, trực tiếp đi về phía hướng cửa ra vào, dự định sẽ ngồi ở trên mặt ghế trong đình viện mát mẻ vừa thưởng thức ánh trăng vừa ăn rau ngâm, kiểu ăn như thế này có khẩu vị rất tốt.

Anh có tính thích sạch sẽ, không thể chịu được một chút xíu mùi vị là lạ vương lại ở trong phòng của mình, nhưng lúc này thấy cô không đáp lại một câu, cứ như vậy xoay người lại bước đi luôn, lập tức trong lòng anh liền cảm thấy rất khó chịu.

"Cô đứng lại đó cho tôi! Cà phê mà tôi đã yêu cầu đâu? Tại sao vẫn còn chưa mang tới cho tôi?"

Cà phê sao? Nói đến cái vụ cà phê này, lúc này Xá Cơ Hoa mới nhớ ra, cô còn chưa hỏi anh ta nói là người thế nào ở đây cơ đấy. "Vì sao tôi lại phải mang cái gì đó cho anh chứ? Lại nói tiếp, tôi vẫn còn chưa hỏi gì về anh đấy, rốt cuộc anh là ai vậy? Anh là ai mà đã nửa đêm canh ba rồi còn cởi hết quần áo ra, để người trần trụi như vậy mà đi đi lại lại ở trước mặt người khác như thế, anh định làm cái trò gì vậy?"

Trần trụi? Việc này còn không phải do chính cô ta đã giật mất khăn tắm của anh đó sao? Lại nói tiếp, lẽ nào cô ta tới đây chính là để dò la thám thính gì đó về con người anh chăng?

"Tôi là ai hả? Chẳng lẽ cô lại không biết sao?" Chẳng lẽ bác Phúc chưa nói cho cô ta biết? Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày nhìn người cô gái kia vẫn còn đứng đó ăn uống, ánh mắt thâm thúy đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu lẫn sự nghi hoặc.  

Tôi đã biết rõ rồi mà còn phải tới để hỏi anh sao? Ngu ngốc." Xá Cơ Hoa liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không buồn chờ anh trả lời, dù anh có nói anh là ai đi nữa, với cô cũng chẳng có gì khác biệt, xoay đầu lại, tiếp tục đi tới cửa.

Ngu ngốc?

Cô gái này...

Khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn co rút lại, nhìn xem, người kia thực sự đúng là một cô gái ngu ngốc, anh quát to, âm điệu đầy tức giận: "Cô đứng lại đó cho tôi, cô không phải là nữ hầu mới đến vừa được báo đó sao? Chẳng lẽ tôi đây, thân là ông chủ mà lại không thể ra lệnh cho người giúp việc mang ly cà phê đến cho mình được hay sao?"

"Ông chủ?" Xá Cơ Hoa vừa mới đút vào trong miệng mình một miếng rau ngâm, vẻ mơ hồ không rõ, mạnh mẽ quay đầu lại, cặp mắt to trợn thật lớn nhìn anh từ trên xuống dưới như muốn đánh giá.

"Anh sao? Không thể nào!" Chắc chắn là cô vừa mới nghe lầm rồi, đúng là anh ta ư? Làm sao anh ta có thể lại là cháu nội của lão phu nhân kia chứ?

Huyền Vũ Thác Hàn đứng đó nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ nhếch lên lộ ra một ý cười xấu xa, dường như có vẻ rất thoả mãn khi thấy vừa rồi cô đã biểu lộ giật nảy mình.

Kỳ thật trong lòng mỗi người đàn ông đều có tâm lý tự tôn đàn ông của mình quấy phá, được gọi chung là chủ nghĩa đàn ông, tục gọi là Heo đất lớn, đây chính là một sự minh chứng rõ ràng nhất! (trong nhà mọi người chắc hẳn đều cũng có, đúng không?)

"Vậy cô thử nói một chút xem, như thế nào mới có khả năng?" Anh ngược lại, lại cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao cô gái này lại nhất định khẳng định anh không phải là chủ nhân của khu Tiêu Vân Các này

Lại không nghĩ rằng, những lời nghe được từ trong miệng của cô, lại làm cho người ta phải thổ huyết.

"Với bộ dáng của anh thế này, có chỗ nào giống đây, với bộ dáng chân chó thế kia, nhiều lắm anh cũng chỉ là một người hầu nhỏ ở sau lưng thiếu gia của nhà người ta mà thôi."

