Edit: jena
Ngôi trường có dương khí dồi dào bỗng xuất hiện một vật quái.
"Buổi tối âm khí dày đặc cho nên quái vật đều nhân cơ hội chạy ra ngoài."
"Đều chạy ra ngoài?" Bạch Linh nghi hoặc hỏi.
Thương Trọng Lệ đáp: "Âm khí ở đây rất nặng, hơn nữa còn cách xa khu dân cư, trở thành một không gian khép kín, tự nhiên cũng sẽ cung cấp một luồng âm khí lưu động, chẳng lẽ em nghĩ ở đây chỉ có một vật quái thôi?"
Bạch Linh hơi chau mày: "Vậy Ly Việt làm sao đây? Cậu ấy sẽ không xảy ra việc gì đâu đúng không anh?"
"Chúng ta cứ quan sát trước đã."
Bạch Linh gật gật đầu, Thương Trọng Lệ nắm lấy tay Sở Nhuế: "Anh đi theo tôi, kẻo đi lạc."
Bạch Linh gian xảo nhìn: "Hai người các anh..."
Ánh mắt đầy ám chỉ khiến Sở Nhuế thấp thỏm trong lòng, vội vàng nói: "Đi nhanh thôi!"
Giấu đầu lòi đuôi, che che giấu giấu... Bạch Linh "á à" một tiếng, được chui rèn dưới nền văn hóa của "hủ", cô cũng tính là một người có am hiểu nhất định. Thương Trọng Lệ quan tâm đến Sở Nhuế như thế, nếu anh ấy không thích Sở Nhuế thì đầu cô chẳng khác gì đầu đá!
Ba người đứng trước cửa WC, hành lang đen nhánh không còn thấy gì.
Vật quái đến đây thì biến mất, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra trước làm động tác thủ, ánh kiếm bàng bạc sáng lóa giữa màn đêm.
Đẩy cửa WC tầng 3, cánh cửa sắt nặng nề kẽo kẹt vang lên.
Trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556186/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.