Edit: jena
Để chứng thực cho phỏng đoán của mình, Sở Nhuế chạy ra ngoài cửa, Thương Trọng Lệ vẫn chưa hiểu được gì, chỉ có thể đi theo phía sau.
Trận mưa kéo dài, Sở Nhuế đứng vị trí của cửa sổ, thân hình đơn bạc, tựa như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lúc rồi mới tiến đến bên cạnh.
"Anh phát hiện ra điều gì?"
Sở Nhuế cân nhắc một chút, quay đầu nói: "Ở đây hẳn là có cửa sổ."
Nếu người trước mặt không phải Sở Nhuế, một người chạy trước chạy sau nói lời điên cuồng như thế này sẽ khiến Thương Trọng Lệ cho rằng đây là một kẻ điên. Nhưng đây lại là Sở Nhuế: "A Nhuế, chúng ta vừa kiểm tra rồi mà, không có cửa sổ."
"Không phải cậu vào trong nhà từ cửa sổ à?"
"Đúng là vậy, nhưng có lẽ ảo cảnh có thể tùy ý thao túng bố cục cảnh trí, cho nên mới..."
"Không." Sở Nhuế ngắt lời: "Không phải do ảo cảnh thao túng, mà là chúng ta."
Sở Nhuế đinh ninh nói, Thương Trọng Lệ sửng sốt, lại nhớ đến lời nói khi nãy của anh, cậu nhận ra: "Lần đầu vào trong nhà 1202, anh nhìn thấy một cái bình hoa?"
"Là tôi cho rằng đó là một cái bình hoa."
"Bên trong có cắm hoa?"
"Đúng vậy."
Thương Trọng Lệ hiểu ý anh, nhưng lại cảm thấy không thể tin nổi: "Vậy thì rốt cuộc có hoa hay không?"
Sở Nhuế: "Vật màu trắng kia là đồ trang trí hay là bình hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556306/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.