Dọc theo đường nhỏ, trúc xanh um rậm rạp mọc đan xen thành hai hàng, lá trúc mọc kín trên ngọn cây tạo thành mái hình vòm, ánh mặt trời vào mùa hè chiếu thẳng xuống, đồng thời toả ra khí nóng như ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
Cho nên dù có ai muốn đi vào khuôn viên hay là đi đến nơi khác cũng không thấy rõ con đường phía trước cách đó mười mét. Họ chỉ thấy một quang cảnh thiên nhiên tươi mát, rừng trúc màu xanh lá như ôm kín cả khuôn viên rộng lớn, thấp thoáng đâu đó chỉ có lối đi quanh co, ngoằn ngoèo nhưng cũng được rừng trúc bao phủ.
Ánh mặt trời soi thẳng vào rừng trúc, thấp thoáng nơi lối đi bỗng xuất hiện một bóng dáng yêu kiều, nhỏ nhắn. Cô đang lôi chiếc hành lý của mình, đi giữa rừng trúc u tĩnh này, đặc biệt nhất là cô đi một lúc lại dừng một lúc, thi thoảng kinh ngạc thốt lên vài tiếng chậc lưỡi.
Theo lối đi vào rừng trúc, Xá Cơ Hoa bắt đầu kéo rương hành lý đi từ từ chậm rãi giống như lão Lưu thường đi dạo trong vườn. Ánh mắt cô trợn to vì ngạc nhiên chứng tỏ trong lòng cô cũng cảm thấy kích động không nhỏ.
"Trời ạ, trời ạ, này, rốt cuộc nơi đây có thật không?"
Đang hưng phấn nhìn đông ngắm tây, từ nơi khúc quanh ven đường, đột nhiên cặp mắt cô sáng ngời, tiếng la vì ngạc nhiên chưa kịp thốt ra thì cô bỗng nhào ra một trụ đèn thuỷ tinh với tốc độ khá cao. Ánh mặt trời chiếu rọi hoà với ánh sáng toả từ ngọn đèn trắng kia cũng đủ khiến người khác chấn động không ít.
"Chậc chậc, thật thoải mái, đây nhất định là sự thật." Lúc này ánh mắt Xá Cơ Hoa nhìn như lang sói, sống chết gì cũng cố ôm cây cột, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..hết sờ lại cọ chỉ còn hành động chưa hôn nó mà thôi. Quả thật lúc này ai nhìn cô cũng thấy trụ đèn này còn thân thiết hơn người cha già của cô.
Cây cột đèn thuỷ tinh này có thể được bán bao nhiêu tiền nhỉ? Trời ạ, cô sắp phát tài, ha ha......
Vừa nghĩ tới tương lai tươi sáng với ước mơ mình có thể đếm tiền không xuể, Xá Cơ hoa kích động càng ôm chặt trụ đèn thủy tinh kia "Muoa, tớ thật sự là yêu cậu chết mất."
Ném rương hành lý qua một bên, cô dùng hết sức lực muốn nhổ trụ đèn đã được cắm rễ dưới lòng đất lên nhưng trong nhất thời cô lại quên mất, đây chính là nền xi măng, dù cô có cố sức thế nào cũng vô ích mà thôi.
Bởi vì bốn phía rộng rãi lại thoáng mát mà Huyền Vũ Thác Hàn lại không thích ồn ào nên ngoài việc tuần tra thì ở đây thường không có người nào lảng vảng quanh đây. Nếu không, theo hiện tại, với hành động của Xá Cơ Hoa lúc nãy đã bị người ta ném vào bệnh viện tâm thần rồi.
"Hô......" Xá Cơ Hoa thở hổn hển nhìn chằm chằm trụ đèn thuỷ tinh kia, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống nền gạch xi măng, khẽ nghiến răng ken két, "Người nào lại nhàm chán đến nỗi đặt nền móng này bằng xi măng như vậy? TM, chẳng lẽ lại không biết nếu làm như vậy sẽ gây phiền toái cho người khác sao?" Thật sự là xúi quẩy, là ai, nếu lần sau để cô bắt gặp người nào đặt nền móng bằng xi măng thì trước tiên cô sẽ đá cho tên đó bay lên không trung.
Liếc nhìn trụ đèn bằng thuỷ tinh dưới ánh mặt trời sáng long lanh, Xá Cơ hoa sờ sờ mấy cái, lưu luyến không rời, sau đó mới nói "Ngoan ngoãn chờ tớ ở đây, tớ nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi cảnh khổ cực này."
Dứt lời, cô dứt khoát kéo rương hành lý đi một mạch, tự nhắc nhở mình lần sau nhớ mang theo dụng cụ để đào bới.
Phòng làm việc của chủ tịch Huyền Vũ.
"Hàn, cậu không có chuyện gì muốn nói với chúng tôi sao?" La Vũ Hiên và Long Hàng Húc chưa gõ cửa mà trực tiếp bước vào phòng với vẻ mặt muốn cười mà không dám cười, hai người bước vào đã lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì?" người đàn ông vẫn tiếp tục làm việc, không ngẩng đầu lên hỏi, hình như không cảm thấy bất mãn điều gì về hành động không gõ cửa của hai người này.
