Edit: jena
Nghỉ ngơi không bao lâu, họ lại tiếp tục lên đường.
Trên đường đi xuất hiện một tượng đá, bộ dáng cũng không khác mấy so với tượng đá họ bắt gặp lúc trước, là một tượng đá có hình dạng như một đứa trẻ được đặt trên một bàn thờ.
"Ghê tởm!" Lê Mạn che miệng nói, tượng đá kia sống động như thật.
"Vì sao trong huyệt mộ lại có một thứ như thế này?" Đường Kiền gãi gãi đầu: "Hẳn là tượng đá dùng để tế lễ?"
"Cậu không cảm thấy thứ này giống như dùng để trấn áp thứ gì ở bên dưới hơn ư?" Sở Nhuế suy nghĩ rồi hỏi.
Thương Trọng Lệ ở bên cạnh có chút không vui, sao Sở Nhuế không nói chuyện với cậu? Sao không muốn thảo luận với cậu?
"Trấn áp là sao?"
Sở Nhuế lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ đoán như vậy. Không biết vì sao nhưng tượng đá đó cho tôi một cảm giác không tốt."
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ im lặng suy nghĩ, hai người còn lại cũng không dám quấy rầy bọn họ.
Không bao lâu sau.
"Tiếp tục đi thôi."
Đèn pin điện thoại mong manh, dần tiêu hao hết.
Không gian quỷ dị u ám, Sở Nhuế nhịn không được mà rùng mình.
Đường Kiền liền lấy điện thoại ra: "Dùng của tôi này, tôi còn tới 95% pin lận!"
Hì hì!
Một thứ gì đó mềm mại chạm vào một bên tay của anh, xúc cảm lạnh lẽo lướt qua thật nhanh.
Sở Nhuế cứng đờ cả người.
Thương Trọng Lệ nhận ra ngay, cầm điện thoại của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556138/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.