Chương 87: Em có từng hối hận chưa?
Edit: jena
Chỉ vài ngày trôi qua mà giáo đường uy nghiêm đã trở thành một đống hoang tàn, máu đỏ lênh láng bốc mùi tanh tưởi.
"Bọn họ có thể biến mất giữa hư không, không cho người bên ngoài phát hiện, chứng tỏ có đường hầm bí mật." Sở Nhuế nói với mọi người: "Tôi có thể nghe thấy tiếng xích sắt va chạm khi bọn họ rời đi."
"Em biết ở đâu." Green phát run cả người, em đi vào giáo đường, vẫn sợ hãi như cũ, cố gắng hết sức mình nói cho mọi người nghe về con đường bí mật mình biết.
"Từ nhà lao phía tây đi vào, ở trong vách tường cuối cùng có một con đường bí mật, em chạy thoát ra ngoài bằng con đường đó."
Mọi người vào địa điểm đó, ở vách tường cuối cùng của lồng sắt giam giữ thú vật có một con đường.
Bệnh của Đường Kiền ngày càng tệ hơn, người dân ở trong thành đều lo sợ, không một ai chịu khám bệnh cho cậu, chỉ có cha sứ nhà thờ cầu phúc cho cậu, Đường Kiền chửi thầm không ngừng, cậu là một đạo sĩ Trung Quốc mà phải để cho giáo đồ phương Tây cầu phúc cho mình, làm sao mà hiệu nghiệm được.
Một mình cậu chờ ở nhà thờ cũng không được, cậu không chịu.
"Lỡ như các anh tìm thấy Chúa, sương mù cũng xuất hiện rồi tôi thì sao, các anh yên tâm, đừng nhìn tôi... Khụ khụ, đừng nhìn tôi như vậy, tôi có thể tự bảo vệ mình, tôi là hậu duệ đời thứ 69, không chịu khuất phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556180/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.