Edit: jena
Trong vòng một giây, Sở Nhuế cảm thấy anh gặp ảo giác.
Thương Trọng Lệ thấy anh ngây ngốc nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt to tròn sáng ngời, hai tai cậu đỏ lên, mất tự nhiên hỏi: "Anh nhìn gì?"
Tầm mắt lại mơ hồ, Sở Nhuế lắc lắc đầu: "Cậu thả tôi xuống đi."
Lúc này Thương Trọng Lệ mới phát hiện cậu vẫn còn đang bế công chúa hai người một lớn một nhỏ, ngượng ngùng thả Sở Nhuế ra. Người nọ vừa rời khỏi vòng tay mình, cậu bất giác giơ lên nắm lại, đáng tiếc chỉ chạm vào không khí, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Rầm rầm..." Lâu đài sụp đổ hoàn toàn. Một con quái vật cao 5, 6 mét từ đống phế tích bò ra, cả người đỏ rực màu máu, thân hình như được chắp vá từ nhiều khối thịt mà thành.
Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn sang Đường Kiền, cất kiếm vào túi: "Giao cho cậu."
"Hả?"
Đường Kiền chớp chớp mắt, cậu nghe lầm hả? Anh ta muốn một mình cậu lên nghênh chiến?
"Cậu không đánh lại hả? Không phải cậu còn muốn tìm tôi quyết đấu à? Chỉ nhiêu đây mà đã không đánh lại rồi?"
Giọng điệu của Thương Trọng Lệ nhẹ bẫng, Đường Kiền vẫn nghe ra ý vị trào phúng. Cậu trừng mắt với Thương Trọng Lệ: "Ai nói tôi đánh không lại? Anh chống mắt lên nhìn xem!" Nói xong, cậu bắt đầu chạy vòng quanh lâu đài.
Sở Nhuế bị hành động của đối phương làm cho mờ mịt: "Cậu ta làm gì vậy?"
Bát quái trên tay Đường Kiền chuyển động, cậu chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556112/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.