Edit: jena
Những NPC này chẳng khác gì sinh viên bình thường nhưng Sở Nhuế vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Anh không hiểu bất cứ nội dung nào trong bài giảng, anh chỉ cố gắng giả dạng thành một sinh viên.
Anh mở lòng bàn tay, ở đó có một lá bùa hộ mệnh của Thương Trọng Lệ cho, khi anh gặp nguy hiểm thì cậu sẽ nhanh chóng xuất hiện. Có lá bùa này giúp Sở Nhuế yên tâm hơn.
"Em đang cầm gì trong tay?"
Sở Nhuế giật bắn cả người, ngẩng đầu nhìn, cô giáo vốn dĩ đang đứng trên bục giảng giảng bài đứng bên cạnh anh, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm anh như thể anh chẳng khác gì người chết.
"Đưa đồ của em cho tôi!"
Sở Nhuế siết chặt lá bùa trong tay theo bản năng: "Thưa cô, đây là đồ cá nhân của em."
"Đưa ra ngay!" Cô giáo cứng nhắc lặp lại.
Sở Nhuế lo sợ hơn: "Cô... cô..."
Toi đời.
Anh lại nói lắp rồi.
Chờ anh bình tĩnh lại cũng phải mất cả ngày, càng nghiêm trọng hơn là có lẽ sẽ bị NPC này cho rằng anh đang nói dối.
"Nói dối, đi học làm việc riêng, đưa đồ trong tay em cho tôi ngay!"
Đôi mắt trắng dã kia nhìn anh như một chiếc máy khoan điện khoan vào đầu Sở Nhuế, khiến anh choáng váng, ngay sau đó, anh cũng nhìn thấy các bạn cùng lớp đều đang nhìn mình, kể cả 7823. Dần dần, đầu óc của anh trở nên trống rỗng, hai tai ù ù, không còn nghe thấy được gì, chẳng nhìn thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556194/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.