Edit: jena
《 Thật may mắn 》
Mức độ khó: ★★★★
Mức độ sinh tồn: ★☆
Chúng ta sống chính là hình dạng nguyên thủy nhất của tội ác.
——
Đừng đến đây! Đừng đến đây!
Trong bóng tối, người phụ nữ co rúm trong một góc, cô bịt kín hai lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, từng tế bào trên người không ngừng run rẩy. Trên tay cô là một con dao quân dụng loại nhỏ, thủ pháp cầm cũng không chính xác, hoàn toàn không có kinh nghiệm sử dụng.
Tiếng bước chân dọc theo vách tường vang vọng trong màn đêm, rõ ràng đâm xuyên vào đầu cô.
Bỗng chốc tiếng bước chân lại biến mất.
Cô trố mắt, thả hai tay ra, quay đầu ra phía sau.
Hai hốc mắt trống rỗng đen kịt đang nhìn cô chằm chằm.
Tìm thấy rồi nhé, ha ha!
***
"Không làm gì thì đi phơi nắng nhiều chút đi, phơi nắng hấp thụ vitamin D, bổ sung canxi, tăng cường trao đổi chất..." Đường Kiền bắt chéo hai chân, uống sữa bò, thảnh thơi thư thái.
"Khi nào ảo cảnh mới mở ra nữa chứ, mấy anh đừng có nôn nóng quá." Đường Kiền càng uống càng thấy tanh, giơ bình sữa bò lên, lại nhìn vào tấm card, không khỏi nhíu mày.
Sở Nhuế ôm hai đứa trẻ, giảng cho hai em nghe về nội dung trong sách tranh, Thương Trọng Lệ ngồi trong phòng khách xem TV, La Lịch thì đang ngắm hoa.
Đường Kiền: "..."
"Mấy anh có nghe tôi nói gì không vậy?"
"..."
Đường Kiền giật giật khóe miệng, thở dài, lại nằm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556184/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.