Edit: jena
Nghe thấy sự oán giận trong giọng điệu của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế hỏi: "Vậy vì sao cậu lại là người vào ảo cảnh?"
Thương Trọng Lệ chớp chớp mắt, giấu đi sự buồn tủi nhưng vẫn bị Sở Nhuế nhận ra: "Là vì..."
"Vì bậc cao nhân đó chọn cậu?" Sở Nhuế suy đoán.
Thương Trọng Lệ cũng không phủ nhận: "Khi đó có rất nhiều người Hồng Môn dị nghị chuyện này, nói là tôi ăn may, nói tôi là đồ bị ruồng bỏ, cũng nói tôi không có liêm sỉ..."
Nhắc lại chuyện cũ, Thương Trọng Lệ vẫn bình tĩnh như thường, giống như là chết lặng.
"Nếu cho rằng người vào ảo cảnh sẽ chết thì sao họ lại nói cậu không có liêm sỉ?" Sở Nhuế khó hiểu hỏi.
"Cũng không hẳn là chết, những người đi trước luôn hi vọng có ngày giải phá được ảo cảnh, dù có một chút khả năng nhỏ cũng không bỏ qua. Người được chọn đương nhiên sẽ được chấp nhận, vì đó chính là người xuất sắc nhất của thế hệ."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi." Anh nhìn Thương Trọng Lệ, đôi mắt mở to, nói xong thì hơi nghẹn lại.
Thương Trọng Lệ bị bộ dạng của anh làm cho chọc cười: "Hiểu gì thế?"
Sở Nhuế nghiêm túc đáp: "Cậu sống không dễ dàng gì."
Lời của anh khiến Thương Trọng Lệ sửng sốt, hai má hơi ửng hồng, cậu quay đầu đi, thầm nghĩ, A Nhuế vô tư này, chỉ một chiêu đã bắt giữ được trái tim mình rồi.
Hít sâu điều chỉnh lại tâm tình, Thương Trọng Lệ quay đầu lại, ngồi bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556302/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.