Edit" jena
"Em làm gì vậy?" Sở Nhuế bị hành động của Thương Trọng Lệ dọa sợ, giọng nói còn ẩn chứa sự phẫn nộ khó tả.
"Chúng ta vừa mới xác định quan hệ với nhau, anh lại tìm một cái bóng đèn sáng trưng như thế kẹp ở giữa?" Thương Trọng Lệ không cam lòng yếu thế, tủi thân rầu rĩ mè nheo.
Thấy vậy, Sở Nhuế rơi lộp bộp trong lòng, vốn cũng không quá tức giận nên bây giờ như một quả bóng xì hơi: "Vậy thì cũng không thể ném nó đi dược, lỡ như nó bị thương thì sao?"
"Nó là tinh quái, sao mà bị thương dễ dàng như vậy được! Anh không thể thấy nó đáng yêu mà xem nó như búp bê sứ, hai cái bím tóc của nó vung lên cũng có thể quăng anh ra xa mấy mét!"
Thương Trọng Lệ nói xong lại càng buồn bã hơn: "Anh chỉ quan tâm nó chứ cũng không quan tâm tay của em có bị đau hay không..."
Sở Nhuế xấu hổ, ăn vạ quá mức!
Thấy Sở Nhuế không tin mình, Thương Trọng Lệ cố ý chỉ vào lòng bàn tay, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: "Tinh quái có cơ chế tự bảo vệ mình, giống như lửa đốt vậy, anh nhìn tay em nè?"
Sở Nhuế cúi đầu nhìn, lòng bàn tay của Thương Trọng Lệ đỏ lên, anh liền cảm thấy mình vừa hiểu lầm cậu nên áy náy: "Xin... Xin lỗi em!"
"Vậy anh giúp em thổi thổi chút đi!" Thương Trọng Lệ ngang ngược yêu cầu.
Sở Nhuế ngượng ngùng, nhưng vẫn đồng ý. Anh chủ động kéo tay Thương Trọng Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556322/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.