Lần này khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn không thể nào khống chế nổi nữa, lập tức bị co rút mãnh liệt. Cô gái này, tuyệt đối có năng lực làm khơi dậy sự điên khùng ẩn chứa bên trong một vị thánh. Với kiểu người này cô, thật sự cô phải rất may mắn mới có thể sống đến khi trưởng thành, thật quá mức ngu ngốc...

Xá Cơ Hoa nhìn biểu cảm của người đàn ông, thoáng cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hai đầu lông mày liền nhíu lại, đôi mắt lập tức trừng to nhìn anh, "Chó điên, đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ cái gì nhé, trong lòng còn dám mắng tôi hả, anh nhất định phải chết." Cô hung dữ dứ dứ quả đấm, dứt lời, xoay đầu lại, xoay người đi tới cửa.

Cái kiểu biểu cảm kia cô đã sớm đã thấy quá nhiều, từ nhỏ đến lớn cô cũng đã từng nhìn thấy xuất hiện trên mặt không biết bao nhiêu người rồi, không cần nhìn cũng biết trong lòng của anh ta đang suy nghĩ gì.

"Cô đúng là một người phụ nữ chết tiệt, cô..."

‘Rầm” một tiếng, không đợi anh quát xong, cánh cửa kia, xem ra cũng không chút nể nang mặt mũi của anh, liền đóng sập lại luôn.

Đứng ở trong phòng, gương mặt vốn lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn biến chuyển sang sắc hồng. Anh, đường đường là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại bị một một cô gái đáng ghét kia “uy hiếp”? Chuyện này nếu nói ra ngoài, chẳng phải sẽ bị ba tên gia hỏa kia cười anh đến chết hay sao?

Sắc mặt âm trầm, chỉ thấy mỗ nam nào đó cũng nhấc chân lên, nhắm về phía cửa ra vào, bước tới.

Trong đình viện, Xá Cơ Hoa vẫn đang ôm trong lòng bình nước tương, bước chân cẩn thận tránh những bình đựng cánh hoa hồng ngâm đang đặt ở nơi đó, di chuyển đến một chiếc ghế đá đặt ở một góc khá khuất nẻo ngồi xuống.

Kỳ thật sau khi vừa ra khỏi cửa phòng, áp lực vẫn bị đè nén trong lòng cô lúc này mới thoát ra ngoài theo một hơi dài nhẹ nhóm. Chung quy cũng bởi cô cảm thấy áp lực của anh thuộc loại đặc biệt mạnh mẽ.

"Này cô kia, cô cho tôi..."

Huyền Vũ Thác Hàn từ trong phòng đi ra, lập tức đi về phía hướng đình viện, vừa đi vừa nói, nhưng khi anh bước đến trong đình viện, nhìn tình cảnh trước mắt thì giọng nói của anh đột nhiên dừng lại.

Dưới ánh trăng, cả một góc lớn trên mặt đất của đình viện, đang bày ngổn ngang bừa bãi đủ các loại bình lớn nhỏ không đều nhau, mắt thấy các bình phía dưới đó chính là các chiếc bình cổ mà anh yêu thích đã thu gom được.

Bây giờ ở ngay bên cạnh chân của anh, còn đang bày chiếc bồn sứ men xanh thời Khang Hi, cái bồn này hồi nửa năm trước anh mới thắng đấu giá trong phòng đấu giá mang trở về, phần còn lại của tay cầm đã bị cụt, những cánh hoa nát vụn nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong chiếc bồn.

Trên mặt đất được lát đá cẩm thạch của đình viện, còn chứng kiến nơi này một dấu chân màu xanh, nơi kia một dấu chân màu tím, hóa ra đây là dấu vết của lá và cánh hoa do mỗ nữ qua lại giẫm đạp lên, nên mới tạo ra ở nơi này có những sắc thái như vậy.

Đang ngồi ở trên mặt ghế đá, đột nhiên Xá Cơ Hoa cảm thấy có một luồng gió mát từ lưng bay lên! Còn chưa kịp quay đầu lại, cô bị một tiếng rống to đột nhiên vang lên, âm thanh bất ngờ làm cho cô sợ hãi, tới mức thiếu chút nữa đã bị ngã ra khỏi chiếc ghế đá.

"Tất cả những điều này là do cô làm ra phải không?..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.