Edit: jena
Sở Nhuế thấy bốn thần thú không có ý định giết mình, anh chỉ có thể hy vọng ký thác vào lợi thế cuối cùng.
Đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ Hồ nhìn thẳng Sở Nhuế.
"Tôi biết là cậu." Sở Nhuế không muốn lãng phí thời gian, giọng nói của anh run rẩy nhưng anh cố gắng cân bằng lại âm lượng của mình.
Sau đó, Cửu Vĩ Hồ đi về phía anh, bộ lông rạng rỡ tung bay.
"Anh rất thông minh." Cửu Vĩ Hồ không há miệng, âm thanh phát ra từ bên trong.
"Cậu nói điều này không chỉ một lần." Sở Nhuế cười khổ: "Cậu muốn tôi làm gì?"
Cửu Vĩ Hồ nhìn thoáng qua Thương Trọng Lệ trên mặt đất: "Bính Bồng đã hấp thụ ác niệm cả ngàn năm, nó là sự tồn tại mạnh nhất trên đời, nhưng một nửa lý trí của nó đã vào luân hồi theo Tây Vương Mẫu, chỉ còn lại một nửa ác phách, không thể sử dụng được sức mạnh của mình."
Thì ra nó tên là Bính Bồng.
Sở Nhuế nghĩ đến đôi mắt khổng lồ trên đầu mình, thân thể co rúm lại sợ hãi theo bản năng: "Các cậu dùng sức mạnh của nó làm gì?"
"Đón Tây Vương Mẫu, giúp Tây Khương thái bình."
Sở Nhuế cuối cùng cũng biết được vì sao La Lịch lại đi theo mình ngay từ ban đầu, run rẩy hỏi: "Tôi là một nửa hồn phách còn lại?"
"Đúng vậy." Cửu Vĩ Hồ hạ thân trước, tiến đến trước mặt Sở Nhuế: "Bính Bồng lấy dục niệm trong thế giới, chờ đến khi chúng tôi phát hiện ra, nó đã liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556403/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.