Edit: jena
Túc Văn đã chết, song nguy hiểm chưa kết thúc.
"Sao lại thế này? Không phải sương mù tỏa ra từ trên núi sao?" Thương Trọng Lệ cũng không hiểu rõ tình huống, cậu còn nghĩ sương mù xuất hiện vì họ đánh nhau, nhưng tình huống trước mắt có lẽ là không phải.
"Hai người mất tích một ngày nên không biết, đêm hôm trước đã có sương mù, càng ngày càng dày, trên TV lại lừa người dân đây chỉ là hiện tượng thời tiết nhưng không thể lừa được chúng tôi, sương mù này khác hoàn toàn, nó không bình thường."
"Mọi người có cảm thấy sương mù này rất giống sương mù trong ảo cảnh không?" Giọng nói Đới Hiển Hoài hơi run.
Sở Nhuế chùi mắt, nhìn màn sương trước mặt: "Túc Văn nói, thế giới đang sụp đổ..."
...
Bốn người kiểm tra lại ngọn núi Khánh Duyên, Túc Văn không còn, bọn họ cũng không cần kiêng kỵ thêm điều gì, lục tung hết hang ổ của lão.
Có rất nhiều tư liệu mật ẩn giấu trong máy tính, Sở Nhuế thành thục mở khóa từng cái, ngoài thông tin thí nghiệm còn tìm thấy cả nhật ký của Túc Văn.
Quyển nhật ký màu đỏ là do Túc Văn viết, ghi lại những chuyện trước khi Túc Văn vào ảo cảnh lần cuối cùng, những ghi chép phần sau khi ra khỏi ảo cảnh được soạn thảo tỉ mỉ ở trong máy tính.
Cũng nhờ thói quen ghi nhật ký này của Túc Văn, Sở Nhuế mới biết được mọi chuyện.
Anh vẫn luôn nghi hoặc vì sao anh không bao giờ biết Túc Văn luôn âm thầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556375/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.