Edit: jena
Thương Trọng Lệ nhận ra: "Quyển sách này là do một đạo sĩ viết?"
Sở Nhuế gật đầu.
Đạo giáo lên ngôi vào thời Minh, đặc biệt là đời Minh Thế Tông đã tôn sùng nó đến mức cao nhất, sau đời Minh Thế Tông thì Đạo giáo suy vi. Dựa theo nội sung trong sách, đạo sĩ tên Túc Văn này đã vào cung vào năm Vạn Lịch thứ mười, sau đó luyện thuốc trường sinh bất lão cho nhà vua.
Sở Nhuế lật trang tiếp theo, phía sau cũng là những ghi chép sinh hoạt hằng ngày, càng đọc thì hai người càng xác nhận được thân phận của Túc Văn.
Quyển sách ghi chép lại cuộc sống hằng ngày của các đạo sĩ trong cung, từ công việc dọn dẹp, tu luyện, thờ cúng, và được tỉ mỉ miêu tả nhất là về việc luyện thuốc trường sinh bất lão. Đáng tiếc trường sinh bất lão chỉ là một ảo vọng, chưa từng có ai thực hiện được, Túc Văn cũng không chắc mình có thể thành công, luyện đan ngày này qua tháng nọ trong bất an sợ hãi, đặc biệt là sau khi tiên đế qua đời vào tháng 7 năm Vạn Lịch thứ mười, nhà vua càng thêm điên cuồng, thúc giục phải có được thuốc trường sinh bất lão, cuối cùng đến tháng 11 cùng năm, Túc Văn lo âu căng thẳng cực điểm, tham sống sợ chết, sợ rằng mình sẽ bị nhà vua trách phạt mà bỏ mạng.
Trong nội dung có thể đọc được vài thứ, Túc Văn miêu tả về bạn bè, sư phụ, còn có một sự khủng hoảng luôn được nhấn mạnh. Túc Văn là một người sợ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556351/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.