Còn hai người kia, vừa vào cửa liền đi thẳng đến trước bàn làm việc, Long Hàng Húc ngồi một bên bàn làm việc, cúi người nheo mắt nhìn đối phương "Lão đại, tôi nghe nói, cậu bị người khác cưỡng bức, có thật hay không?" Tin tức này quá chấn động, người kia mới vừa nghe được thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn đang xử lý công việc, tay đang lật giấy thoáng chốc dừng lại, đáy mắt tối tăm chợt sáng lên, sau đó cũng biến mất. Chân mày anh khẽ nhếch lên, tà mị nhìn bọn họ, khoé miệng hơi cong lên, nhàn nhạt thốt ra những lời nói lạnh lùng "Gần đây các cậu rảnh rỗi lắm à?"
"Rốt cuộc đó có phải là sự thật hay không? Tớ muốn được biết chuyện này." La Vũ Hiên dựa lưng vào ghế sofa lại không hề có ý dừng lại mà vẫn mỉm cười tiếp tục tra hỏi.
Trong bốn người, lão đại là người kín tiếng, không ai có thể đoán ra cậu ấy đang nghĩ gì. Nếu như không phải bận xử lý chuyện ở chợ đen thành phố A thì có lẽ đến giờ này họ chẳng hay biết gì. Người anh em này cũng thật quá đáng nhưng nếu suy nghĩ một chút, người phụ nữ nào có thể cưỡng bức lão đại thì cũng thật quá mạnh mẽ rồi. Vậy rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?
Huyền Vũ Thác Hàn để tài liệu xuống, lấy tay ôm ngực dựa vào sau ghế, đáy mắt đen thăm thẳm khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của anh thế nào. Khoé miệng khẽ nâng lên khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Sao bọn họ lại không hiểu chứ? Một khi anh lộ ra vẻ mặt sâu thăm thẳm này thì cũng có nghĩa tâm tình anh đang có chút dao động, nói cách khác bọn họ đang gặp nguy hiểm.
"Thế nào? Các cậu rất muốn biết?" Huyền Vũ Thác Hàn cười yếu ớt nhìn hai người. Ánh mắt này khiến người khác càng không đoán được tâm tình của anh lúc này.
Sẽ không ai biết được chuyện đêm đó, anh chưa bao giờ nhắc đến việc này trước mặt họ, làm sao bọn họ biết ..... Đáy mắt anh thoáng tia lo âu.
"Dĩ nhiên là muốn biết, nếu không sao chúng tôi vừa biết đã chạy đến đây hỏi lão đại rồi." Long Hàng Húc thấy vậy, khuôn mặt không đứng đắn đùa giỡn nói. Anh thật sự rất tò mò, bản lĩnh của lão đại cũng không tồi, rốt cuộc là làm sao lại bị một người phụ nữ cưỡng bức? Hôm nay dù có bị đày ra biên cương nguy hiểm, anh nhất định phải biết rõ sự thật.
La Vũ Hiên nâng mắt kính từ sống mũi lên, nhẹ ho một tiếng, mắt trợn trắng liếc Long Hàng Húc.
"Thật sao? Vậy tớ cũng thật may mắn vì có các anh em tốt như vậy đấy." Gương mặt Huyền Vũ Thác Hàn tuấn tú, mặc dù đang cười nhưng lời nói lại băng lãnh như Bắc Cực, "Xem ra gần đây các cậu đang rỗi, vậy chuyện ở Italy và Châu Phi thì......"
Tôm tép! Lại dùng chiêu này? Hai người đang khí thế hừng hực, xông xáo tấn công còn cười không ngớt thì nhất thời sắc mặt biến đổi.
Không đợi anh ta nói xong, La Vũ Hiên lập tức nghiêm mặt, vội vàng cầm trong tay tài liệu đưa tới "Đây là tài liệu mà tôi lấy được từ tay cảnh sát ở thành phố A. Căn cứ vào khẩu cung này, khoảng mười một giờ ngày X tháng X, có hai học sinh cấp 3 thuê một người phụ nữ đánh cướp, lại không ngờ người phụ nữ kia lại muốn bọn nó đứng cướp ở cửa. Bọn họ không đồng ý liền từ chối, mà cũng trong đêm đó đúng lúc lão đại cũng ở thành phố A. Tại nơi đây, hôm sau lão đại cho người điều tra nên tớ mới lờ mờ đoán ra được. Điều quan trọng nhất là trong khoảng thời gian gần một tháng ngắn ngủi, thành phố A bị thế lực cảnh sát lớn mạnh lật tung lên, khiến người khác bàng hoàng. Tớ nghĩ không bao lâu nữa lão phật gia cũng sẽ biết thôi."
Long Hàng Húc đứng bên cạnh cũng liền vội vàng nói, "Đúng vậy, mặc dù gần đây lão phật gia không phái người đi điều tra tình hình của lão đại nhưng cũng không thể nói rằng lão sẽ không biết gì. Chuyện này phải mau sớm giải quyết, lão đại, chuyện này cứ giao cho tớ, tớ nhất định sẽ điều tra rốt cuộc là người phụ nữ nào dám động đến lão đại. "
Đày đi biên cương nguy hiểm thế nào vẫn không có gì quan trọng, nhưng nếu là Italy thì không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]