"Hả? Thuốc gì?" Đường Kiền không biết chuyện gì: "Hiểu Hiểu, em bị sao vậy? Em muốn uống thuốc gì? Anh đến hiệu thuốc tìm thử được không?"
Cam Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, gần như không thể bình tĩnh nổi.
Sở Nhuế dịu dàng nói với cô: "Như thế này đi, em về nhà thờ đợi, chờ mọi người quay lại được không?"
Lời còn chưa dứt, cánh tay anh đã bị túm chặt: "Không muốn, không muốn, em muốn đi với các anh, em không muốn ở một mình!"
Hai mắt cô vô thần, đầu ngón tay run rẩy, trong hoàn cảnh bệnh tái phát như thế này, cả thể xác và tinh thần của cô đều vô cùng đau đớn.
Sở Nhuế không có cách nào khác, đành phải dẫn cô theo: "Em nhớ theo sát Thương Trọng Lệ, nhớ chưa, đi với cậu ấy rất an toàn."
Thương Trọng Lệ vừa vui vừa buồn, buồn vì Sở Nhuế muốn cậu trông chừng người khác, vui vì anh lại vô cùng tin tưởng cậu, khiến cậu rất hưởng thụ. Cậu lấy một lá bùa đưa cho Cam Hiểu Hiểu: "Cô cầm cái này, khi tách ra mà gặp nguy hiểm thì tôi sẽ đến ngay."
Cam Hiểu Hiểu siết lá bùa trong tay, gật gật đầu.
"Chúa chắc chắn không phải người bình thường, sợ là người ở trong cung, cung điện cũng an toàn hơn so với bên ngoài, chúng ta nghĩ cách vào trong cung nhân lúc hỗn loạn đi."
Bọn họ đi trên phố, Thương Trọng Lệ, La Lịch và Đường Kiền chắn ở trước ngăn chặn công kích của người dân. Đường đi rất gian nan, vì đám đông liên tục chen chúc nhau nên gần như không còn chỗ trống, bọn họ quyết định tránh phố xá sầm uất, vào đường phía sau để vào cung điện. Đúng lúc này, một tên lính xô đẩy một người dân ra, gã giơ cao lưỡi hái, tùy thời có thể cắt đứt đầu người khác.
Thấy lưỡi hái hạ xuống cổ Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ ôm lấy eo anh, rút kiếm ra, chống đỡ lưỡi hái, lưỡi hái đứt gãy, va vào tường, tiếng la ó xung quanh càng thêm cuồng nộ, tình huống lại hỗn loạn hơn.
"Anh có sao không?!" Thương Trọng Lệ sốt ruột kiểm tra Sở Nhuế, chắc chắn anh không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
"Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết!" Đường Kiền vỗ vỗ ngực, cậu và La Lịch bị xô đẩy vào đám đông bên kia.
Sở Nhuế run run hỏi: "Hiểu... Hiểu đâu rồi?"
Không có bóng dáng của cô gái gầy yếu trong đám đông.
"Chúng ta tách đôi ra tìm, trên người cô ấy có bùa của tôi, có thể bảo vệ cô ấy một mạng, anh không cần quá lo." Thương Trọng Lệ nắm chặt đôi tay run rẩy của Sở Nhuế.
...
Ở đó, ở đó...
Cam Hiểu Hiểu xuyên qua dòng người, cô khẽ nhếch môi, đáy mắt lộ ra sự vui mừng khó tả.
Cô nhìn thấy một cậu bé có đôi mắt xanh biếc giữa đám đông, quần áo em rách nát tả tơi, vết thương trên người cũng nhiều hơn trước, có vẻ em vừa mới chạy thoát ra ngoài, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh, nhiều người đâm vào em, thân thể gầy nhỏ liên tục bị xô xát, trông xa như một bộ xương khô lắc lư trong không khí.
Cậu bé im lặng một lát, từ từ vươn tay ôm lấy Cam Hiểu Hiểu: "Chị ơi."
Một tiếng gọi chị này khiến Cam Hiểu Hiểu gần như khóc thành tiếng, cô quá đau, cánh tay ôm cậu bé tăng thêm sức: "Không sao, không sao rồi, chị sẽ dẫn em đến nơi an toàn, đừng sợ... Chị sẽ không bỏ em lại đâu!" Câu cuối cùng cố gắng hết sức mới nói ra trọn vẹn, nước mắt cũng tuôn rơi.
