Edit: jena
Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mộng thoảng qua, khi Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ mở mắt, bọn họ vẫn còn đang nằm trên giường của anh.
Mặt trời tỏ ngời ngoài cửa sổ, bây giờ là 9 giờ 48 phút sáng.
Thương Trọng Lệ lắc lắc đầu: "Giống như vừa nằm mơ vậy."
Nói là mơ, nhưng vết thương trên người cả hai lại không cho rằng như vậy.
Máu ướt đẫm, không còn băng vải trắng, miệng vết thương hoàn toàn lộ ra trong không khí.
"Xem ra ý thức của chúng ta vào ảo cảnh, miệng vết thương phản xạ lại từ ý thức cũng xuất hiện trên thân thể."
"Ảo cảnh cũng có ý thức?" Thương Trọng Lệ vừa hỏi vừa tìm thuốc và băng vải giúp Sở Nhuế xử lý vết thương.
"Nếu không thì làm sao giải thích được sự việc ở tòa chung cư kia..."
Những ảo cảnh trước cũng không kỳ lạ như vậy.
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Nhưng cũng may là chúng ta đã thoát ra ngoài rồi, lần này quá nguy hiểm, còn bị mất trí nhớ! Đúng là sai lầm, sai lầm!"
Thuốc thấm vào vết thương, Sở Nhuế mím môi không đáp. Anh ngẩng đầu nhìn, Thương Trọng Lệ đang ở ngay sát bên cạnh, đối phương đang cúi đầu, chăm chú tỉ mỉ chăm sóc cho an, đôi lông mày cương nghị hơi chau lại, sợ không cẩn thận sẽ làm anh đau.
Trong lòng Sở Nhuế trăm mối tơ vò.
"Này."
Sở Nhuế ngập ngừng lên tiếng, Thương Trọng Lệ hỏi: "Dạ? Này cái gì?"
"... Đúng là sai lầm, buổi tối trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556318/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.