Edit: jena
Sở Nhuế liên tục nôn mửa, sau khi vào trò chơi anh vẫn chưa ăn gì nhiều nên cũng không nôn ra được thứ gì.
Thương Trọng Lệ nặng nệ nhìn anh, bàn tay nắm lấy bả vai anh hơi siết lại: "Sở Nhuế, anh có muốn tôi cứu hai đứa nhỏ không?"
Sở Nhuế im lặng, nhưng thân thể run rẩy đã ngừng lại.
"Anh có muốn tôi cứu chúng không?"
Một lúc lâu sau, Sở Nhuế lắc lắc đầu: "Cậu... cũng không phải không biết, những chuyện ở đây đều đã từng xảy ra trong hiện thực... Chúng... Chỉ là những ảnh ảo thống khổ của vật quái lặp lại mà thôi..."
Giống như Khoa Đế, những người sống trong ảo cảnh vốn dĩ đã chết từ lâu, bọn họ đều là hư ảnh, có những người vì tích tụ oán hận vô lượng nên biến thành vật quái hoàn toàn.
"Nhưng anh rất khổ sở, tôi cảm nhận được." Thương Trọng Lệ dùng lòng bàn tay vuốt ve khóe miệng của Sở Nhuế, lau đi chút ướt át còn sót lại.
"Tôi... Chỉ là..."
"Anh chỉ là khó tiếp thu nhân tính hơn quái vật đáng sợ, dù anh đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy rất ghê tởm, đúng không?" Thương Trọng Lệ thay anh nói ra: "Anh nói lắp, anh đang sợ hãi, rõ ràng ở đây không có quái vật."
Bên tai là tiếng va chạm xác thịt và tiếng kêu rên thống khổ, Sở Nhuế đẩy tay Thương Trọng Lệ ra: "Chúng ta... cứu người trước đã." Anh đứng dậy, bám theo vách tường mà đi.
Thương Trọng Lệ nhìn bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556176/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.