Cam Hiểu Hiểu hoảng loạn lau nước mắt, đưa lá bùa của mình cho Green: "Ngoan, em cầm lấy, đi với chị."
Cậu bé nhìn lá bùa, nắm trong tay, tay còn lại nắm tay Cam Hiểu Hiểu, đi qua đám đông.
"Mau tránh ra!" Cả người tên lính toàn là máu, một tay cầm lưỡi hái lao vào đám đông, cánh tay trái của hắn đã bị chặt đứt, nhìn qua vô cùng dọa người, người dần chạy tán loạn khắp nơi.
Cam Hiểu Hiểu không còn bao nhiêu sức, bàn tay nắm tay Green thoáng chốc bị đám đông chen chúc tách ra, đột nhiên cô quay đầu lại, nước mắt giàn giụa. Trong nháy mắt, lưỡi hái tử thần bổ xuống người cô.
Cuối cùng tử thần đã mang cô đi, khen thưởng của trò chơi có thể thỏa mãn giấc mộng của cô rốt cuộc cũng chỉ là ảnh ảo không có thật.
Mạng người sao có thể thay đổi chỉ vì một trò chơi...
Khi ngã xuống đất, cô nhìn thấy Sở Nhuế từ xa đang chạy đến, anh không khác gì so với lần đầu tiên cô gặp, ánh mắt luôn dịu dàng, trong veo như vậy.
Nếu cô không bệnh, cũng không gặp anh trong trò chơi thì tốt biết bao.
Cuối cùng anh ấy vẫn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.
...
"Phịch" một tiếng, lại có ai đó vừa ngã xuống, người chết quá nhiều, sẽ không có ai dừng lại để thương xót cho một sinh mệnh lại biến mất. Mọi người điên cuồng mà la, mà giết, mà chạy, ai nấy dẫm đạp lên những cái xác lạ mặt để bảo vệ mạng sống của mình. Bọn họ không còn là người, họ đã trở thành ác quỷ.
Bỗng nhiên một đường sáng đâm xuyên qua đám đông, một nguồn lực khổng lồ ép dòng người ra hai bên, vì sức mạnh lạ kỳ này mà nhiều người cũng thanh tỉnh lại.
Không còn ai trên bãi đất trống, chỉ có thi thể của một người con gái im lặng nằm đó. Máu tươi tuôn trào từ cổ, đôi mắt cô vừa an tường, vừa ưu thương nhìn vào vô định. Mái tóc cô rơi rụng đầy đất, mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng cô gái này vốn là không có tóc, tóc đã bị cạo sạch. Trên người, trên mặt cô đầy những dấu chân dơ bẩn, ai đó đã đạp lên phần bụng, máu đỏ thấm đẫm một vùng, nội tạng cũng bét nhầy, nhìn qua vô cùng ghê tởm, khiến người nhìn buồn nôn.
"Sở Nhuế..." Thương Trọng Lệ lo lắng nắm tay anh.
"Đừng chạm vào tôi!" Sở Nhuế hô to, lao đến ôm lấy thi thể của Cam Hiểu Hiểu.
Không phải có bùa hộ mệnh ư? Tại sao? Rõ ràng đã là lần cuối cùng...
Đường Kiền và La Lịch đến muộn, Đường Kiền kinh ngạc phát hiện mái tóc giả của Cam Hiểu Hiểu, nhớ lại câu nói của Sở Nhuế lúc trước, cậu mới hiểu ra Cam Hiểu Hiểu mắc bệnh nan y. Cậu bi thương sững sờ đứng tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Sở Nhuế ngồi xổm trước thi thể của Cam Hiểu Hiểu, đầu ngón tay run rẩy vươn ra nhặt lên mái tóc giả rách nát trên mặt đất chẳng khác gì sinh mạng của cô gái nhỏ.
"Làm gì? Muốn tạo phản?"
Cổng thành mở ra, đội quân tinh nhuệ nhất của vương quốc bắt đầu vung đao kiếm tàn sát bừa bãi. Những thường dân bị Thương Trọng Lệ dạt sang hai bên đã tỉnh táo lại, nhìn thấy đội quân kia thì hoảng sợ chạy tứ tán, không dám khiêu khích nữa.
Thương Trọng Lệ thấy đội quân đang đi đến chỗ bọn họ, còn đông hơn cả số lượng thường dân liền túm lấy tay Sở Nhuế: "Đi thôi!"
Đường Kiền cũng chạy tới, nhanh tay lẹ mắt tìm một tấm thảm bọc thi thể của Cam Hiểu Hiểu lại: "Đi nhanh lên, trời sắp mưa rồi!"
Mây đen ồ ạt kéo đến, không khí nồng nặc tử khí.
Sở Nhuế ngẩng đầu, nhìn thấy Green đang cầm lá bùa đứng giữa đám đông, cả người đầy thương tích, mắt trái sưng đỏ, khóe mắt ẩm ướt, nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất. Sở Nhuế nhân cơ hội này bế Green lên, Thương Trọng Lệ ôm lấy eo anh, không phản đối.
Tiếng thét chói tai ở bên ngoài không vì trời mưa mà dừng lại, bọn họ không nhận ra quái vật xuất hiện cùng với cơn mưa, chỉ muốn tránh né lưỡi hái của binh lính nên điên cuồng tháo chạy.
Đường Kiền đứng trước cửa sổ, giơ bát quái lên nói: "Có vẻ mưa một lát rồi sẽ ngừng ngay, thật tà môn, đây là nào phải một vương quốc, tôi thấy rõ ràng là một địa ngục bị nguyền rủa. Chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi ra ngoài thôi."
"Mọi người có kế hoạch gì không, không có phương hướng gì để tìm Chúa cả, Sở Nhuế, anh thông minh nhất, anh nói đi?"
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Đường Kiền hỏi xong cũng không có ai trả lời cậu, ngoại trừ La Lịch, ai nấy cũng vô cùng ngưng trọng, cậu nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, cố gắng giúp bầu không khí tốt lên: "A! Không biết những người bị nhốt trong giáo đường kia sao rồi, hẳn là đã chạy ra ngoài, thật là, toàn là NPC, không hiểu sao lại sống động như thật, Sở Nhuế, anh thấy có đúng không?"
"Đủ rồi!" La Lịch quát lớn: "Đừng nói nữa!"
Đường Kiền nhìn về phía Sở Nhuế cúi đầu trầm tư và Thương Trọng Lệ quay mặt vào vách tường, nở một nụ cười: "Sao vậy, sao lại tệ quá, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy người chết, Sở Nhuế, anh đừng tiêu cực như thế, không giống Sở Nhuế mà tôi biết..."
"Cậu đủ rồi đó!"
Đường Kiền nhìn La Lịch quát với mình, La Lịch vốn không có biểu tình gì, lại vì Sở Nhuế tức giận với cậu: "Anh làm gì vậy, mọi người tiêu cực như thế, làm sao mà làm nhiệm vụ được? Anh cũng buồn à?"
"Cậu câm miệng được chưa? Để Sở Nhuế an tĩnh một lúc đi!" La Lịch lo lắng nhìn Sở Nhuế. Đúng vậy, lo lắng.
Đường Kiền áp chế sự ghen tuông lạ lẫm xuống: "Anh lo lắng? Anh lo cái gì, anh nghĩ cái gì?" Cậu quay sang Sở Nhuế: "Cam Hiểu Hiểu là gì của anh? Có quan trọng đến như thế không? Anh giả bộ cái gì? Người khác chết cũng không thấy anh khổ sở như vậy, anh giỏi thật đó, anh không vui cũng bắt người khác cũng không vui theo anh!"
La Lịch tiến lên túm chặt cánh tay Đường Kiền, ánh mắt âm trầm: "Im lặng!"
Ánh mắt lạnh băng như cứa vào tim Đường Kiền, cậu cười khẽ một tiếng: "Được rồi, các anh cứ ở đây buồn bã đi, tôi tự mình đi tìm." Cậu hất tay La Lịch ra, vụng về lấy đồ của mình rồi rời đi, phía sau cánh cửa, Green ngơ ngác đụng trúng cậu, Đường Kiền mệt mỏi nhìn cậu bé, tông cửa chạy ra ngoài.
Trong phòng, La Lịch nhìn về phía cánh cửa, không biết suy nghĩ gì, y quay đầu, đối diện với ánh mắt của Thương Trọng Lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]